Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

Chia phòng theo CP, thân phận thần bí của Lam Minh

Trên đường chạy xe về biệt thự, Phong Danh Vũ ngồi ở ghế sau xem DV mà cô vừa quay được, nghĩ đến nếu như khéo cẳt nối thì hoàn toàn có thể làm một bộ phim khoa học viễn tưởng đem trình chiếu. Đương nhiên, đây tuyệt đối sẽ là một bộ phim có thể hấp dẫn ánh mắt của hàng tỉ hủ nữ, manh đến tuyệt đỉnh! Vừa nghĩ tới đây cô đã bắt đầu hưng phấn.

Xe dừng trước biệt thự, Khế Liêu liền thấy ngoài cửa có hai con sói đang đứng.

Hắn mở cửa xuống xe, “Phát hiện đầu mối gì chưa?”

Hai con sói hướng hắn “Ngao Ngao” kêu hai tiếng.

Khế Liêu gật đầu, “Ta đã biết, về trước đi, cẩn thận một chút!”

Hai con sói gật đầu, rất nhanh đã chạy đi, đương nhiên, tốc độ của người sói không phải loài sói thông thường có thể so sánh được, hầu như trong chớp mắt đã biến mất tăm.

“Chuyện gì vậy?” Long Tước xuống xe, hỏi Khế Liêu đang cau mày.

“Ta bảo bọn họ đi tìm tung tích của Tử Thần kia, bọn họ nói Tử Thần hình như đã ði núi Lạc Hoán.” Khế Liêu trả lời, “Sau ðó núi Lạc Hoán ðã sụp, Tử Thần đó hình như còn chưa đi ra.”

“Bị đè chết sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

“Sao lại thế được.” Bạch Lâu lắc đầu, “Tử Thần là Thần, thân thể không có cực hạn, trời sập đất nứt cũng không thể tổn thương được hắn.”

“Nói vậy là…” Long Tước nghĩ nghĩ, “Núi Lạc Hoán sụp, có thể có liên quan gì đến hắn hay không?”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Vào trong rồi bàn tiếp.” Lam Minh đi tới nói, “Ánh trăng quá sáng thì tai hại.”

“Ánh trăng tai hại?” Phong Tiểu Vũ hiếu kỳ theo sát Lam Minh vào bên trong biệt thự, khó hiểu hỏi, “Em còn tưởng ánh nắng có tia cực tím mới tai hại chứ, còn ánh trăng là vô hại a.”

“Vì nhân loại và ma vật không giống nhau.” Lam Minh mỉm cười, “Ánh trăng không tốt, chỉ là vì nó sẽ khiến ma vật trở nên hưng phấn không thôi.”

Phong Danh Vũ ở một bên nhìn, vẻ mặt say sưa nói nhỏ với Miêu Tiêu Bắc, “Tôi phát hiện, mỗi một câu nói của ‘Lam Minh đại nhân’ đều mang theo một chút gì đó khiến trong lòng người sinh ra cảm giác miên man bất định… Nha a! Manh!”

Miêu Tiêu Bắc thật muốn hỏi cô nàng này khi nào mới có thể nói một tiếng ‘không manh’.

“Cáp hô…” Lúc này, trong túi của Miêu Tiêu Bắc truyền đến một tiếng ngáp đáng yêu.

Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng lấy túi ra, mở khóa kéo nhìn vào.

Chỉ thấy Cổ Lỗ Y ngồi dậy, đang nắm chặt hai nắm tay, ngửa mặt lên trời ngáp một cái.

“Cổ Lỗ Y, tỉnh?” Miêu Tiêu Bắc vươn tay bế nó ra đặt trong lòng bàn tay, vừa đi vào trong, vừa lấy ngón tay xoa xoa khuôn mặt bụ bẫm của nó, cười hỏi, “Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”

“Cô…” Cổ Lỗ Y hai tay ôm lấy cổ tay Miêu Tiêu Bắc, cọ cọ ngón tay cậu, sau đó mở miệng lóng ngóng nói, “Bắc Bắc…”



Miêu Tiêu Bắc sững sờ khoảng mười giây, sau đó “A!” lên một tiếng.

Lam Minh quay đầu lại nhìn cậu, bị cậu làm cho giật mình.

“Nói rồi!” Miêu Tiêu Bắc kéo Lam Minh, vui vẻ nhún nhảy, “Nó nói rồi! Tôi còn tưởng nó không nói chứ!”

Long Tước ở một bên cười, “Nó và ta là cùng một loài, chỉ khác màu sắc và thuộc tính mà thôi, làm sao có thể không biết nói?”

“Nhưng mà trước đây nó chưa từng nói.” Miêu Tiêu Bắc nâng Cổ Lỗ Y lên, “Cổ Lỗ Y, vừa nói cái gì? Nói lại một tiếng đi.”

Cổ Lỗ Y như trước ôm cổ tay Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, trong miệng nói thầm, “Bắc Bắc~” so với vừa rồi còn rõ ràng hơn.

“Gọi Tiểu Vũ có được không a?” Phong Tiểu Vũ tiến đến nhìn Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y vươn tay bé bỏng, lại lần nữa nhéo mũi Phong Tiểu Vũ.

“Ai nha.” Phong Tiểu Vũ buồn bực xoa cái mũi của mình, “Cổ Lỗ Y bất công.”

Miêu Tiêu Bắc vui vẻ, ngước mắt nhìn Lam Minh bên cạnh, chỉ thấy Lam Minh đang nhìn mình, ánh mắt ấy có chút phức tạp.

“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi hắn.

Lam Minh mỉm cười, cũng không nói gì, đi đến bên sofa.

Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh khiến cho có chút mờ mịt, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, đi đến bên bàn ngồi xuống, tiếp tục đùa với Cổ Lỗ Y.

Phong Tiểu Vũ nhìn thấy, khó hiểu hỏi Phong Danh Vũ, “Chị, hiếm có người thấy Bắc Bắc cười vui vẻ như vậy mà lại không có biểu hiện gì.”

Phong Danh Vũ nhíu mày nói, “Hiếm thấy thì có gì quái lắm đâu, bởi vậy mới nói mi cả đời đều làm thụ đó nhóc.”

Phong Tiểu Vũ vẻ mặt buồn bực nhìn Phong Danh Vũ, “Chị thật quá đáng.”

Phong Danh Vũ nhìn nó, “Chẳng lẽ không đúng sao? Nói cho mi biết, làm một tiểu công ưu chất, điểm quan trọng nhất chính là phải giữ được bình tĩnh!”

Phong Tiểu Vũ ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, một lát mới nói, “Thì ra là thế a…”

.

Sau khi vào biệt thự, tất cả mọi người ngồi xuống, Phong Danh Vũ liếc mắt thấy được Vương Khải Suất đang nằm trên sofa, chỉ thẳng vào, hỏi, “Chuyện tiếp theo không cần gã này phải không?”

“Chắc là không có thứ gì lại muốn lấy mạng hắn nữa.” Long Tước gật đầu, “Chỉ cần chờ hắn tỉnh trả tiền là xong rồi.”

“Trả tiền?” Phong Danh Vũ rất có hứng thú bắt chéo chân, “Ân… Đúng rồi, hắn ngoại trừ nợ các anh tiền nghiệp vụ, còn nợ tôi tiền bồi thường tổn thất nữa, dù sao hiện tại người đại diện của hắn đều đã chết, chỗ dựa vững chắc cũng không có, để xem hắn chạy đâu!”

“Woa… Chị thật tà ác!” Phong Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn cô, “Chuyện kiểu này cũng thốt ra được?”

“Chuyện làm ăn đương nhiên cần phải ổn định, chuẩn xác và tàn nhẫn, ai bảo hắn không đẹp trai mà một chút cũng chả manh?!” Phong Danh Vũ hùng hồn nói, hoàn toàn không để ý hai câu nói trước sau đều chẳng ăn nhập gì với nhau.

“Tiếu Tiếu.” Lúc này, Phong Danh Vũ đột nhiên phát hiện Tiếu Hoa từ lúc vừa bắt đầu cũng không nói chuyện gì.

Tiếu Hoa sau khi từ quán cà phê đi ra vẫn cứ ngơ ngác, chẳng qua anh vốn là mặt lạnh, bây giờ biểu tình lại là mắt mở hơi to một chút, miệng khẽ mở, mà còn giữ lại ánh mắt mờ mịt ban nãy, thực sự vô cùng đáng yêu.

Phong Danh Vũ nhanh tay lấy ra máy chụp hình cầm tay siêu nhỏ siêu rõ nét dung lượng cực lớn mà cô luôn mang theo bên người… Tách tách.

“Tiếu ca.” Phong Tiểu Vũ đẩy đẩy Tiếu Hoa, “Anh làm sao vậy? Có phải mệt mỏi quá không? Đi ngủ một giấc nha?”

Tiếu Hoa chậm rãi chớp chớp mắt, tất cả mọi người nhìn anh —— Động đậy rồi!

Tiếu Hoa chậm rãi quay đầu lại, nhìn Phong Tiểu Vũ, chậm rãi hỏi, “Em… có phải đã phát hiện, vật kia…”

“Vật nào?” Phong Tiểu Vũ nghiêng đầu…

Tiếu Hoa nhìn nhìn Khế Liêu và Lam Minh bên cạnh hắn, nửa ngày mới mở miệng, nói với Phong Tiểu Vũ, “Bọn họ… không phải người.”

“Ngô.” Phong Tiểu Vũ gật đầu.

“Ngô?” Tiếu Hoa nhìn Phong Tiểu Vũ, “Em đã sớm biết?”

Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt suy nghĩ một chút, nói, “Hmm, đại khái cũng vừa biết không bao lâu…”

“Vừa biết không bao lâu mà phản ứng của em là ‘Ngô’?!” Tiếu Hoa đứng lên, nhìn chằm chằm Phong Tiểu Vũ như đã bị kích thích nào đó.

“Cái đó… Tiếu ca, anh bình tĩnh chút đi, đương nhiên, em cũng hơi khiếp sợ mà.” Phong Tiểu Vũ vội lui ra phía sau, trốn sau lưng Phong Danh Vũ, Domi cũng chạy tới.

“Ai, bình tĩnh chút đi.” Phong Danh Vũ vỗ vỗ Tiếu Hoa, nói, “Lúc nhỏ em đã nói với anh có những thứ đặc biệt gì đó tồn tại, nhưng mà anh không tin.”

Tiếu Hoa cảm giác trời đất quay cuồng.

Khế Liêu cảm thấy đồ ngốc này rất thú vị, chậm rãi đến gần một bước, thấp giọng nói, “Anh biết nhiều việc lắm, coi chừng bị ăn tươi nga, con người.”

Tiếu Hoa xoay mặt nhìn hắn, còn hơi khẩn trương, vừa nãy anh thấy rõ tay của Khế Liêu có thể biến thành móng vuốt sói, giống như Wolverine trong ‘X-Men’ vậy… Nghĩ tới đây, Tiếu Hoa dùng sức lắc đầu, bảo chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ.

Nhưng may mà Miêu Tiêu Bắc còn có chút nhân tính, chạy tới rót cho Tiếu Hoa một ly rượu, để anh đỡ sợ.

Một chén rượu lót bụng, thật đúng là có tác dụng áp kinh… Tiếu Hoa nhẹ nhàng buông tay, chăn rơi xuống, anh cũng mềm nhũn ngã người về sau, Khế Liêu rất nhanh nhẹn, vươn tay đỡ lấy.

“Nha! Giữ đó giữ đó!” Phong Danh Vũ vội lấy máy chụp hình, tách tách tách!

“Bắc Bắc, anh cho anh ấy uống cái gì vậy?” Phong Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc cả kinh, cúi đầu nhìn vào thân chai, “A! Xong, chính là chai rượu lúc nãy Vương Khải Suất uống.”

“Woa… May mà không phải chai khác, nếu không hôm nay Tiếu ca phải thất thân rồi.” Phong Tiểu Vũ vỗ vỗ ngực nói.

Phong Danh Vũ thì đứng bên cạnh cau mày, vẻ mặt —— Đáng tiếc quá nga.

“Đi ngủ sớm một chút đi.” Long Tước nói, “Sáng sớm mai đòi tiền Vương Khải Suất xong phải đến núi Lạc Hoán, tra xem có chuyện gì xảy ra.”

Mọi người gật đầu đồng ý.

.

Phòng ngủ phân bố rất đơn giản, mỗi người một gian, bởi vì đều đầy đủ thiết bị, nên có thể trực tiếp vào ở.

Phong Danh Vũ còn dựa theo CP (couple) mà chia phòng, đồng thời chìm đắm trong thỏa mãn lớn lao.

Năm đó khi thiết kế căn nhà này, Phong Danh Vũ đã ôm một nguyện vọng rất tốt đẹp mà bày bố. Mỗi gian phòng đều rất lớn, còn có một cái giường hai người nằm… Giữa hai gian phòng liền nhau có lối đi thông, giữa phòng tắm và phòng tắm, chỉ cách nhau một cánh cửa thủy tinh mờ mờ có thể kéo mở.

Phong Danh Vũ ở phía tây, nơi đó có một gian phòng lớn để cô ở, gian phòng sát vách là Phong Tiểu Vũ đã quen ở từ trước tới nay, bên trong còn có phòng dành cho chó thật xa hoa của riêng Domi.

Bên cạnh phòng của Phong Tiểu Vũ là cầu thang, đầu bên kia cầu thang là một dãy phòng.

CP1 là phòng của Tiếu Hoa và Khế Liêu, Phong Danh Vũ cố ý sắp đặt, Khế Liêu vui vẻ đồng ý, Tiếu Hoa cũng không có cách nào phản kháng, đang ngất xỉu. Đương nhiên, Khế Liêu khá đơn thuần, ngoại trừ nghĩ đồ ngốc này rất dễ chọc thì cũng không có cảm giác đặc biệt gì.

Bên cạnh phòng Khế Liêu Tiếu Hoa hai người là CP2, chẳng qua là ở đây chỉ có mình Bạch Lâu ở, phòng thông với hắn thì trống không.

Bên cạnh đó nữa là CP3, là gian phòng của Long Tước, sát vách phòng Long Tước cũng trống không, không biết Phong Danh Vũ xuất phát từ suy nghĩ gì.

Cạnh đó nữa là CP4, là hai căn phòng trống, tạm thời không ai ở.

Bên cạnh đó, cũng chính là hai căn phòng đôi ở phía đông, viết CP5, nơi này là phòng của Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc, phong cách châu Âu hoa lệ, còn rất phù hợp với thẩm mỹ của Lam Minh, lực chú ý của Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn bị phòng tập vũ đạo siêu cấp lớn hấp dẫn, cho nên cũng không lưu ý ‘hàng xóm’ là ai, đương nhiên, cậu và Cổ Lỗ Y cùng chung phòng.

Phong Danh Vũ có một bộ vật dụng dành cho mèo, rất khả ái, vừa lúc có thể cho Cổ Lỗ Y dùng.

Miêu Tiêu Bắc đem cái giỏ nhỏ bện bằng dây mây đặt trên đầu giường, bên trong lót một cái đệm vừa dày vừa mềm, có cái gối nhỏ và chăn cũng nhỏ xíu, đầy đủ cho Cổ Lỗ Y nằm ngủ, vô cùng thoải mái.

Miêu Tiêu Bắc còn tìm một cái hộp, bỏ dạ minh châu mà Cổ Lỗ Y tiện tiện vào rồi cất vào ngăn kéo đầu tiên ở cái tủ đầu giường, cái này là tài sản riêng của Cổ Lỗ Y.

.

Đêm đó, thời gian để mọi người ngủ cũng không còn nhiều, Miêu Tiêu Bắc nằm xuống, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ghé vào trên giường, mở to hai mắt nhìn cậu.

Miêu Tiêu Bắc nằm lên gối cười hỏi, “Gì vậy?”

“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y kêu một tiếng, ôm lấy gối đầu, nhảy ra khỏi giỏ mây, đi tới trước tủ đầu giường, nhìn Miêu Tiêu Bắc, tư thế đó như đang nói, “Muốn ngủ chung.”

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, giơ tay chọt chọt bụng nó, “Tối ta ngủ say đè nặng cưng thì sao bây giờ? Cưng lại nhỏ xíu như vậy.”

Cổ Lỗ Y mở to đôi mắt vô cùng đáng thương mà nhìn Miêu Tiêu Bắc chằm chằm.

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, liền vươn tay cầm cái giỏ của Cổ Lỗ Y đặt bên cạnh mình, nói, “Ngủ ở đây.”

“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y vô cùng cao hứng bay lên, ngồi vào giỏ, gối đầu lên gối, đắp chăn, ngủ.

Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, quay người lại… Bên cạnh có người!

“A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh kêu lên, cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, nhìn kỹ —— Lam Minh.

“Anh…” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn hắn, người này bước đi không phát ra tiếng động sao? Làm sao có thể bò lên giường mà chính cậu không có chút cảm giác nào.

Lam Minh cười thưởng thức dáng vẻ tức giận của Miêu Tiêu Bắc, thoải mái mà đắp chăn.

“Anh về phòng đi!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Anh không phải cũng có phòng riêng sao?”

“Dù sao giường cũng rất lớn.” Lam Minh ngáp một cái, nói, “Mau đi ngủ đi, đừng keo kiệt như vậy.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi không quen ngủ chung với người khác!” Lam Minh nhướng mi một cái, cười hỏi, “Thật không?” Rồi chỉ chỉ Cổ Lỗ Y bên cạnh Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc không hơi sức đâu để phản bác, nhíu mày nói, “Sao anh lại muốn ngủ với tôi a? Anh có thể cùng Long Tước hay Bạch Lâu…”

“Bọn họ không ấm áp như ngươi.” Lam Minh hời hợt nói.

Miêu Tiêu Bắc có chút không được tự nhiên, nhưng chỉ có thể nằm xuống, nhìn Lam Minh trước mắt.

Lam Minh chậm rãi mở mắt, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên sửng sốt —— Màu lam!

“Anh… anh là?” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn hắn.

Lam Minh nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng sờ cằm Miêu Tiêu Bắc, trong mắt có một tia mờ mịt.

Miêu Tiêu Bắc cứng ngắc tại chỗ không dám động đậy, Lam Minh đột nhiên xoay người đè lên người cậu.

Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn hắn… Chợt cảm thấy trên môi mát lạnh.

Thực sự lạnh như băng, tuy rằng rất mềm mại… Đúng rồi, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ lại Lam Minh từng nói, quỷ là lạnh, mà ma thì nóng, người tên Lam kia là…

“Ngươi lại đi ra quấy rối?”

Lam Minh vừa hôn xong, đột nhiên mở miệng nói.

Miêu Tiêu Bắc kinh hãi nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lam Minh, chỉ thấy hai mắt hắn đang chậm rãi biến hóa… Màu lam dần biến mất, cuối cùng, khôi phục màu đen.

Miêu Tiêu Bắc lúc này mới thở dài một hơi.

Lam Minh cúi đầu… Phát hiện tình cảnh của hai người lúc này có chút vi diệu.

“Vừa nãy Lam kia…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, thì cảm giác được… Lam Minh trên người, nhiệt độ trở nên cao hơn, chỉ là nhiệt độ bằng với cơ thể loài người, cũng không nóng, đương nhiên, cũng không lạnh.

Lam Minh từ trên nhìn xuống Miêu Tiêu Bắc, nói, “Đừng lo, hắn chỉ đi ra hít thở không khí.”

Miêu Tiêu Bắc né ra một chút mới hỏi, “Hai người… rốt cuộc là quan hệ gì? Nhân cách phân liệt? Không phải… Ma cách… Hay là Thần cách?”

Lam Minh nhìn chằm chằm vào Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, cười, “Ngươi thật đáng yêu.”

Miêu Tiêu Bắc đẩy hắn ra, Lam Minh lại nghiêng mình sang một bên, hai tay gối sau đầu thoải mái mà thở ra một hơi dài, nói, “Ngươi muốn biết, ta cũng có thể nói cho ngươi, chỉ cần ngươi không cảm thấy chán ghét là được rồi.”

“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

“Lam và Minh là song sinh khác trứng.” Lam Minh trả lời.

“Minh không phải thanh đao của anh sao?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.

“Đao chỉ là thân thể ký túc của Minh thôi.” Lam Minh trả lời.

“Vậy… Lam, Minh, anh là Lam Minh?” Miêu Tiêu Bắc cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, “Các người rốt cuộc có quan hệ gì?”

Lam Minh nhìn cậu một lúc lâu, nhún vai, “Quên đi, vẫn là không nói tốt hơn, ảnh hưởng chất lượng của giấc ngủ.”

“Anh thần bí làm cái gì?” Miêu Tiêu Bắc có chút sốt ruột, nhưng Lam Minh đã đứng dậy, vươn tay kéo tay Miêu Tiêu Bắc, cúi đầu hôn nhẹ một cái, “Ngủ ngon, gặp giấc mơ đẹp nhé.” Nói xong, xoay người rời đi.

Miêu Tiêu Bắc bị làm cho tò mò đến không muốn ngủ nữa, trong óc lộn xộn vô cùng, không ngờ vậy mà có tới ba người? Không phải… Không phải người.

Nghĩ nghĩ, Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại, thì thấy Cổ Lỗ Y vừa lúc mở to hai mắt nhìn cậu, thấy bị Miêu Tiêu Bắc phát hiện, Cổ Lỗ Y lập tức che đầu giả bộ ngủ… Chỉ còn lại cái đuôi nhỏ xíu, thò ra bên ngoài vẫy vẫy.

Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt tiêu tan toàn bộ cảm giác không thoải mái, đây là Phong Danh Vũ thường nói ‘chữa tâm bệnh’ sao? Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Miêu Tiêu Bắc tự nhủ trong lòng, quên đi… Lo cho anh ta làm cái gì!

Xoay người, trùm chăn ngủ.

.

.

______________________

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.