CHƯƠNG 19
Tử thần sa đọa, quý tộc suy yếu bị truy đuổi
Sáng sớm hôm sau, khi Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, thì cảm giác bên cổ ấm ấm, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ôm cổ cậu vừa ngủ vừa cọ, trong miệng y y nha nha, dường như đang làm nũng… Vật nhỏ tối hôm qua chui ra a.
Miêu Tiêu Bắc vươn tay lật nó qua, lấy ngón tay chọt chọt bụng nó.
“Cô~ kỷ~” Cổ Lỗ Y lăn hai vòng trong chăn, nắm tay bé bỏng nắm tóc Miêu Tiêu Bắc tiếp tục ngủ.
Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy tâm tình mình sáng sớm hôm nay tốt vô cùng, vươn tay ấn ấn cái mông của Cổ Lỗ Y, lại ấn ấn khuôn mặt nó. Cổ Lỗ Y sau đó đem chính mình cuộn lại thành một quả trứng tròn.
Miêu Tiêu Bắc nằm trong chăm âm thầm cười.
Cuối cùng, Cổ Lỗ Y cũng bị cậu phá tỉnh, mở mắt, ngáp một cái thật to.
“Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc gọi nó, “Sớm a.”
“… Bắc Bắc.” Cổ Lỗ Y bổ nhào tới, cọ Miêu Tiêu Bắc, đồng thời, cái bụng kêu ọt một tiếng.
“Đói bụng nha?” Miêu Tiêu Bắc đứng lên, nhìn đồng hồ báo thức trên giường, mới hơn bảy giờ sáng, bên ngoài mặt trời đã ló dạng, hôm nay thời tiết rất đẹp.
“Cáp a~” Miêu Tiêu Bắc duỗi thắt lưng ngáp một cái, xoay người ngồi dậy, hỏi Cổ Lỗ Y, “Sáng sớm muốn ăn cái gì?”
Cổ Lỗ Y vẫy cánh bay lên ngồi trên đầu vai Miêu Tiêu Bắc, “Cô kỷ~”
“Ăn ‘cô kỷ’ sao?” Miêu Tiêu Bắc vừa đùa nó vừa đi vào toilet, phát hiện trong toilet ngoại trừ một bộ dụng cụ tắm rửa của mình, còn có một bộ dụng cụ tắm rửa hoạt hình nhỏ xíu, vô cùng đáng yêu.
“Là đồ chơi trẻ em cao cấp à.” Miêu Tiêu Bắc giúp Cổ Lỗ Y nặn kem đánh răng ra bàn chải, đưa cho nó.
Cổ Lỗ Y cầm lấy, học dáng vẻ của Miêu Tiêu Bắc, đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong, Miêu Tiêu Bắc dẫn Cổ Lỗ Y xuống lầu.
Bây giờ còn sớm, mọi người hình như vẫn chưa thức dậy, Miêu Tiêu Bắc xuống tới lầu dưới, mở cửa chuẩn bị ra sân hít thở, thì thấy trong sân có năm sáu chú sói con xếp hàng ngay ngắn ngồi ở đó.
…
Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm đám son con bụ bẫm kia một chút, hơi do dự có nên ra ngoài hay không, không biết có cắn người không.
Lui lui tiến tiến, đám sói con kia kêu lên ngao ngao rồi lao tới, vây quanh Miêu Tiêu Bắc cọ cọ cậu.
“Đừng nghịch.”
Trên lầu truyền đến giọng nói của Khế Liêu, chỉ thấy hắn đang ngồi trên rào chắn, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Ở đây linh khí dồi dào, cho nên dẫn theo vài sói con đến nuôi, không cần để ý bọn nó.”
“Nga.” Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn mấy chú sói con ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cảm thấy kỳ thực rất đáng yêu.
Vào bếp, Miêu Tiêu Bắc pha cho Cổ Lỗ Y một chén sữa bột lớn cho nó uống, thấy mấy con sói ngoài cửa nhìn vào chằm chằm, bèn lấy một cái chậu lớn, pha cho bọn nó một chậu đầy, mang ra đặt trong sân, một đám sói con nhỏ xíu vây quanh vui vẻ ăn.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều tỉnh dậy, sáng sớm hôm nay còn phải đi núi Lạc Hoán.
Phong mụ mụ buổi sáng tới đây, tối qua Phong Danh Vũ gọi điện thoại cho bà, bà liền tới nấu bữa sáng cho mọi người.
Vương Khải Suất đã tỉnh lại, sau khi Long Tước thu phí dụng của hắn, nói hắn không cần sợ nữa, hắn liền hồn xiêu phách lạc rời đi.
Bạch Lâu sáng sớm ở trong phòng bay tới bay lui vận động, vừa đọc báo, nói, “Trong đây có đưa tin này, về núi Lạc Hoán.”
Long Tước bưng hồng trà ngồi bên bàn, hỏi, “Bài báo đó nói gì?”
“Không ai thương vong.” Bạch Lâu nói, “Chỉ là chắc chắn có điều cổ quái, nói là sạt lở giống như bị đao chém xuống, trông như một mặt phẳng, một đoàn chuyên gia cũng không biết đến tột cùng là nguyên nhân gì tạo nên.”
“Đó là vũ khí chém xuống.” Lam Minh nói.
“Dùng vũ khí chém vào núi? Chuyện này cũng có sao?” Miêu Tiêu Bắc giật mình hỏi.
“Nếu như là thần khí thì không thành vấn đề a.” Lam Minh gật đầu.
Tất cả mọi người nhíu mày —— Thần khí.
“Loại chuyện này, là chuyện tử thần có thể làm.” Khế Liêu đột nhiên nói, “Lưỡi hái khổng lồ của hắn có thể dễ dàng bổ một dãy nhà cao mười tầng ra.”
“Lợi hại như vậy?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Có điều tử thần kia không có vòng tử thần.” Bạch Lâu nói, “Một Đọa tử thần không có vòng tử thần còn có thể có loại lực lượng này sao?”
“Nói như vậy…” Long Tước đột nhiên nắm tay vuốt cằm, nói, “Hắn có thể không phải bị tước bỏ vòng tử thần, mà là bị trộm hoặc đánh mất.”
“Phốc…” Khế Liêu bật cười, nói, “Vậy thật đúng là một tử thần bất cẩn a, thứ quan trọng như vậy mà có thể làm mất, sao không làm mất cả đôi cánh luôn đi.”
“Ngày đó hình như hắn không hề giương cánh phải không?” Bạch Lâu đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Ngày đó hắn mặc một chiếc áo choàng to, nhìn không rõ hình dạng.”
“Có điều mũi rất cao a!” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói, “Chắc là cũng manh lắm.”
“Thật không?” Phong Danh Vũ lập tức nổi lên hứng thú.
“Tướng mạo của tử thần sẽ không kém.” Long Tước cười nói, “Dù sao cũng là vị thần của bóng đêm, không chỉ có Thần yêu mến, Ma Vương cũng yêu mến, sứ giả của Tử Vong giới, Thần giới và Sinh giới mà.”
“Biết đâu là một quý tộc.” Lam Minh thản nhiên nói, “Nếu không sẽ không có lưỡi hái lớn như vậy, có điều dát bạc trên lưỡi hái cho nên không nhìn ra được màu sắc, nếu có thể thấy, thì sẽ biết đó là đẳng cấp gì.”
“Còn có màu tóc đó.” Bạch Lâu như trước bay tới bay lui, “Hình như là đỏ như máu thì phải.”
“Đỏ như máu thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Huyết tử thần à.” Lam Minh thản nhiên cười một tiếng, “Đẳng cấp cao nhất trong các tử thần, vậy thì khó đối phó rồi.”
“Nhưng ta lại mong hắn là Huyết tử thần.” Khế Liêu nói.
Mọi người nhìn nhìn hắn, đều gật đầu, “Ra vậy.”
“Vậy thì sao?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Huyết tử thần ngoại trừ có năng lực bắt đi hồn phách, còn có năng lực hồi sinh hồn phách trong tay hắn!” Long Tước nói, “Nói cách khác, những người sói chết trong tay hắn đều có thể sống lại.”
“Tổng cộng mười ba người!” Khế Liêu vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm răng nanh, lạnh lùng nói, “Nếu như hắn không làm cho bọn họ sống lại, ta sẽ phanh hắn thành mười ba mảnh!”
…
Ăn điểm tâm xong, mọi người liền xuất phát đến núi Lạc Hoán.
Dưới chân núi, đất đá sạt lở cơ bản đã dọn dẹp xong xuôi rồi, bọn Lam Minh đậu xe bên ngoài dây cảnh giới của cảnh sát, bởi vì tai họa ngầm còn chưa bài trừ, cho nên không thể cho người đến quá gần.
Miêu Tiêu Bắc trước khi xuống xe bèn cho Cổ Lỗ Y trên đùi mình nghe headphone một chút, vừa lúc đang phát bài Scream của Michael Jackson. Cổ Lỗ Y bé bỏng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Michael Jackson đang nhảy trong màn hình MP4, bắt đầu bắt chước nhảy theo.
Cổ Lỗ Y bụ bẫm nhảy đến cái đuôi lắc lắc không ngừng, chọc cho mọi người trên xe cười lăn lộn tại chỗ, Lam Minh và Khế Liêu cười đến giơ chân đạp lưng ghế, may mà lái xe là Long Tước. Phong Danh Vũ liên tục ghi hình lại cho Cổ Lỗ Y, cái này nếu tung lên online, trăm phần trăm manh chết đứng một đám đông.
Từ sau lúc đó, Cổ Lỗ Y ngoại trừ yêu nhất nhóm người Miêu Tiêu Bắc, thì chính là Michael Jackson.
Miêu Tiêu Bắc vừa thấy đã tới nơi, đem Cổ Lỗ Y đặt vào trong bao, để tự nó nghe nhạc.
Mọi người chuẩn bị đi vào núi, lúc này, có hai cảnh viên đi tới, ra hiệu bảo ở đây không được vào.
Nhưng bọn họ còn chưa dứt lời, Lam Minh liếc mắt qua, hai cảnh viên lập tức im bặt, phảng phất như không thấy nhóm Miêu Tiêu Bắc, chậm rãi chia làm hai hướng đi tuần.
.
Nhóm Miêu Tiêu Bắc đi qua dây cảnh giới.
Phong Danh Vũ cố ý nán lại cuối cùng, quay phim mọi người.
Được ngắm một đám trai đẹp đi qua chướng ngại vật thật là hạnh phúc, bởi vì mỗi người có một phong cách khác nhau.
Miêu Tiêu Bắc có một đôi chân siêu thon dài, tỉ lệ thân thể hoàn mỹ cùng với sự mềm dẻo gần như đạt đến cực hạn, giúp cậu chỉ cần nghiêng người trực tiếp lách qua.
Khế Liêu tương đối hiếu động, búng người dễ dàng nhảy qua.
Phong Tiểu Vũ thì ngoan ngoãn dắt Domi chui qua.
Long Tước ưu nhã vén lên dây cảnh giới đi qua.
Cuối cùng Lam Minh nhìn trái nhìn phải, tính cách trước sau kiêu ngạo bắt hắn phải trực tiếp đi qua, dây cảnh giới bị đứt thành hai đoạn.
Bạch Lâu cũng là trực tiếp bước qua, chỉ là dây không có đứt.
Phong Danh Vũ hơi tiếc nuối, hôm qua Tiếu Hoa uống ruợu, đến bây giờ còn đang ngủ, tối mới có thể tỉnh, cho nên không thể đến.
.
Vào núi, đường núi lầy lội khó đi.
Lam Minh choàng tay ôm Miêu Tiêu Bắc, nhảy lên núi.
Phong Tiểu Vũ còn đang ở dưới ngẩng mặt nhìn lên, Khế Liêu đã nhấc cổ áo phía sau của nó… Nhảy lên trên.
Domi động tác rất linh hoạt, nhảy lên mấy cái… Đến nửa đường, được Bạch Lâu ôm lấy, nhẹ nhàng đi tới… Qua một khoảng thời gian ở chung, Bạch Lâu đã hết sợ Domi rồi.
Phong Danh Vũ còn đang chụp hình. Long Tước bên cạnh làm một động tác ưu nhã.
Phong Danh Vũ hơi xấu hổ cười cười, Long Tước nhẹ nhàng đỡ cô… Giương cánh bay lên núi.
“Woa!” Phong Danh Vũ kinh ngạc nhìn đôi cánh của Long Tước, hỏi, “Trước đây chưa thấy qua a!”
Long Tước mỉm cười, “Ngoại trừ rồng, tử thần và thiên sứ cũng có cánh.”
“Thật oách nga!” Phong Danh Vũ cầm camera chụp liên tục.
Sau khi tới đỉnh núi, rời khỏi đoạn đường sạt lở, đường núi cũng dễ đi hơn, có đường dành cho khách bộ hành.
Lam Minh nhìn nhìn bốn phía, nói, “tử thần đó đã tới nơi này.”
Lúc này, chỉ thấy sườn núi có một con gấu trúc nhỏ chạy tới, ngẩng đầu nhìn mọi người.
Gấu trúc trên núi Lạc Hoán không sợ người, bởi vì thường ngày sẽ có khách du lịch cho thức ăn.
Khế Liêu đi tới sườn núi, ngồi xổm xuống, vẫy con gấu trúc đó, gấu trúc nhỏ liền chạy tới, không biết Khế Liêu phát ra thanh âm kỳ quái gì, chú gấu trúc nọ cũng phát ra vài tiếng kêu nhỏ, giống như cả hai đang đối thoại.
Sau đó Khế Liêu sờ sờ lông trên lưng của chú gấu trúc, vươn tay ngoắc Miêu Tiêu Bắc, “Cần phí hỏi đường.”
Miêu Tiêu Bắc từ trong túi lấy ra một cái bánh quy đưa qua. Khế Liêu đưa cho gấu trúc nhỏ, gấu trúc bèn ngậm bánh chạy.
Khế Liêu quay đầu lại nói, “Nó nói hôm qua có một tử thần tới, đánh nhau với một đám quái vật, tử thần đó giết một vài quái vật, cướp đi một trục tranh cuốn, có điều, tử thần bị thương, trốn trong một hang núi.”
Lam Minh khẽ nhíu mày, hỏi, “Tử thần bị thương? Sao lại như thế được?”
“Có lẽ thứ hắn đối phó không phải tầm thường.” Long Tước nói, nhặt lên một chiếc lông vũ trên mặt đất, đưa cho Lam Minh xem.
Lam Minh vươn tay nhận lấy, chỉ thấy là một chiếc lông vũ màu đen, nhịn không được nhíu mày.
“Là tử thần sao?” Phong Tiểu Vũ tiến đến hỏi, “Không phải cánh tử thần màu đen sao?”
“Không phải.” Long Tước nhẹ nhàng lắc đầu, “Tử thần là thần, tuy rằng lông vũ màu đen, nhưng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa rất lớn.”
“Ưhm, lông vũ đen này trông vô cùng bẩn thỉu, là cái gì vậy?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“… Ma Sứ.” Lam Minh thản nhiên nói.
“Là cái gì?” Phong Tiểu Vũ khó hiểu hỏi.
“Nói bình thường một chút, là đọa thiên sứ.” Bạch Lâu nói, “So với ma vật thì càng cường đại mà hung tàn hơn, là loại tồn tại sa đọa nhất.”
“Tử thần kia lấy đi phỏng chừng là Vũ Dạ tập a?” Khế Liêu hỏi, “Đi tìm xem, mong sao còn sống.”
Sau đó, mọi người dựa theo chỉ dẫn của gấu trúc, đi đến hang núi kia.
.
Tới trước cửa hang núi, mơ hồ thấy, ngoài cửa có thứ gì đó như mạng nhện.
“Đây là cái gì?” Phong Tiểu Vũ hiếu kỳ.
“Đừng tới gần.” Long Tước ngăn trở, “Đây là kết giới của tử thần, tử thần đó phỏng chừng bị thương rất nặng nếu không sẽ không bố trí ra kết giới như vậy ở chỗ này.”
Khế Liêu nhìn nhìn Lam Minh, Lam Minh đi tới, vươn tay nhẹ nhàng phủi rơi kết giới.
“Woa!” Phong Tiểu Vũ kinh ngạc, “Nhẹ nhàng như vậy là có thể phủi rơi sao?”
“Kết Giới của Thần là để ngăn ma vật, đương nhiên không cản được Thần.” Long Tước vỗ vỗ nó.
Mọi người đi vào trong.
Chỉ thấy bên trong hang, có một thân ảnh màu đen đang nằm.
Trên mặt đất có vết máu.
“Nga… Máu của tử thần sao? Lần đầu tiên nhìn thấy.” Khế Liêu nói, “Mùi vị thật thơm ngon, xem ra là quý tộc cấp cao.”
Long Tước đi đến, cúi đầu nhìn nhìn, chỉ thấy tử thần đó gần như quỳ rạp trên mặt đất, cả người bị tấm áo choàng đen bao phủ, đôi cánh đen giương ra, một bên cánh có một lỗ thủng lớn, máu chảy lênh láng, xem ra bị thương rất nặng.
Long Tước vẫy vẫy gọi Phong Danh Vũ.
Phong Danh Vũ vội chụp một tấm hình, có chút khó hiểu đi tới, hỏi, “Gì?”
“Cô thổi cánh cho hắn, linh lực có thể giúp vết thương của hắn khép lại, máu của tử thần rất trân quý, chảy quá nhiều sẽ khiến hắn rất đau đớn.”
“Nga…” Phong Danh Vũ gật đầu, hỏi, “Thổi hơi là được sao?”
“Ừ.”
Phong Danh Vũ làm theo, không bao lâu, thì thấy vết thương trên cánh tử thần dần dần khép lại.
“Chị hai thật lợi hại!” Phong Tiểu Vũ nói.
“Hắn sắp tỉnh.” Lam Minh đột nhiên nói.
Long Tước ra hiệu cho Phong Danh Vũ lui về phía sau…
Đột nhiên… Đôi cánh của tử thần nọ chậm rãi thu hồi, hai tay chống lên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu.
Mọi người nhìn bàn tay chống trên đất của hắn… Móng tay màu đen mơ hồ có một tia đỏ.
“Ngươi trúng độc sao?” Long Tước nhíu mày.
Đồng thời, chiếc áo choàng to trượt xuống… Lộ ra mái tóc mỹ lệ đỏ như máu… Tóc rất dài rất dài, xõa trên mặt đất.
“Thật sự là Huyết tử thần a?” Khế Liêu huýt sáo một tiếng, vươn tay kéo xuống áo choàng trùm đầu của hắn…
Chỉ thấy phía dưới tấm áo choàng, là một chàng trai tuổi còn rất trẻ, mái tóc đỏ như máu xõa tung sau đầu, trên mái tóc đỏ có một vật trang sức cổ quái màu đen, giống như một loại hoa văn nào đó, rất tinh xảo.
Tử thần đó mặt mũi tái nhợt, thoạt trông rất suy yếu, đôi môi không có huyết sắc, đôi mắt màu đỏ nhạt, diện mạo xinh đẹp khiến người khác kinh ngạc,
“Nga…” Phong Tiểu Vũ vuốt cằm quan sát, nói, “Bắc Bắc, cậu ta thật là tuấn tú nha! Cảm giác thật cao quý nga.”
Long Tước chú ý tới bên viền mắt của hắn, có một đốm nhỏ xíu màu đỏ, vừa định chạm vào một chút, trông giống nốt ruồi son… tử thần nọ theo bản năng ngăn lại bàn tay của Long Tước. Bởi vì động tác hơi mạnh, bèn tựa vào tảng đá thở dốc.
Lam Minh mỉm cười, nhìn mọi người, “Quả nhiên là tập tính của quý tộc.”
Tử thần nọ lấy lại nhịp thở, ngước mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc, đột nhiên mở trục tranh cuộn trên tay, vươn tay chỉ vào một nhóm động tác trong đó, nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc ngồi xổm xuống nhìn, nói, “Lam Minh, cái này hình như là Vũ Dạ tập thật đó! Giống như đồ án lần trước tôi thấy, đều là động tác.”
Phong Tiểu Vũ đi tới nhìn, “Bên trên hình như có chữ viết.”
“Là chữ ở Thần giới.” Long Tước nhìn nhìn, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Hắn nhờ ngươi giúp tìm lại vòng tử thần.”
“Tôi?” Miêu Tiêu Bắc có chút mờ mịt, chẳng lẽ là dựa theo động tác trong đó mà khiêu vũ?
Đang do dự, chỉ thấy tử thần nọ đột nhiên căng thẳng, nhìn chằm chằm về hướng cửa hang.
“Những thứ kia, là muốn Vũ Dạ tập hay là muốn ngươi?” Lam Minh nhìn hắn.
Tử thần đảo mắt nhìn Lam Minh, một lát mới chậm rãi vươn tay, cho Lam Minh nhìn bàn tay mình.
Lam Minh thấy trong lòng bàn tay hắn, có một dấu ấn hình hoa sen.”
“Nga…” Lam Minh đột nhiên nở nụ cười, “Thì ra là ngươi a, xem ra đúng là đã lâu không gặp, cũng lớn như vậy rồi à?”
Mọi người giật mình nhìn Lam Minh, người quen sao?
“Vì tình phân với cha mẹ ngươi, ta cũng không thể để ngươi chết được.” Nói xong, Lam Minh nhìn nhìn Khế Liêu, “Để Tiêu Bắc ở đây giúp nó tìm vòng tử thần đi, chúng ta ra ngoài vận động một chút thế nào?”
Khế Liêu lắc lắc cái cổ, nói, “Cũng được… Hắn không thể chết, ta còn muốn hắn trả mười ba tộc nhân cho ta mà!”
Nói xong, hai người đi ra ngoài…
Đồng thời, chợt nghe bốn phía truyền đến tiếng vù vù… Có vài bóng hình đen đúa đáp xuống trước cửa hang, phía sau là đôi cánh rất to, còn có hai mắt hung hãn đỏ lòm nói rõ thân phận của chúng.
.
.
____________________________
EX thành lập
Xe thể thao~ khi nào mới có tiền mua 1 chiếc đây *ực*
Bắt đầu gay cấn rồi a, các manh vật đã tề tựu đầy đủ *ực* chỉ còn 1 tên thôi…
__________________________
Edit: Tiểu Lạc
~*~