Tiến vào cảnh giới Đấu Sĩ, Dịch Phong đã có tư cách tu luyện Đế giai công Pháp Viêm Lôi Quyết, Viêm Lôi Quyết chia làm ba tầng, tầng thứ nhất thôn phệ ma hạch, chỉ từ tầng thứ hai trở đi mới thôn phệ lôi điện để chuyển hóa thành đấu khí. Chưa cần nói đến lôi điện, chỉ riêng ma hạch thôi thì không một tu luyện giả nào giám mạo hiểm hấp thu. Ma hạch chính là tinh hoa của Ma thú, ẩn chứa tất cả thiên địa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, đối với loại năng lượng này, cho dù là một đấu vương đem nó mạnh mẽ hấp thu cũng bạo thể mất mạng. Nếu có người biết được Dịch Phong có loại công pháp nghịch thiên này hẳn sẽ đỏ mắt.
Tuy vậy, ma hạch là tài liệu quan trọng trong luyện đan và luyện khí, phẩm giai càng cao thì giá trị càng lớn.
Ma hạch chia làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi bảy loại. Tu luyện Viêm Lôi Quyết có thể hấp thu tất cả các loại ma hạch này, nhưng nếu hấp thu Lôi hệ ma hạch thì hiệu quả sẽ tốt nhất.
Dịch Phong khoanh chân ngồi xuống, cầm một viên nhất giai ma hạch của Lôi Lân Báo, trong khoảng thời gian này hắn đã hấp thu sáu viên nhất giai và một viên nhị giai ma hạch, tu vi của hắn đã đột phá đến thất tinh Đấu Sĩ.
Viêm Lôi Quyết vận chuyển, từng đạo năng lượng cuồng bạo từ vô số lỗ chân lông tiến vào thân thể hắn. Thoáng chốc kinh mạch trở nên căng phồng khiến toàn thân hắn cực kỳ đau nhức, mồ hôi vã ra như tắm. Sắc mặt hắn khẽ biến, cắn răng vận chuyển công pháp. Từng dòng năng lượng cuồng bạo bị công pháp Viêm Lôi Quyết luyện hóa, bỗng chốc trở nên ôn nhu, lại chảy theo kinh mạch cuối cùng quán chú vào đấu khí tinh thể đang xoay tròn ở đan điền.
Trải qua hai ngày hai đêm luyện hóa, tinh hoa trong ma hạch đã còn thừa không nhiều, đem tu vi của hắn đột phá đến bát tinh Đấu Sĩ, liền biến thành một đống mảnh vụn, phiêu tán ở trong không khí.
Vừa vui mừng chưa được bao lâu, sắc mặt hắn chợt biến đổi, vội vàng nội thị đan điền. Ban đầu lộ vẻ ngỡ ngàng, rồi sau đó lộ ra vẻ mừng như điên. Trong đan điền, một đoàn tử sắc hỏa diễm đang lập lòe cháy, phát ra tử quang đầy vẻ yêu dị.
“Là nó, Tử Linh Hỏa Diễm.” Dịch Phong thất thanh kêu lên, cười ha hả, khó giấu nổi vẻ vui sướng.
Tử Linh Hỏa Diễm, hắn có được trong lần tiếp nhận truyền thừa từ “kiếp trước“. Dịch Phong vốn tưởng rằng theo tu vi “kiếp trước” không còn thì hỏa diễm này cũng biến mất, nhưng không ngờ nó vẫn còn tồn tại.
“Chẳng lẽ trước kia nó chỉ ngủ say, do tu vi đấu khí của ta tiến bộ nên nó đã thức tỉnh chăng?“. Dịch Phong thầm nghĩ, tay phải hắn xòe ra, một đoàn tử sắc hỏa diễm hiện lên bao bọc lấy thủ chưởng của hắn. Sau đó nó vặn vẹo biến hóa thành một con tử sắc hỏa miêu. Dụi dụi vào tay hắn lộ vẻ thân thiết.
“Thật là có linh tính“. Thanh Mai xuất hiện bên cạnh hắn, giọng nói như chim hoàng oanh cất lên.
- Haha, nó rất thông linh, có thể hiểu những gì ta nói, nào nào miêu miêu, ngươi mau biến hình thành chủ nhân nào.
Hai mắt Tử sắc hỏa miêu lộ ra vẻ cơ trí, cơ thể nó vặn vẹo hóa thành một thân ảnh tử sắc giống Dịch Phong như đúc. Thanh Mai thấy thế, nàng che miệng cười khúc khích.
“ Tiếp nào miêu miêu, ngươi mau biến thành chủ mẫu đi nào“. Dịch Phong hướng sang Thanh Mai, chỉ chỉ.
Hỏa miêu cơ thể lại vặn vẹo, biến thành một tử sắc thân ảnh giống Thanh Mai như đúc.
Thanh Mai giậm chân, khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng mắng:
“Ai là phu nhân của ngươi”
“Đó là bà tự nhận đó nha” Dịch Phong cười nhăn nhở.
Thanh Mai chu môi, chợt tâm thần khẽ động nói: “Loại hỏa diễm này chí cương chí dương, hẳn là có thể phá giải Thái Âm Hàn Thể cho Mạc Tuyết“.
“Vậy thì tốt quá rồi“. Dịch Phong lộ vẻ cực kỳ vui mừng, hỏa diễm thức tỉnh vừa có thể chữa trị cho Mạc Tuyết. Mà lại còn có thể tu luyện Tử Hỏa Biến. Công pháp này đi liền với hỏa diễm, được truyền thừa từ “kiếp trước”, có thể tăng sức mạnh nhục thể lên rất nhiều lần.
Nghĩ đến đây, hai tay hắn kết những thủ ấn kỳ lạ, tử sắc hỏa miêu kia dung nhập vào cơ thể hắn. Bỗng chốc, toàn cơ thể hắn tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đầy yêu dị. Vốn đã tu luyện công pháp này từ “kiếp trước” nên quá trình tu luyện của hắn diễn ra vô cùng thuận buồm xuôi gió. Sau vài giờ, trên mi tâm của hắn hiện lên một ấn ký hình tử sắc hỏa diễm vô cùng sống động, làm cho gương mặt hắn tăng thêm vài phần tà dị.
Hắn mỉm cười hướng Thanh Mai thì thấy nàng đang nhìn hắn với vẻ thất thần. Hắn quái khiếu hỏi: “ trên mặt ta có cơm sao, chuẩn bị xuống núi nào“.
Thanh Mai giật mình, lộ vẻ xấu hổ, thầm mắng “xú tiểu tử”, rồi chui tọt vào thức hải của hắn.