Vũ Đấu Tinh Không

Chương 17: Chương 17: Giang hồ Tiếu




Trong rừng, Dịch Phong đang truy đuổi gắt gao một đầu mãnh thú, toàn thân lân phiến dày đặc, cái đầu dữ tợn đang lộ ra vẻ hoảng sợ, mình đầy vết thương đang rỉ máu, nhiều cái vẩy bị bong tróc ra, nó chính là Lôi Lân Báo. Chỉ khác đó là lần này Dịch Phong là người truy đuổi, còn nó thì đang liều mạng bỏ chạy. Dịch Phong hừ lạnh, vung chiếc roi được kết lại từ dây leo vô cùng dẻo dai, quấn ngay vào cổ con báo, giật ngược lại về phía hắn.

Ánh mắt lóe lên tia sắc bén, hắn xoay người tung một cước, cước ảnh nhanh như chớp trúng ngay mạn sườn con báo, phát ra tiếng xương gãy răng rắc. Lôi Lân Báo gầm lên thảm thiết, bị đá văng đi...

“Rầm”, thân mình nó đâm trúng một cây đại thụ rơi phịch xuống. Thân ảnh Dịch Phong nhanh như chớp lao vút đến, quyền đầu xé gió trúng người Lôi Lân Báo.

“Binh”, tiếng kêu trầm thấp vang lên, con ma thú này ngừng giãy dụa.

Dịch Phong xách con ma thú trên vai, phi nhanh về động ném phịch một góc chung với một vài con ma thú khác. Suốt một tháng thời gian, hắn thường đi farm quái rừng để sống, đồng thời đó cũng là một loại tôi luyện đối với hắn.

Thanh Mai vẫn còn đắm chìm trong tu luyện, cảm thấy có chút buồn tẻ Dịch Phong ngâm nga vài câu hát. Nổi lên chút hứng thú, hắn cầm chiếc sáo trúc lên thổi. Một loạt âm thanh không có tiết tấu rõ ràng phát ra, hắn lắc đầu cười nhăn nhở.

Hắn dở từng trang của cuốn sách kia ra, đây là một cuốn nhạc phổ, ghi lại khái quát về âm luật của Đấu Vân Tinh. Lúc trước kia xem, hắn chẳng hiểu được là bao nhiêu, cảm thấy vô cùng khó hiểm, thầm nghĩ mình không có năng khiếu âm nhạc.

Nhưng lúc này khi xem lại, hắn lại cảm thấy một mảnh thanh minh, từng câu từng chữ hắn chỉ đọc một lần là hiểu, cứ như nó đã khắc sâu vào trí nhớ của hắn vậy. Thầm cho là hiệu quả của linh dịch thần kỳ kia tạo ra. Hắn lắc đầu, tiếp tục nghiên cứu cuốn nhạc phổ, chỉ sau vài canh giờ hắn đã ghi nhớ hết nội dung, đối với âm luật cũng đã có những hiểu biết phong phú.

“Xem ra trong khoảng thời gian này ngươi đã có tiến bộ không nhỏ“. Thanh âm mềm mại của Thanh Mai vang lên, nàng bất chợt hiện lên đứng cạnh Dịch Phong.

“A, lão bà đã hấp thu xong khối thạch đó“. Dịch Phong vui mừng nói.

“Ân, linh thể của ta đã tiến triển rất tốt“. Thanh Mai mỉm cười.

“Vậy tốt quá, à lão bà, ta mới học thổi sáo a, nàng có muốn nghe thử không?”

“Ân, ngươi thổi đi“. Thanh Mai ngồi xuống, mắt phượng chớp chớp, lộ vẻ tò mò.

Dịch Phong hít một hơi, ngưng thần, lục lọi trí nhớ của mình tìm một bản nhạc, chợt hắn nhớ đến một bản nhạc mà “kiếp trước” mình thích nhất, khúc Giang hồ tiếu... hắn đặt ngọn sáo lên bắt đầu thổi

“Giang hồ tiếu, ân oán kết thúc

Nụ cười thế gian ẩn chứa bao lưỡi đao

Cõi hồng trần cười cô quạnh

Tình cao đến không chạm được

Minh nguyệt soi đường xa xôi vạn dặm

Người có thể già nhưng tình không già

Ái tình không đến, vẫn chưa thể ra đi

Không thể quên đôi ta đã từng thắm thiết thế nào

Nhìn như hoa nhưng chẳng phải mà cũng không phải sương

Trường giang cuồn cuộn không ngừng

Lý tưởng anh hùng, đao thương kiên quyết

Đời anh hùng chỉ là cô độc

Giang hồ tiếu, tình ái tiêu dao

Cầm hòa tiêu, tửu lai đảo

Ngưỡng thiên tiếu toàn vong liễu

Tiêu sái như phong tự tại “

Tiếng tiêu lúc phiêu lãng, nhẹ nhành, như nỉ non, như réo rắt. Khi thì như ngàn đao vạn kiếm tung hoành bốn phương. Cuốn ký ức của Dịch Phong như trở về, hắn như thấy hình bóng hắn và Tiểu Uyển tung tăng thả diều lúc bé, hắn như thấy lại cảnh hắn và nàng nô đùa trong cơn mưa vui vẻ biết bao, lại như đang thấy lại cảnh nàng quay lưng bước đi theo người khác bỏ mặc hắn. Từng ký ức theo tiếng sáo trở về, có vui, có buồn, có ngọt ngào lại cũng rất đắng cay:

“Trần gian ngạo nghễ, cười cô tịch

Tâm thời cao quá, biết với làm sao”

Bất giác, một giọt lệ nóng chảy ra từ ánh mắt bi ai của hắn tan vào khóe môi, lộ một nụ cười chua xót.

Thanh Mai nghe đến thất thần, bên tai nàng như còn văng vẳng tiếng sáo đầy bi ai, đầy nhớ nhung. Nào giống một Dịch Phong vui vẻ, cợt nhả ngày thường, có chăng chỉ là do hắn che dấu quá kỹ. Trước mắt nàng chỉ còn lại một bóng hình đầy đớn đau, cô độc như vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí nàng, bất tri bất giác trái tim nàng rung động, đáy lòng nàng chua xót...

Bàn tay trắng ngần của nàng chạm vào tay hắn. Tuy không cảm thấy được nhưng đó là điều mà nàng muốn chia sẻ, an ủi hắn. Thời gian... như đọng lại.

Ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều tàn xuyên qua cửa động len lỏi vào, như muốn tiếp thêm ánh sáng hy vọng cho đôi nam nữ, một đôi nam nữ mà sau này sẽ tạo nên một đoạn giai thoại truyền kỳ danh chấn Đấu Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.