CHƯƠNG 19:
Trương Truyện Tỳ nằm một giấc mộng rất dài.
Nửa giấc mộng đầu chỉ toàn là non xanh nước biếc, sương trắng từng tia từng sợi bồng bềnh, đẹp hệt như tiên cảnh.
Cậu nhàn nhã thoải mái cùng chơi đùa với con rắn nhỏ, con rắn kia hình như là thú cưng do cậu nuôi, vô cùng mềm mại ở trên người cậu quấn tới quấn lui, lưỡi rắn vuốt ve hai má cậu, vừa làm nũng, lại vừa bán manh.
Trong lúc cậu đang vui vẻ chơi đùa với con rắn bỗng nhiên có một ông lão tiên phong đạo cốt xuất hiện —— Trương Truyện Tỳ mơ hồ cảm thấy ông ta hẳn là Trương gia lão tổ tông nhà cậu, dường như lão tổ tông không hài lòng với cậu mà khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Rắn bản tính ***… Nếu như không có cơ duyên đặc biệt, tốt nhất đừng nuôi nó, nó sẽ cắn lại chủ…”
Trương Truyện Tỳ nghe được sững sờ, trong lúc nhất thời non xanh nước biếc cùng ông lão kia cũng dần dần biến mất, toàn bộ thế giới chỉ quanh quẩn một câu nói này:
Sẽ cắn chủ…
Sẽ cắn chủ…
Sẽ cắn chủ…
Lời ông lão kia phảng phất như sấm bên tai, bóng tối bốn phía bỗng nhiên dấy lên lửa lớn rừng rực, tiên cảnh biến thành địa ngục. Cậu kinh hoàng nhìn chung quanh, đột nhiên phát hiện toàn thân mình đang bị lửa bao lấy không chút kẻ hỡ, mà con rắn quấn quanh ở trên người cậu không biết vì sao lại lập tức trở nên to lớn mà dữ tợn, nó ở trên người cậu bò tới lui, quấn chặt, dây dưa không tha, nhanh chóng ra sức siết cậu từng chút từng chút đến mức xương cốt cả người cậu muốn đứt rời, cảm giác như cậu sắp bị nó tươi sống giết chết! Trong lúc cậu tê liệt lại không thể trốn đi đâu được, con rắn ngẩng cao đầu lên há to cái miệng như chậu máu về phía cậu ——
Thanh niên trên giường mê man nhắm chặt mắt, thở hổn hển, nhiệt độ nóng bức, cùng với bộ dáng xoắn xuýt run rẩy vừa nhìn đã biết đang giãy dụa trong cơn ác mộng. Cũng phải thôi, gặp phải loại chuyện như vậy còn có thể không gặp ác mộng sao, Trưởng lão cực kỳ đồng tình ngáp một cái, nghĩ thầm nếu là bản thân y, y cũng sẽ bị như thế.
Trưa hôm nay Xà vương đã lâu không gặp đột nhiên một mặt tái nhợt xông vào hang động ôm y đi, cho đến khi đi đến trước giường nhìn thấy thảm trạng của Trương Truyện Tỳ nhờ phúc ai kia tạo ra, y mới biết đã xảy ra chuyện gì!
Nói đến chuyện này, tiểu đạo sĩ cũng thật là xui xẻo. Nếu không tại sao người ta lại nói rắn bản tính *** chứ, bởi vì xương cốt bên trong bộ phận sinh dục của rắn cả đời đều không cần lo lắng sẽ bị vấn đề liệt dương, cho nên thời gian “làm” của bọn họ mới đặc biệt kéo dài nha, rắn bình thường *** bảy, tám tiếng đều là chuyện chắc chắn, huống chi Xà vương lại là yêu vương có ngàn năm tu vi? Không biết hắn đã “làm” người ta bao lâu, cho nên lúc y mới đến đã trợn mắt ngoác mồm, trong đầu lóe lên ý niệm đầu tiên chính là phía sau của tiểu đạo sĩ còn có thể dùng được nữa không… ?
Bất quá, khụ, nghĩ là nghĩ như vậy, y cũng không có lá gan đi xác nhận điểm này. Người mù cũng nhìn ra được Xà vương đối xử với tiểu đạo sĩ đặc biệt bất đồng, ngay cả lúc tắm rửa cho cậu cũng không cho y đụng vào, cố ý đi xách y lại đây cũng chỉ để cho y đứng ở phía sau chỉ đạo…
Ngồi ở bên giường, Xà vương mặt trầm như nước, đem khăn lông ướt trong tay đưa về sau, Trưởng lão liền ngoan ngoãn vắt khăn cho hắn.
Thấy Đại Vương của mình không nói tiếng nào, động tác êm ái thay thanh niên trên giường lau chùi, Trưởng lão ho nhẹ một tiếng khuyên lơn: “Đại Vương cũng không cần lo lắng quá mức, đã thoa qua thuốc trị thương, chờ hạ sốt liền không có gì đáng ngại.” Nói xong, y ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng Xà vương một cái, cẩn thận mà bổ sung một câu: “Bất quá sau này Đại Vương tuyệt đối đừng bất cẩn như thế nữa, ngài cần biết người và rắn dù sao cũng khác nhau, làm gì cũng phải có mức độ…” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của y đã chột dạ hạ thấp đến không nghe thấy được.
Quả thật lời y nói đã rất uyển chuyển, nhưng bị thuộc hạ của mình kiến nghị như vậy, Vương Cẩm vẫn có chút không dễ chịu, đành phải miễn cưỡng duy trì một bộ mặt than giả vờ không nghe thấy, qua một lúc lâu mới làm như không có chuyện gì xảy ra mà đổi chủ đề hỏi: “Truyện Bích cùng Tiểu Niên đâu, đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.”
Xà vương gật gật đầu, “Mấy ngày nay hai đứa nhỏ liền giao cho cậu, cậu chú ý, đừng để cho bọn chúng xông tới đây nhìn thấy dáng dấp cậu ấy như vậy.”
“Vâng, tôi biết nên nói thế nào.”
Xà vương phất tay một cái ra hiệu y đi xuống, thời gian đã không còn sớm, hắn cũng muốn nghỉ ngơi .
Lúc Trưởng lão đi ra thay hắn đóng cửa lại, Xà vương rón rén lên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm nghiêng bên cạnh Trương Truyện Tỳ. Hắn không chớp mắt nhìn cặp chân mày đang chau lại vì ngủ không an ổn của thanh niên, đột nhiên liền cực kỳ chột dạ.
Sau khi hắn làm loại chuyện đó với cậu, lúc cậu tỉnh lại sẽ đối xử như thế nào với hắn đây, nổi trận lôi đình sao, mặt lạnh với hắn sao, hay là không nói hai lời trực tiếp đứng dậy rời khỏi?
Cân nhắc những khả năng có thể xảy ra cho tới lúc trời tối, Vương Cẩm chần chờ một chút, biến ra một đoạn đuôi rắn từng chút ôm lấy chân Trương Truyện Tỳ. Lần này hắn đã học được kinh nghiệm, xác định không ôm quá chặt làm đau cậu, cũng không quá nhẹ để cậu chạy mất mà hắn không hay biết, làm tốt tất cả những thứ này hắn mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm, dựa vào Trương Truyện Tỳ mơ mơ màng màng ngủ.
Tỉnh lại lần nữa là do bị động tĩnh của người bên cạnh đánh thức —— Trương Truyện Tỳ không biết là nằm mơ thế nào bỗng nhiên giật mình một chút, Xà vương bận bịu ngồi dậy kiểm tra cậu.
Thanh niên tựa hồ trong mộng cũng cảm thấy thân thể đau đớn, ủy khuất nhíu mày lại, há miệng run rẩy lấy hơi. Xưa nay chưa từng thấy bộ mặt trẻ con như vậy của cậu, Vương Cẩm không khỏi nhìn đến sững sờ, trong lúc nhất thời vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy đáng yêu đáng thương.
“Rất đau có phải không… ?” Vương Cẩm thấp giọng hỏi, ánh mắt lóe lên một vệt áy náy.
Người cũng vậy động vật cũng vậy, phàm là giống đực động dục đều sẽ có tính xâm lược rất mạnh mẽ, đặc biệt là loại yêu quái cấp bậc ngàn năm giống như hắn, lúc dục vọng cường liệt cơ hồ sẽ đánh mất toàn bộ lý trí, lần này lấy hình dáng rắn để mập hợp lại càng không biết khống chế nặng nhẹ, thật là làm cho tiểu đạo sĩ ăn khổ nhiều rồi.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Vương Cẩm đan xen áy náy cùng nhu tình, kìm lòng không đặng cúi đầu hôn nhẹ lên đôi chân mày đang xoắn quýt của Trương Truyện Tỳ. Nụ hôn này nhẹ như hoa rơi, thế nhưng Trương Truyện Tỳ lại như mơ mơ màng màng cảm ứng được gì đó, mi tâm hơi co rúm hai lần, chậm rãi mở mắt ra.
Mới vừa tỉnh lại, ánh mắt cậu mang theo chút lim dim hoang mang, giống như chưa nhớ ra được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Xà vương nín thở cùng cậu đối diện, trái tim khẩn trương muốn bùm bùm nhảy lên.
Vì liên tục nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ, cho nên hắn không hề bỏ qua một chút xíu biểu tình nhỏ nào của Trương Truyện Tỳ. Hắn thấy Trương Truyện Tỳ đôi mắt càng mở càng lớn, thần trí cũng càng ngày càng tỉnh táo, sắc mặt bắt đầu trắng, chuyển sang xanh, rồi biến thành đen, lông mày không khống chế mà nhúc nhích, giống như chuẩn bị phát rồ.
Quả nhiên một giây sau Trương Truyện Tỳ liền nhảy lên: “Tôi giết anh——!”
Xà vương theo bản năng nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận lửa giận của cậu, thế nhưng trận lôi đình trong dự liệu lại không ập tới, hắn chậm chạp mở mắt ra, vừa nhìn đã thấy Trương Truyện Tỳ nhảy đến một nửa liền ngã trở lại, lúc này đang vặn vẹo gương mặt mà đỡ eo, bi thương kêu thảm thiết.
“Phốc ——” Xà vương rất không tử tế mà nở nụ cười, nhưng chỉ cười một tiếng liền biết điều mà cưỡng ép nhịn xuống. Cố nhịn cười giơ tay ra một bên xoa eo cậu, một bên thuận thuận theo cậu mà đáp: “Được được, giết tôi, chờ cậu khoẻ rồi thì muốn giết tôi thế nào cũng được… Xoa như vậy có thoải mái một chút không?”
Trương Truyện Tỳ không phải dễ bị lừa như vậy, rưng rưng phẫn nộ nện gối lên người hắn một cái: “Đừng tưởng rằng làm như vậy tôi liền sẽ bỏ qua cho anh!”
“Được rồi được rồi, không bỏ qua, không bỏ qua.” Xà vương tự biết đuối lý, cũng hiếm khi thấy hắn xuống nước hạ giọng, săn sóc xoa bóp eo lưng cho cậu. Trương Truyện Tỳ vốn định giữ chút sĩ diện hão bảo hắn lăn xa một chút, nhưng được hắn xoa bóp như vậy quả thực giảm bớt đau đớn mệt mỏi rất nhiều, đành phải thở phì phò lắc đầu một cái, không nhìn tới hắn.
Vương Cẩm rất biết điều mà duy trì yên tĩnh, chỉ ra sức dùng hành động thực tế để biểu hiện thành ý của mình. Không biết làm sao, Trương Truyện Tỳ trong lòng không được bình tĩnh cho lắm, vừa nghĩ tới chuyện mình bị người khi dễ, vậy mà vẫn ngu ngốc đội mưa trở về vì lo lắng cho tên này, không khỏi cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của truyện “người nông dân và con rắn” rồi!”
Vương Cẩm nháy mắt, không dám lên tiếng. Hắn tuy rằng không đọc truyện ngụ ngôn, nhưng mà kẻ ngu si cũng biết đây nhất định không phải là một lời tốt, vẫn là thành thật một chút bày ra bộ dáng ăn năn thì tốt hơn.