Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 117: Chương 117: Ta chỉ đi ngang qua




Độc Cô Diễm vừa bước vào, mấy chục người kia liền cung kính hành lễ. “Tham kiến tướng quân.”

Độc Cô Diễm nhàn nhạt khoát tay, ý bảo mọi người đứng lên, ánh mắt ác lạnh rơi trên người mười mấy tên áo đen trên mặt đất. Ánh mắt lạnh như băng mang theo áp bức, làm mấy chục người áo đen kinh hãi không dứt.

Hắn đi tới trên ghế thái sư ngồi xuống, lãnh khốc nhìn chằm chằm người áo đen cầm đầu nói: “Nói ra vị trí của Vô Cực Môn, bản tướng sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Người nọ run lên, từ từ cắn răng ngẩng đầu. “Độc Cô Diễm, lão phu rơi vào trong tay ngươi, chỉ có thể coi là lão phu xui xẻo, muốn biết tất cả về Vô Cực Môn từ trong miệng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Độc Cô Diễm giận quá hóa cười, nhưng nụ cười cũng không tới đáy mắt. “Ngươi đã muốn chết, vậy bản tướng thành toàn cho ngươi, kéo bọn hắn xuống, không chừa một người sống sót.”

“Vâng tướng quân.”

“Tướng quân, ta nói, van ngài tha ta, cái gì ta cũng nói...” Đang lúc người của Độc Cô Diễm kéo đám người kia rời đi, có một người áo đen kinh sợ cầu xin tha thứ đứng lên.

Độc Cô Diễm nhếch môi cười, khoát tay áo với thuộc hạ giữ người áo đen kia, người nọ được ở lại.

Người áo đen cầm đầu thấy thuộc hạ của mình cầu xin tha thứ, không khỏi giận dữ hung ác kêu. “Chu Tử Kiến, dám làm trái lệnh của chủ nhân, ngươi chết không được tử tế đâu.”

Người gọi là Chu Tử Kiến liếc người nọ. “Ta nói lão bất tử, ông mới không được chết tử tế, đây mới là người biết thời thế là trang tuấn kiệt, lão tử ta mới gọi là anh hùng, ông nhằm nhò gì, giữ lấy trung thành chết tiệt của ông, tới địa ngục báo cáo đi.”

Lão giả áo đen cầm đầu còn muốn nói điều gì, lại bị người bên cạnh Độc Cô Diễm kéo đi ra ngoài.

Chu Tử Kiến ngẩng đầu nịnh hót nhìn Độc Cô Diễm, bắt đầu nói tất cả điều mình biết về Vô Cực môn.

*********

Trên đường cái người đến người đi, Hướng Tiểu Vãn mang theo năm tiểu quỷ, xuyên qua trong đám người náo nhiệt, sau lưng của bọn họ, Thiên Địa Thập Tam Huyền âm thầm bảo vệ, chỉ cần hơi có chút gì không đúng, những người này sẽ xuất hiện, bảo vệ Hướng Tiểu Vãn và năm tiểu quỷ.

“Nhũ mẫu, người có muốn đi đâu hay không?” Lão Đại vừa nhìn người đến người đi, vừa hỏi Hướng Tiểu Vãn.

“Trước tiên đi dạo một chút đi, chẳng qua nếu như các con có chỗ muốn đến, cũng có thể nói ra, chỉ cần chơi vui, nhũ mẫu nhất định dẫn bọn con đi.” Mặc dù gả cho Độc Cô Diễm, nhưng năm tiểu quỷ vẫn quen gọi Hướng Tiểu Vãn là nhũ mẫu, Hướng Tiểu Vãn cũng cảm thấy cách gọi này không tệ, cho nên cũng không đổi.

Lão Nhị vừa nghe, hai mắt sáng lên. “Nhũ mẫu, không bằng chúng ta đi Tứ Bảo trai, như thế nào?” Nghe nói gần đây nơi đó lại có thêm một số thư hoạ giá trị liên thành, những thư hoạ này đều là vật đã mất tích, cơ hội khó được, nếu đã ra ngoài, nhất định phải đi xem một chút.

Lão tam nghe xong đề nghị của lão Nhị, chân mày vặn lên. “Lão... Nhị ca, Tứ Bảo trai có cái gì tốt, trừ một vài hình vẽ bùa nhìn không hiểu được lại đắt hơn mạng ra, căn bản một chút ý tứ cũng không có. “ Nói xong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn. “Nhũ mẫu, chúng ta đi Thiên Khí các đi, nơi đó là bảo các (chỗ tập hợp vật quý) đứng đầu danh chấn giang hồ, nghe nói Lãnh Lãnh đao năm đó của đại hiệp Lãnh Băng Băng chính là làm ra từ nơi đó, nhũ mẫu, nghe nói hôm nay là ngày Thiên Khí các mở lò, mỗi mười năm một lần, mỗi lần chỉ mở một lò, cũng sẽ có binh khí kinh người hiện thế.” Nói xong, lão Tam Độc Cô Phi mặt kích động chà xát hai tay nhỏ.

“Nhũ mẫu, hai cái đó đều là đất thô bỉ, đủ hạng người tụ tập, thực sự không có ý nghĩa, nhũ mẫu, nghe nói hôm nay lầu Vô Song có Tiểu Phi hiệp tự mình đến vẽ tranh, nhũ mẫu, nói thế nào Tiểu Phi hiệp cũng xem như đối thủ ngày sau của người, nhũ mẫu, người nhất định phải đi, đó chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nhũ mẫu, chúng ta đi lầu Vô Song đi.” Độc Cô Sương vừa nghĩ tới có thể chính mắt thấy có mỹ nam tử danh xưng là Tiểu Phi hiệp, bé liền không thể không kích động.

Tiểu Ngũ đối với đề nghị vừa rồi của ba tiểu quỷ đều không hứng thú, bất quá cậu cũng không có đề nghị nào tốt, tất cả cũng theo Hướng Tiểu Vãn làm chủ.

Hướng Tiểu Vãn liếc mắt năm đứa trẻ một cái, thấy bọn chúng đều mong đợi mình, vì vậy, nàng khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe được dòng người bên cạnh điên cuồng tuôn ra phía trước, Hướng Tiểu Vãn và năm tiểu quỷ xém chút bị cả bầy người đẩy ngã.

Sáu người đều sửng sốt, ánh mắt nhìn đám người, chỉ thấy trên mặt nhóm người này đều là kích động vạn phần nhìn xa ra ngoài, bộ dáng hưng phấn kia, giống như là bôi máu gà.

Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, ánh mắt quét qua đại thúc đứng yên kế bên. Thấy bộ mặt hắn hồng hào, đôi mắt ửng đỏ, khóe miệng còn có nước miếng chảy ra.

Nhìn bộ dáng đại thúc kia rất hưng phấn, chẳng lẽ có người nhảy thoát y ngoài đường phố hay sao?

Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, ngược lại vỗ đại thúc kia một cái, mỉm cười hỏi: “Đại thúc, xin hỏi thúc đang xem gì vậy?” Xem đến hưng phấn như thế.

Lão đầu bị quấy rầy quay đầu quét Hướng Tiểu Vãn từ trên xuống một cái, hết sững sờ thì cả giận nói: “Ngươi mới đại thúc, cả nhà ngươi đều là đại thúc.” Nói xong, vèo một tiếng nhảy ra, lúc rời đi vẫn không quên rất khinh bỉ quét Hướng Tiểu Vãn một cái.

Hướng Tiểu Vãn kinh ngạc không dứt nhìn bóng lưng lão đầu kia, thật lâu lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là chê ta kêu ông ta trẻ tuổi, không vui?”

囧, cổ đại này, đều là ý nghĩ xấu xa.

Năm tiểu quỷ sau lưng ôm bụng cười trộm.

Hướng Tiểu Vãn quay đầu lại trợn mắt nhìn bọn họ một cái. “Cười cái gì cười, có cái gì mà cười, xem sự lợi hại của nhũ mẫu ta nè.” Không phải hỏi thăm một việc thôi sao, nàng thật không tin hỏi không ra.

Ánh mắt quét về phía một đại mụ (bà bác) mặc áo đỏ ở ngoài xa, ôi mẹ nó, ta nói đại mụ, bà coi như rất có tiền cũng không cần cắm thoa đầy đầu thế chứ, bà cho rằng bà là khổng tước sao, còn học giả trang khổng tước xòe đuôi.

Giấu cười, Hướng Tiểu Vãn dùng một nụ cười lễ phép nhất ngọt ngào nhất kêu đại mụ đó: “Vị lão nãi nãi này, xin hỏi bà đang nhìn cái gì vậy?” Mới vừa rồi vị kia ngại nàng gọi trẻ tuổi, lần này nàng liền cố ý gọi lão.

Đại mụ kia vừa quay đầu lại, những vết nhăn dày do năm tháng, dù là phấn trắng thế nào cũng không bổ khuyết được, phấn thật dầy rớt xuống đầy đất. Phe phẩy tay nhỏ bé, đại mụ kia ôm tim đau lòng thét to: “Lão nãi nãi? Cái gì lão nãi nãi, ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ chưa có phá trinh đó.”

Nói xong, không để ý tới Hướng Tiểu Vãn hoá đá tại chỗ, lắc lắc mông dài rộng dần dần đi xa.

Năm tiểu quỷ sau lưng cười đến ngã ra sau.

Hướng Tiểu Vãn liếc bọn họ một cái, nàng thật đúng là không chịu được, nàng cũng không tin, hỏi không ra chuyện này.

Sải bước rầm rầm về phía trước mấy bước, một người nam tử thư sinh mặc áo trắng, thoạt nhìn rất dễ khi dễ đứng ở phía sau đám người.

Hướng Tiểu Vãn hơi híp mắt, mục tiêu rơi vào trên thân người kia, ba bước thành hai bước tiến lên, hướng về phía người nọ triển khai thanh âm vô cùng lễ phép hỏi: “Vị nhi tử anh tuấn tiêu sái, nhất biểu nhân tài này, xin hỏi đang xảy ra chuyện gì thế?”

Nam tử áo trắng vừa quay đầu lại, gương mặt rỗ, dọa Hướng Tiểu Vãn giật mình. Trấn định, trấn định.

Nam tử áo trắng nhe răng, không giải thích được sụp ra một câu. “Không nên hỏi ta, ta chỉ là đi ngang qua.” Nói xong, ôm tim run rẩy rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.