Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 116: Chương 116: Yêu nghiệt chuyển thế




Ngày thứ hai, sự tích vinh quang của Độc Cô Diễm ném tân khách ngồi đầy bàn bên ngoài, ban ngày động phòng, truyền khắp cả Ngân Nguyệt vương triều.

Trà lâu, quán cơm, thậm chí phố phường đủ chỗ, ba bà cô, năm bà thím, sáu lão nương sau khi ăn xong nói chuyện, tất cả đều không thể rời bỏ đoạn này. Thậm chí, có người đem Hướng Tiểu Vãn truyền thành hồ ly tinh chuyển thế, ngay cả Đại tướng quân thiết huyết vô tình kia cũng bị mị thuật của nàng câu hồn.

Bên trong phủ tướng quân, đề tài này cũng rất hấp dẫn.

Phòng bếp, Hướng Tiểu Vãn mới vừa đi tới cửa, liền nghe đến bên trong truyền ra thanh âm của hai nữ nhân.

“Ai, các ngươi ngày hôm qua có nghe hay không a.”

“Thanh âm lớn như vậy, làm sao có thể không nghe thấy.”

“Ta đoán phu nhân nhất định hai chân mềm đến không ra khỏi giường được đó.”

“Ta xem chưa chắc, ngươi không nghe trên phố những người đó nói sao, phu nhân là hồ ly tinh chuyển thế, công phu rất cao, tướng quân há là đối thủ của nàng ta.”

“Thật có chuyện này ư.”

“Tám chín phần mười, ngươi có thấy người đẹp như thế sao, ngươi xem phu nhân không chỉ là đẹp, còn có một cỗ tao vị, định sắt thép.”

“Đó không phải là yêu nghiệt chuyển thế sao?”

“Ai, không phải là yêu nghiệt con, cũng là yêu nghiệt mẹ.”

Hướng Tiểu Vãn đứng ở cửa tiến cũng không được, lui cũng không xong, hai cái chân liền đứng im tại chỗ.

Mẹ nó, ta quả nhiên bị truyền thành họa thủy. Không, so với họa thủy còn họa thủy, yêu nghiệt hơn. Mẹ nó, còn đem ta nói thành yêu nghiệt. Bọn nữ nhân lắm chuyện này, ăn no rãnh rỗi không có việc gì làm mà. Nàng không sửa chữa các nàng là không được, hừ...(Nhìn xem, nàng làm sao sửa chửa các nàng, hừ...)

“Khái khái... Đại nương (thẩm), ta đúng lúc hôm qua dùng lực quá độ, yếu trong người, nghe nói ăn hồn nữ nhân lắm mồm là đại bổ, xem ra phu nhân ta phải thử một chút mới được.”

Thanh âm này truyền tới phòng bếp.

Phanh ——

Tiếng chén không cẩn thận bị đánh nát.

Phịch ——

Có tiếng người ngất trên mặt đất.

Hai nữ nhân lắm chuyện vội vàng chạy ra, thấy Hướng Tiểu Vãn vội vàng cười ha hả nói : “Phu nhân, chào buổi trưa. Nô tì nghĩ người nhà của nô tì chắc tới rồi, cũng nên đi xem một chút, không quấy rầy phu nhân. Phu nhân, xin người cứ tự nhiên.” Nói xong, giống như là bị ma đuổi, oanh một tiếng không thấy bóng người đâu.

Phòng ăn.

Hướng Tiểu Vãn mang thức ăn, nặng nề để lên trên bàn, cũng không thèm nhìn tới Độc Cô Diễm một cái, hướng về phía năm tiểu quỷ kia nói: “Các con sau này nên ngoan ngoãn nghe lời, tránh gây thêm chuyện cho ta, hừ hừ...Nếu gây thêm chuyện, đừng trách ta trở mặt.” Không cho năm tiểu quỷ này một chút uy hiếp là không được, năm tên này đáng đánh đòn mà.

Năm tiểu quỷ phẫn nộ cúi đầu, không dám nói tiếp.

Trong lòng thất kinh, làm sao bây giờ, nhũ mẫu giống như tức giận.

Độc Cô Diễm cảm giác được lửa giận của Hướng Tiểu Vãn, không khỏi mỉm cười đi tới ôm nàng.

Tay mới vừa đưa tới, liền bị Hướng Tiểu Vãn tránh qua. Nàng nhíu mày lại nói: “Độc Cô Diễm, sau này không có sự đồng ý của ta, không cho tùy tiện đụng chạm ta, ngay cả quần áo cũng không được.”

Tổn hại danh dự nàng, còn dám cùng nàng đụng chạm, hừ hừ, không cho xem một chút nhan sắc, thật coi nàng là mèo bệnh mà khi dễ phải không, bắt đầu từ hôm nay, nàng muốn lật người làm chủ, áp đảo Độc Cô Diễm nhà tư bản này.

“Vãn nhi, vẫn còn vì chuyện ngày hôm qua tức giận sao, đừng nóng giận, vi phu sau này sẽ chú ý một chút.” Nói xong, mập mờ mỉm cười hướng về phía Hướng Tiểu Vãn.

Hướng Tiểu Vãn giận.

Mẹ nó, tất cả rõ ràng là Độc Cô Diễm gây ra, vì sao tất cả mọi người đều nói nàng? Ai nói ánh mắt của quần chúng là trong sáng rõ ràng? Phi, kia rõ ràng là một lũ hồ đồ.

“Không tức giận, có gì phải tức giận.” Hướng Tiểu Vãn khẽ mỉm cười nói.

Độc Cô Diễm vừa nghe, tức thì vui mừng, đang muốn tiếp lời nói gì, lại bị câu nói sau của Hướng Tiểu Vãn gây kinh hãi.

“Ta chỉ là nổi giận, nổi giận mà thôi.” Mặt liền biến sắc, bộ dáng dữ tợn kia, năm tiểu quỷ nhìn thấy nhất tề sửng sốt.

Thật —— đáng —— sợ ——.

Độc Cô Diễm cũng là không sợ chết đi tới, một phen ôm Hướng Tiểu Vãn, ở trên gương mặt dữ tợn kia của nàng nhéo nhẹ một cái. “Bướng bỉnh.”

Hướng Tiểu Vãn đường cùng tê kêu.”Ta với chàng nói là nghiêm chỉnh, chàng đừng giở trò ngắt nhéo.”

Độc Cô Diễm ôn nhu cười cười, tay kia đưa tới, vuốt ve tóc Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, nàng có thể có cái gì nghiêm chỉnh? Hử?”

Hướng Tiểu Vãn tức giận công tâm.”Độc Cô Diễm, chàng, chàng, chàng...” ngón tay đều run rẩy.

Độc Cô Diễm cầm ngón tay Hướng Tiểu Vãn, đặt ở khóe miệng hôn một cái.”Tốt lắm, Vãn nhi, vi phu biết nàng uất ức. Những lời đồn đãi kia vi phu ta đã sai người xử lý, sau này sẽ không có người hiểu lầm nàng nữa. Đừng nóng giận. Lại đây, ăn cơm đi.”

Nhìn Độc Cô Diễm ôn nhu, nghe thanh âm ôn nhu của hắn, Hướng Tiểu Vãn hỏa khí đã sớm tan thành mây khói, nhếch miệng cười một tiếng.”Được, lần này bỏ qua cho chàng, cơm nước xong ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Độc Cô Diễm cưng chìu ở chóp mũi Hướng Tiểu Vãn điểm điểm một chút. “Chỉ cần Vãn nhi cao hứng, đều tùy nàng.”

Năm tiểu quỷ nghe nói muốn xuất môn, lập tức chạy như điên qua, vẻ mặt đáng ghét.

Lão Đại: “Nhũ mẫu, con cũng muốn đi, mang theo con đi.”

Lão Nhị: “Chỗ có Lão Đại, tự nhiên không thiếu được con.”

Lão Tam: “Nhũ mẫu, tại hạ cũng muốn đi.”

Lão Tứ: “Không cần nói nhiều, con nhất định là cùng đi.”

Tiểu Ngũ: “Nếu tất cả mọi người đi, vậy con cũng bất đắt dĩ đuổi theo.”

Hướng Tiểu Vãn 囧, còn gắng gượng đi theo, gia hỏa này cũng quá xú thí đi.

Nàng ngẩng đầu nhìn Độc Cô Diễm, không biết được Độc Cô Diễm có cho nàng mang năm tiểu tử đi ra ngoài hay không.

Độc Cô Diễm tự nhiên nhìn thấu Hướng Tiểu Vãn chờ đợi, thật ra thì nàng cũng rất muốn mang theo năm hài tử đi ra ngoài chơi một chút. Vì vậy, hắn dương môi cười một tiếng, gật đầu nói: “Các con nếu cũng muốn đi chơi, vậy liền đi đi, trên đường cẩn thận chút là được.”

Hướng Tiểu Vãn cùng năm tiểu quỷ nghe lời của Độc Cô Diễm đều ngẩn ra.” Độc Cô Diễm, chàng, chàng không theo chúng ta cùng đi sao?”

Đúng vậy, phụ thân người không theo chúng con cùng đi sao? Ánh mắt năm tiểu quỷ rối rít rơi vào trên người Độc Cô Diễm. Bọn chúng cảm giác, hôm nay phụ thân cùng bình thường thật hình như có chút không giống. Còn chỗ nào bất đồng, lúc này bọn chúng không nghĩ ra được.

Độc Cô Diễm cười nhạt, ôn nhu sửa lại tóc Hướng Tiểu Vãn bị gió thổi tán loạn, nói: “Vi phu còn có chút chuyện phải làm, không thể đi cùng với mọi người. Huyền Thanh cùng Huyền Mộc và một số ám vệ sẽ âm thầm bảo vệ mọi người. Hãy chơi vui vẻ nha.”

Hướng Tiểu Vãn nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, nàng cũng cảm giác được biến hóa nho nhỏ của Độc Cô Diễm, thật giống như mới vừa rồi ánh mắt của Độc Cô Diễm có một tia thống khổ nhàn nhạt, mặc dù hắn dùng mỉm cười che giấu rất khá, nhưng nàng vẫn là nhìn ra được.

“Độc Cô Diễm, chàng không phải có chuyện gì gạt chúng ta chứ?” Hướng Tiểu Vãn rốt cuộc không nhịn được hỏi lại.

Độc Cô Diễm nghe vậy khẽ mỉm cười, thế nhưng đáy mắt lại có nhàn nhạt phiền muộn. Hắn nhéo mặt Hướng Tiểu Vãn, nhẹ giọng nói: “Vãn nhi, tại sao gọi xa lạ như vậy, nên gọi phu quân mới phải.”

“Phu... phu quân. Kêu như vậy không được tự nhiên, vẫn là gọi Độc Cô Diễm thuận miệng hơn.”

“Ừ, cũng được.”

Sau bữa cơm, Hướng Tiểu Vãn mang theo năm tiểu quỷ đi ra khỏi phủ tướng quân, tính toán đi ra ngoài hảo hảo mà chơi một ngày.

Sau khi nàng ra khỏi cửa, Độc Cô Diễm liền bước về hướng Túc Nhiên cư.

Ở đây, trừ mấy người Thiên Địa Thập Tam Huyền đi bảo vệ bọn người Hướng Tiểu Vãn, còn đứng mười mấy tên áo đen cao thủ, những cao thủ này tất cả đều là thành viên tổ chức thần bí của Độc Cô Diễm, trước mặt bọn họ là mười mấy tên áo đen bị trói chặt quỳ ở nơi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.