Vương Minh Hàn không liên lạc được với Phó Quân Hạo, trực giác lại mách bảo điều gì đó khiến anh không thể an tâm được
Diệp Vô Tâm cô cũng không phải dạng thích bị sắp đặt, cô nhìn thấy tâm trạng của Vương Minh Hàn có phần khó ở, cô thản nhiên mỉm cười gợi mở một con đường đi cho anh
“Nếu mà lo lắng quá thì chi bằng bay về Đế Thành một chuyến xem sao? Tôi ở đây nên không biết tình hình ở đó thế nào đâu? Chân Ly chị ấy không biết thương hoa tiếc ngọc đâu”
Vương Minh Hàn trầm ngâm nhìn vào điện thoại, bất đắc dĩ liền quát lên “Thanh Long”
Thanh Long và Smith vẫn đứng bên ngoài đợi anh, vừa nghe Vương Minh Hàn gọi, anh ta lập tức lên tiếng ngay “Có thuộc hạ”
“Vào đây” Vương Minh Hàn lạnh nhạt ra lệnh
Thanh Long vừa bước vào nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Diệp Vô Tâm bị còng tay nằm trơ trơ trên giường, ánh mắt của Thanh Long lộ rõ vẻ cả kinh
Gì vậy? Lão đại thuộc nhóm máu S hay sao?
Người thuộc nhóm máu S là người thích ngược đãi người khác, ví dụ như là tra tấn chẳng hạn
Thấy Thanh Long cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Tâm, Vương Minh Hàn lạnh giọng đi “Nhìn đủ chưa?”
Thanh Long vội vàng thu ánh mắt lại, đầu cúi thấp xuống “Lão đại có việc gì căn dặn thuộc hạ”
“Đặt vé máy bay sớm nhất, lập tức trở về Đế Thành”
Nghe Vương Minh Hàn ra lệnh vội vàng như vậy, Thanh Long lấy làm ngạc nhiên “Vậy còn chuyện của Smith tiên sinh thì sao ạ?”
“Ngươi ở lại lo vụ này, à...đặt hai vé”
Thanh Long vừa nghe liền biết vé còn lại chắc chắn chuẩn bị cho Diệp Vô Tâm, anh nhận lệnh lập tức chạy đi chuẩn bị ngay, một phút cũng không dám chậm trễ.
...
Ngày hôm sau, hành lý của cô bị Thanh Long chuyển đi trước, Diệp Vô Tâm thì bị Vương Minh Hàn kéo đi kè kè sát bên mình.
Phòng chờ...
Diệp Vô Tâm tỏ vẻ bức rức khó chịu, cô cau có gần như muốn nổi giận “Vương lão đại, con người có ba cái gấp”
Vương Minh Hàn không hiểu ý cô, anh vẫn trơ mặt ra đó nhìn cô không chớp mắt
Diệp Vô Tâm khó nói thành lời, cô mở miệng thở dài
Đúng là đồ thần kinh
Vương Minh Hàn thấy thái độ không chịu yên của cô, anh nhướng mày hỏi lại “Nói rõ”
Diệp Vô Tâm không hiểu cái tên biến thái này rốt cuộc là tại sao lại muốn quản cô như vậy. Không lẽ bây giờ cô muốn đi tiểu tiện cũng mất quyền tự do dân chủ đó sao?
“Vương tiên sinh, anh tự ý bắt trói tôi là vi phạm quyền tự do dân chủ”
Vương Minh Hàn vẫn thản nhiên ngậm điếu thuốc trên miệng, anh nhẹ nhàng thả làn khói ra mới chậm rãi nói “Thì sao?”
Diệp Vô Tâm dằn xé tâm trạng, nhẫn nhịn đến mức tột cùng, cô quát lên như thể muốn xé xác anh ta ra “Đồ thần kinh, bà đây muốn đi tiểu tiện”
Vương Minh Hàn đờ người, bất ngờ đến mức làm rơi điếu thuốc trên tay xuống mà bản thân cũng không hay biết.
Lúc này anh mới sực nhớ ra là cả đêm qua Tiểu Diệp đều bị anh còng tay khóa lại, không cho phép rời xa anh nửa bước nên chuyện riêng tư cô ấy không giải quyết được
Phạm lỗi rồi...
Vương Minh Hàn cảm thấy có lỗi mà tỏ ra khách khí với cô, anh dẫm lên điếu thuốc vừa rơi dưới đất, tuy là lỗi do mình nhưng anh vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng đi đến mở khóa còng tay cho cô
“Đi xử lý đi”
Diệp Vô Tâm lướt ngang qua mặt lại bị Vương Minh Hàn giữ tay lại, cô bất lực quay sang càu nhàu “Lại có chuyện gì nữa?”
Anh khẽ cười như muốn vỗ về cô “Không, chỉ muốn nhắc em không được tìm cách bỏ trốn”
Diệp Vô Tâm giả vờ cong miệng cười hết nấc, sau đó ném lại cho anh ta hai chữ “Đồ điên”
Cô vội vàng chạy đi thật nhanh đến mức bàn tay của Vương Minh Hàn vẫn còn đang thẩn thờ giữ trên không trung.
Anh vô thức cong môi cười, nụ cười ấm áp chưa từng thấy
Diệp Vô Tâm không phải kiểu người cổ hủ, cô biết tiến, biết lui, biết tấn công, biết phòng thủ, biết uyển chuyển. Cũng chính vì thế, cô không kiên quyết rời khỏi, dù gì cũng phải trở về Đế Thành, còn có sẵn vé máy bay, cô dĩ nhiên không thể lãng phí
Suy cho cùng đều vì cái lợi nhỏ xíu của bản thân mà thôi “...”
...
Sân bay Đế Thành
Vương Minh Hàn vừa xuống máy bay lập tức gọi cho Phó Quân Hạo, khi anh ta vừa nhấc máy, Vương Minh Hàn đã nghe ra một giọng điệu lo lắng tột cùng
Tiểu Tình quả thật xảy ra chuyện rồi.
Diệp Vô Tâm lấy cớ đi vệ sinh, nhân lúc Vương Minh Hàn không chú ý đến mình, cô lách người ra khỏi đó rồi bắt taxi chạy đi ngay
Vương lão đại, anh nghĩ là muốn giữ chân tôi dễ lắm sao? Trừ khi là tôi tự nguyện...
Há chẳng phải là Tiểu Diệp nhà ta đang giả vờ bị bắt hay sao...
Vương Minh Hàn đứng trước cổng sân bay, anh nhìn theo bóng dáng Diệp Vô Tâm lén la lén lút rời khỏi, ánh mắt lại trở nên trầm tư vô cùng “Em nghĩ là có thể trốn thoát khỏi tôi? Trừ khi là tôi tự nguyện tha cho em. Nhưng e là không bao giờ có chuyện đó”
Tiểu Diệp, tại sao em lại tiếp cận tôi, mọi thứ em sắp đặt thật hoàn hảo. Thứ em muốn là gì? Có phải lão già Ngụy Hồng sai em đến để thăm dò tôi...
Trên một chiếc taxi nào đó.
“Chân Ly, Tống Tiểu Tình sao rồi?” Diệp Vô Tâm vừa gọi điện cho Chân Ly lập tức hỏi ngay. Chân Ly nghe thấy liền cảm thấy không hài lòng
“Hơ...Tiểu Diệp, chị mới là người thân của em đó. Em gọi cho chị câu đầu tiên không phải hỏi chị an nguy thế nào mà lại đi lo cho sống chết của cô tiểu thư họ Tống đó chứ?”
Diệp Vô Tâm cố gắng ghìm tâm trạng xuống, miễn cưỡng vuốt ve “Chân Ly à, chị bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn so đo với cô bé đó”
Chân Ly lại vô cớ nổi quạo, cô trách cứ Diệp Vô Tâm “Em đó, đúng là đồ không có lương tâm”
Diệp Vô Tâm tuy nhỏ hơn Chân Ly những hai tuổi nhưng mà suy nghĩ cùng lập trường lại vững vàng hơn Chân Ly rất nhiều, chính vì vậy mà đôi lúc Diệp Vô Tâm phải hạ mình, xuống nước với chị ta. Lần này cũng không khả quan hơn bao nhiêu
“Được rồi mà, em xin lỗi vậy...Bây giờ chị có thể báo tình trạng của Tống Tiểu Tình cho em nghe được chưa?”
Chân Ly mang giọng điệu hờn giận ra mà tường thuật lại mọi chuyện. Diệp Vô Tâm nghe xong lại thấy yên tâm hơn
“Tốt rồi, như vậy có lý do báo lại với lão đại rồi. Chị về tổ chức đi, em còn việc phải làm, khi nào về em sẽ nói chị”
Diệp Vô Tâm ngắt điện thoại, cô bảo tài xế taxi chuyển hướng đưa cô đến bệnh viện A
Cô cải trang thành một y tá, bên ngoài khoác áo blouse trắng, thản nhiên đi dạo quanh bệnh viện, đến một phòng chăm sóc đặc biệt Diệp Vô Tâm hé mắt nhìn vào.
Là cha con nhà họ Tống
Diệp Vô Tâm nhìn thấy Tống Chính Ngạn lão gia ngồi bên cạnh giường của Tống Tiểu Tình, cô ấy vẫn còn đang hôn mê, sắc mặt của ông ấy có phần trầm tư.
Đây cũng là lần đầu tiên cô được gặp tận mặt người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy này. Nhìn ông ta có độ tuổi tương đương với cha cô, cũng vì thế lại khiến cô bất giác nhớ đến cha, người đã bị Ngụy Hồng giết cách đây mười tám năm.
Diệp Vô Tâm đứng bên ngoài cố tình quan sát một lúc, vừa lúc này, bất chợt một người từ phía sau vỗ vai khiến Diệp Vô Tâm cứng đờ người
Ngay sau đó là âm thanh phát ra từ một người đàn ông
Diệp Vô Tâm nhíu mày, chết rồi...không phải lại bị phát hiện đấy chứ.
“Cô đứng ở đây làm gì? Theo tôi vào trong kiểm tra tình hình của Tống tiểu thư”
Diệp Vô Tâm đảo mắt nhìn xem, hóa ra chỉ là một bác sĩ phụ trách theo dõi tình trạng của Tống Tiểu Tình. Diệp Vô Tâm bị dọa đến suýt nữa thì làm bậy
Cô mỉm cười gật đầu “Tôi thấy Tống tiên sinh bên trong nên không tiện đi vào”
Người bác sĩ đó càu nhàu cô “Nếu để Phó tổng biết không có y tá túc trực theo dõi bệnh tình của Tống tiểu thư thì chúng ta xác định mất việc đi. Còn không mau theo tôi vào”
Diệp Vô Tâm nhẫn nhịn, tỏ vẻ sợ sệt “Tôi không muốn mất công việc này đâu. Tôi vào, tôi vào liền”
Cô tiện tay lấy trong túi áo ra một chiếc khẩu trang có sẵn, lại miễn cưỡng đeo lên rồi lại theo vị bác sĩ nào đó đi vào bên trong
Tống Chính Ngạn vừa thấy vị bác sĩ kia đi vào, ông vội vàng lo lắng hỏi “Bác sĩ Trịnh, ông xem thử con gái tôi sao vẫn chưa tỉnh lại”
Diệp Vô Tâm nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Tống tiểu thư, xem ra thì vẫn chưa nổ chết được thật. Cô thừa biết sự nhạy bén của Tống Tiểu Tình đến đâu nên mới dám dùng cách này. Nếu là người khác, cô không chắc họ có thể sống sót khỏi lưỡi hái tử thần.
Bác sĩ Trịnh bước đến bên giường kiểm tra tình trạng hồi phục của Tống Tiểu Tình. Ông gật đầu quay sang nói với Tống Chính Ngạn
“Tống tiên sinh cứ yên tâm, tình trạng hồi phục của Tống tiểu thư đều đang chuyển biến rất tốt. Hôn mê lâu là do hít quá nhiều khói, khí quản của Tống tiểu thư từ nhỏ vốn đã không tốt, lần này tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng dĩ nhiên không thoát khỏi các vấn đề nhỏ nhặt khác. Ngài không cần quá lo lắng, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi”
Tống Chính Ngạn nghe được những lời này, cơ mặt giãn ra rất nhiều. Người bác sĩ họ Trịnh kia quay sang căn dặn Diệp Vô Tâm
“Cô ở lại đây đi, cần gì cứ trực tiếp gọi tôi”
Diệp Vô Tâm nhạy bén gật đầu, cuối cùng cũng có cơ hội, thử tìm một ít thông tin xem. Bác sĩ Trịnh vừa đi khỏi không lâu, Diệp Vô Tâm đi đến bàn rót một tách trà ấm
“Tống tiên sinh, ông dùng một ít trà chứ?”
Ông thân thiện gật đầu “Cũng được”, nhận lấy tách trà từ tay Diệp Vô Tâm, Tống Chính Ngạn uống một ngụm, hương thơm tỏa ra thơm lừng
Diệp Vô Tâm nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Tống Tiểu Tình lại cố tình tấm tắt khen ngợi
“Tống tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, ngũ quan cân xứng vô cùng, khó lòng mà tìm được khuyết điểm trên gương mặt cô ấy. Chắc hẳn Tống phu nhân cũng là một đại mỹ nhân có đúng không Tống tiên sinh”
Diệp Vô Tâm hỏi rất cẩn thận, ngữ điệu lại thành ý vô cùng. Điều này cũng đã khiến Tống Chính Ngạn bị cuốn vào cuộc trò chuyện từ lúc nào không hay
“Phải, phu nhân là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này”
Diệp Vô Tâm tinh ý đảo mắt một chút liền nhìn ra thâm tình của ông ấy dành cho phu nhân của mình. Cô khẽ mỉm cười
“Chả trách sao Tống tiểu thư lại xinh đẹp đến động lòng người, ắt hẳn đã thừa hưởng không ít gen của Tống phu nhân”
Tống Chính Ngạn khẽ gật đầu “Nếu xét ở mức độ khoa học thì Tiểu Tình thừa hưởng hơn chín mươi phần trăm gen của bà ấy”
Diệp Vô Tâm chấn kinh, cô mỉm cười như muốn hỏi rõ “Nếu vậy thì có phải Tống tiểu thư có vẻ ngoài rất giống với Tống phu nhân”
Tống Chính Ngạn lại gật đầu “Chỉ trừ nốt ruồi dưới mắt ra, bởi vì phu nhân không có nốt ruồi ấy, còn lại thì không có điểm gì là khác cả”
Diệp Vô Tâm vẫn nhớ như in người phụ nữ trong bức ảnh đó, Liễu Trang Như cũng đã chỉ rõ điểm khác biệt này, nếu theo lời kể của Tống lão gia thì rất có khả năng người phụ nữ trong bức ảnh đó là mẹ của Tống Tiểu Tình.
Chỉ có nguyên nhân tình cảm rắc rối này thì mới khiến Ngụy Hồng ôm hận bao năm nay. Tìm cách truy cùng giết tận người họ Tống.
À...Cuối cùng thì khúc mắc cũng được gỡ.
Hóa ra mẹ của Tống Tiểu Tình lại là quá khứ, là hồi ức của Ngụy Hồng.
Diệp Vô Tâm trầm tư một lúc, sắc mặt lạnh đi trong thấy
Ngụy Hồng, tốt nhất ông đừng để tôi tìm ra cái cán của ông, nếu không tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết.