Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 22: Chương 22: Tống Tiểu Thư. Cô Khỏe Không?




Tống lão tiên sinh trong người vốn là đang có bệnh nên không cần thiết phải ở lại chăm sóc người bệnh, đến giờ tái khám thì được môn y tá khác đến đưa đi, Diệp Vô Tâm liền mượn cớ giúp đỡ

“Hay là cô ở lại đây, để tôi đưa Tống tiên sinh đi cho”

Cô y tá đó nghe xong cũng không thắc mắc gì, chấp nhận yêu cầu của Diệp Vô Tâm, thế là tiện một bước, cô dìu Tống Chính Ngạn ra bên ngoài. Cả hai đi dọc theo hành lang bệnh viện.

“À, Tống tiên sinh thứ lỗi cho tôi tò mò một chút”

Tống Chính Ngạn tuy là đại thương nhân nhưng ông rất hòa nhã, vì thế đa phần mọi người đều quý ông không chỉ ở tài năng kinh doanh mà còn về chính đạo đức của ông khi cư xử với mọi người. Nên nghe Diệp Vô Tâm hỏi vậy, ông rất sẵn lòng nhẹ nhàng bật cười

“Có gì cô cứ hỏi, nếu có thể tôi sẽ giải đáp”

Diệp Vô Tâm giả vờ nói ra với ngữ khí nghe qua rất nghiêm trọng “Lần trước tôi có xem tin thời sự, họ nói Tống tiên sinh xảy ra tai nạn lần này là có người cố tình làm ra. Tôi nghe xong lại thấy rất đáng sợ, không biết người nào lại nhẫn tâm hãm hại ông như vậy. Đúng là quân ác độc mà”

Tuy lần đó gây tai nạn Diệp Vô Tâm không có phần trực tiếp tham gia nhưng cô biết rất rõ kế hoạch đó. Nếu xét trên phương diện pháp luật thì tội đồng phạm làm sao có thể tránh.

Quân ác độc...Không thể trừ bản thân cô ra đâu. Một hình thức tự mình chửi mình.

Nghe thấy cô gái bên cạnh cảm thấy bất bình thay cho mình, Tống Chính Ngạn khịt cười từ trong lòng “Cô bé, tuổi đời cô chắc cũng không lớn hơn Tiểu Tình bao nhiêu, không hiểu hết được những chuyện xấu xa trên đời này đâu, chúng vẫn diễn ra hằng ngày, chỉ có điều chúng ta không bao giờ biết được những thứ đó bao giờ sẽ đến, bao giờ sẽ xảy ra với chúng ta”

Diệp Vô Tâm chậm rãi gật đầu “Tống tiên sinh, tôi hiểu rồi”

Tống Chính Ngạn cảm thấy cô gái này rất hiểu chuyện, lại rất lanh lợi, không khác mấy so với con gái ông nên cảm thấy nói chuyện với cô bé này rất hợp, rất hài lòng nên ông cũng không kiệm lời với cô.

“À, phải rồi, cô tên gì? Nói chuyện với cô từ nãy giờ vẫn chưa biết tên cô”

“Tôi họ Diệp, gọi tôi là Tiểu Diệp”

Tống Chính Ngạn nghe thấy cái tên này lại có phần sao động, nét mặt ông trầm đi hẳn, cuối cùng chính là thở một hơi dài.

Diệp Vô Tâm thấy biểu hiện này của ông ta khiến cô khó hiểu vô cùng. Cô khẽ cười ngụ ý hỏi ông “Sao vậy Tống tiên sinh, có vấn đề gì ạ?”

Tống Chính Ngạn nhìn cô một lúc, không biết trong thâm tâm nghĩ gì, sau đó lại chậm chậm lắc đầu, vẫn là một hơi thở kéo dài ở cuối cùng

“Không có gì? Đột nhiên tôi nhớ đến một người bạn cũ. Nhưng mà...”

Diệp Vô Tâm thoáng nhiếp mí mắt lại “Nhưng mà thế nào?”

Ông thấy vẻ mặt chăm chú của cô lại khiến ông bật cười lần nữa “À không có gì. Đôi mắt của cô rất giống với một người đó của tôi nên nhất thời khiến tôi nhớ đến ông ấy”

Diệp Vô Tâm cong miệng cười như muốn an ủi ông “Nếu như là bạn cũ mà lâu rồi không gặp thì Tống tiên sinh có thể hẹn người đó ra ngoài, cùng vào một quán trà, cùng chơi một ván cờ, cùng trò chuyện. Như vậy cũng ấm tình cố nhân rồi”

Tống Chính Ngạn gật gù “Những điều cô nói nghe rất hay, nhưng e là tôi không bao giờ có cơ hội gặp lại người bạn đó”

Nói đến đây, Diệp Vô Tâm lại tinh ý thấy bàn tay của ông khẽ run rẩy một chút, cô nhướng mày hỏi ngay “Tại sao vậy?”

Tống Chính Ngạn không có ý giấu giếm gì, ngược lại ông còn muốn tâm sự với cô gái lạ mặt này nhiều hơn

“Ông ấy đã qua đời rồi. Cách đây mười tám năm, một sự cố xảy ra khiến cả gia tộc ông ấy biến thành mồ chôn đẫm máu”

Nói đến đây ông quay sang nhìn Diệp Vô Tâm

“À phải rồi, người bạn đó của tôi cũng là họ Diệp”

Diệp Vô Tâm nghe thấy những lời này thoát ra từ miệng của Tống Chính Ngạn, trái tim cô đau buốt. Đôi mắt bi thương thẩn thờ đặt tiêu cự vào điểm tùy ý trong không gian, ánh mắt ấy lại vô hồn khiến Diệp Vô Tâm thất thần mở miệng nói trong vô thức

“Diệp gia, Diệp Nhất Giang”

Diệp Vô Tâm vừa nói dứt câu, cô lập tức hoàn hồn đảo mắt nhìn sang phía của Tống lão gia.

Tống Chính Ngạn cũng có phần kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt lại vô cùng khó tin “Cô...cô là...”

Diệp Vô Tâm bật cười thành tiếng “À...à không, ông đừng hiểu lầm, tôi từng đọc một bài báo viết trên mạng về vụ thảm sát cả Diệp gia năm đó. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn không dám tin là người nào đã hại chết cả nhà họ Diệp, cũng không biết thù oán sâu đậm gì mà giết cả gia đình người ta”

Nghe Diệp Vô Tâm giải thích như vậy, ông cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt trầm xuống, sau đó cũng không nói gì nữa.

Cô vẫn tiếp tục diều Tống lão gia đi về phòng tái khám, nhưng lúc này tâm tư của cô không còn ở đây nữa rồi.

Tại sao vậy chứ? Năm đó cả Diệp gia bị chết thảm như vậy, tại sao không có bất kỳ vụ điều tra nào? Chẳng lẽ từng mạng người ở Diệp gia không đáng để chú ý tới sao?

Đến trước cửa phòng tái khám. Tống Chính Ngạn được một bác sĩ đứng đợi để đích thân đưa ông bên trong, Diệp Vô Tâm quan sát lại xoay người bỏ đi.

Tống Chính Ngạn ông cũng ngoảnh đầu nhìn về bóng lưng cô gái vừa rời khỏi.

Diệp Vô Tâm vô thức đi đến khuôn viên bệnh viện, cô ngồi tựa vào một chiếc ghế đá, vẻ mặt thất thần như người mộng du, mọi bước đi của cô đều là vô thức.

Nếu như Tống gia vốn đã có hiềm khích với Ngụy Hồng, tại sao mình không giúp họ phân biệt thắng thua nhỉ.

Bàn tay co quắp lại, nắm thành một nắm đấm. Ánh mắt sắt lạnh rợn sống lưng

Ngồi trầm tư một lúc lâu, Diệp Vô Tâm mới đứng dậy, tháo bỏ lớp ngụy trang, tiến về phòng chăm sóc đặc biệt, nơi mà Tống Tiểu Tình đang nằm ở đấy

Nhưng khi vừa bước khỏi đoạn rẽ, cô nhìn thấy bóng lưng của Phó Quân Hạo cũng vừa từ căn phòng ấy bước ra. Diệp Vô Tâm khẽ cười thầm

Suýt nữa thì bị bắt gặp

Cô đứng trước cửa phòng bệnh, hé mắt nhìn vào, lúc này Tống Tiểu Tình cũng đã tỉnh lại, sắc mặt còn rất tốt.

Diệp Vô Tâm cảm thấy lạ “Thần dược sao? Khỏi nhanh vậy à”

Cứ như vậy, không nói không rằng, cô đẩy cửa đi thẳng vào, cả hai trò chuyện được vài câu, đại khái là hỏi thăm sức khỏe nhau.

Tống tiểu thư, thật lợi hại nha. Bom nổ đến thế vẫn sống được

“...”

Thật sự là tôi đây muốn biết phải dùng cách gì mới có thể giết chết cô

“...”

Dao gọt trái cây để trên bàn, nếu cần thì cô có thể dùng đến. Nhưng tôi biết chắc, cô sẽ không nỡ ra tay

Tiểu Diệp, cô sẽ không lấy mạng tôi.

Vì nếu muốn thì từ lúc bước vào đây, cô đã một quyền đánh chết tôi rồi. Không cần nhiều lời vậy.

Hai người này từ lúc đại chiến quyền cước đến lúc quen biết nhau là cả một quá trình không tưởng.

Nếu nói là bạn thì không có loại bạn nào luôn tìm cách hãm hại đối phương.

Nếu nói là kẻ thù thì cũng không hẳn, vì không có loại kẻ thù nào cứ khi đối phương gặp nạn liền không nghĩ nhiều mà ra tay giúp đỡ.

Là thù hay là bạn có lẽ ngay đến cả chính bọn họ cũng không biết rõ.

Tống Tiểu Tình khẽ cười “Tiểu Diệp, lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn cô vì đã cứu tôi thoát khỏi tay của gã Windsor kia”

Diệp Vô Tâm chợt nhớ ra lần đó đã có một trận hỗn chiến trên giường với Tiểu Tình, cô khẽ nhướng mày, khóe môi cũng nhẹ nhàng theo đó mà cong lên một chút

“Cảm ơn bằng miệng thật thiếu thành ý, nhưng sao cũng được. Được Tống tiểu thư đây cảm kích thì Diệp Vô Tâm tôi cũng miễn cưỡng nhận vậy”

Tống Tiểu Tình hơi nghiêng đầu một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn thấu Diệp Vô Tâm

“Sao? Nếu như thấy thành ý của tôi không đủ? Vậy cô có thể ra điều kiện”

Diệp Vô Tâm ngồi bên cạnh giường của Tống Tiểu Tình, cô đưa nâng nhẹ cằm của Tiểu Tình lên

“Đã vậy hay là Tiểu Tình cô lấy thân báo đáp đi”

Tống Tiểu Tình vừa nghe thấy lại có gì đó hơi buồn cười, nhưng với tính cách của mình, cô cũng không để Diệp Vô Tâm có phần lấn thế hơn, vẻ mặt kênh kiệu với khóe môi khẽ cong nhè nhẹ

“Được thôi, nếu đó là cách tốt nhất”

Cả hai ương ngạnh nhìn nhau, không ai chịu nhún nhường.

Cũng vừa lúc này, Phó Quân Hạo bên ngoài bất ngờ tiến vào, anh ta quát lên như thể vừa trông thấy một chuyện gì động trời lắm

Sau đó, anh ta còn buông lời đe dọa Diệp Vô Tâm, không những thế, Phó Quân Hạo này còn thẳng tay trừng trị cô bằng cách gọi điện cho Vương Minh Hàn, bảo anh ta để bắt cô.

Diệp Vô Tâm vừa trốn thoát khỏi tay Vương Minh Hàn, nếu để bị bắt về chính là tội chồng thêm tội. Có mười cái mạng cũng không đủ để cô dùng

“Phó tiên sinh, anh thật bẩn” Diệp Vô Tâm xoay người chạy đi, trước khi rời đi cô còn mắng bừa một câu.

Diệp Vô Tâm lén rời khỏi bằng cổng sau bệnh viện. Bắt một chiếc taxi đậu bên đường, vụt một cái chiếc xe biến đi mất dạng

...

Vương Minh Hàn vừa được tin Diệp Vô Tâm tác quai tác quái ở bệnh viện, anh không nghĩ ngợi gì lập tức chạy đến ngay

Vừa bước chân đầu tiên vào cửa, câu đầu tiên Vương Minh Hàn hỏi chính là “Tiểu Diệp đâu?”

Phó Quân Hạo “...”

Tống Tiểu Tình “...”

Phó Quân Hạo chán chường đứng lên, anh đưa tay phủi vài nếp nhăn nằm trên áo của Vương Minh Hàn, vẻ mặt chứa ba phần than thở “Mình nhớ nhầm thì cậu đến đây để thăm hỏi sức khỏe của Tiểu Tình, ấy vậy mà câu đầu tiên cậu hỏi lại chính là Diệp Vô Tâm đang ở đâu, hình như không đúng nhỉ”

Vương Minh Hàn còn chưa kịp phản ứng thì lại đến phiên Tống Tiểu Tình trêu chọc

“Vương lão đại, hình như tôi cũng vừa nghe thấy anh gọi Diệp Vô Tâm là Tiểu Diệp. Hai người phát triển đến mức độ này rồi à?”

Vương Minh Hàn đảo mắt quanh căn phòng, không phát hiện Diệp Vô Tâm đâu, đáy lòng lại nổi lên một sự thất vọng tràn trề. Thế nhưng cần có một lời giải thích

“Tống tiểu thư, tôi đến đây không chỉ để tìm Tiểu Diệp, tôi còn muốn xem tình trạng thương tích của cô. Chẳng qua là không nhìn thấy Tiểu Diệp lại cảm thấy có một chút thất vọng”

Phó Quân Hạo lãnh đạm nói với Vương Minh Hàn “Diệp Vô Tâm vừa nghe cậu đến liền ba chân bốn cẳng tẩu thoát rồi. Mình thật không hiểu cậu đã làm gì khiến cô ta phát khiếp đến vậy”

Vương Minh Hàn lập tức phủ nhận “Mình không làm gì cả? Chỉ muốn cô ấy rời khỏi tổ chức Ngụy gia rồi ở bên mình thôi. Nhưng mà khó lắm”

Tống Tiểu Tình ngồi trên giường, nét mặt lại ma lanh vô cùng “Vương lão đại, anh yêu Diệp Vô Tâm thật rồi”

Trong tình huống này, cả Phó Quân Hạo và Tống Tiểu Tình đều hướng mắt nhìn về phía Vương Minh Hàn như đang chất vấn. Bị hai người họ một tung, một hứng khiến anh có phần bối rối

“Đâu có, tôi chỉ cảm thấy cô ta rất đặc biệt, muốn thử xem sao?”

Tống Tiểu Tình bậc cười “Thử? Vương lão đại, anh xem con gái người ta là gì mà đòi thử hả?”

Vương Minh Hàn bị vặn vẹo đến không biết phải nói gì, cũng không biết bản thân vừa nói gì. Anh làm bộ dạng hừng hực ngồi xuống uỵch xuống bộ sofa, tay lại vô thức bưng một cái tách trà lên uống.

Phó Quân Hạo đi đến chỗ ngồi của Vương Minh Hàn, anh nghiêng toàn bộ cơ thể để ghé mắt nhìn vào bên trong cái tách ấy. Sau đó lại khịt mũi cười “Vương lão đại, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, thật không ngờ cậu lại có khả năng dị thường mà mình không biết”

Vương Minh Hàn không hiểu Phó Quân Hạo đang nói gì, anh nghiêm mặt nhìn anh ta “Nói gì không hiểu?”

Phó Quân Hạo đứng khoanh tay trước ngực, lưng tựa thẳng vào tường, vẻ mặt dương dương tự đắc “Uống không khí sống qua ngày hả?”

Lúc này Vương Minh Hàn mới để ý trong tách trà anh đang cầm không hề có một giọt nước nào. Tống Tiểu Tình hiểu ý lại che miệng cười càng khiến anh phát tiết hơn

“Hai người thôi đi:

Tống Tiểu Tình biết Vương lão đại đây bắt đầu không nhẫn nhịn được nữa, cô bèn dâng kế sách “Vương lão đại, nếu như thích người ta rồi thì cứ trực tiếp theo đuổi. Còn nếu theo đuổi không được thì cứ việc hạ dược. Dù muốn hay không thì cô ấy cũng sẽ là của anh”

Vừa dứt lời, Tiểu Tình phát hiện ánh mắt của hai người đàn ông kia đổ dồn về phía cô. Cô ngẫm bụng tự hỏi mình có nói sai gì sao?

Phó Quân Hạo buông bỏ hai tay xuống, vẻ mặt không thể tin được này thật hiếm thấy “Nếu biết dùng cách này hiệu nghiệm như vậy thì anh đã sớm hạ dược em rồi”

Tống Tiểu Tình lườm Phó Quân Hạo một cái, sau đó quay sang nhướng nhướng mày với Vương Minh Hàn “Sao sao? Thấy thế nào?”

Vương Minh Hàn đưa ngón tay cái về phía Tống Tiểu Tình “Kế hay”

Tống tiểu thư, cô vừa bán đứng ân nhân của mình

Gì chứ? Tôi chỉ muốn tác hợp uyên ương thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.