Vũ Khuynh Thành

Chương 59: Chương 59: DẬY SÓNG




“ Ca ca, thư của ai gửi đến vậy?...” nam nhân hồng y tà mị, dung mạo yêu dã, đôi hoa đào mắt tràn đầy nghi hoặc. Nam nhân này không ai khác chính là giáo chủ Huyền liên giáo, tên gọi Huyền Trần

“ Huyền Trần, lời hứa ba năm trước, đến hồi chúng ta phải thực hiện rồi.. “ Huyền Ca thở dài đưa bức mật thư cho hồng y nam tử. Huyền trần đưa tay nhận lấy, mi gian nhăn lại, thở dài : “ cái gì đến cũng sẽ đến thôi! Ca ca, sau chuyện này nếu như…còn có mạng sống quay về đệ sẽ nhường lại giáo chủ vị…” Huyền Ca gật gật đầu : “ chúng ta nếu như còn mạng quay về… sẽ sống một cuộc sống bình thường, cưới vợ sinh con, sinh hoạt điền viên, như vậy cũng không sai…”

“ Ca..huynh lại trêu đùa…” Huyền Trần thở dài, đôi con ngươi tràn đầy lo lắng, y lẳng lặng nhìn vị huynh trưởng hắc y ngạo nghễ lãnh khốc của mình, sóng mắt nhàn nhạt ôn nhu, sau đó ngẩng đầu đối diện trực tiếp đôi băng mâu lãnh khốc kia, y nói : “ ca! sau mọi chuyện…đệ có chuyện muốn nói với huynh”. Huyền Ca bị đệ đệ của mình nhìn thật sâu như vậy, có chút bối rối, y xoay người, giải quyết công việc trên bàn, cười trừ. Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Huyền Trần đi xa y lại nhẹ giọng lên tiếng : “ ta chờ…!!..”

“ Ngươi là đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm…” nàng cười khẽ, âm thanh dịu dàng như thiên âm của đất trời. Đôi con ngươi trong suốt vô ngần, sóng mắt ấm áp lưu chuyển quang hoa, tựa như vầng trăng ôn nhuận tỏa ánh sáng mê hoặc thế nhân. Ba ngàn tóc đên thật dài tùy ý chảy xuôi qua bờ vai, lay động trong gió, một thanh đào mộc trâm tinh xào vắt ngang mái búi tóc đen huyền, làn môi anh đào xinh đẹp khẽ mở, cái mũi tinh xảo khéo léo khiến cho ngũ quan kia càng thêm cân xứng, hàng mi dài như cánh bướm rập rờn khe khẽ lay động, đôi chân mày cong cong tràn đầy phong tình. Nữ tử này, quả thật là tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của thiên thượng, trong phút chốc, Lam Tuyết Nhiễm cảm thấy này nữ nhân không phải là người, có thể là tiên thậm chí là yêu nhưng tuyệt đối không phải là người. Tuy biết rõ dung mạo của nàng ta khuynh thành khuynh quốc nhưng đối diện trực tiếp nhìn như thế này, Lam Tuyết Nhiễm cảm thấy ông trời cũng thật bất công!

“ Sao vậy, dụ ta đến nơi này lại không có chuyện gì muốn nói sao?” Vũ Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn nữ tử danh xưng lam tuyết nhiễm trước mặt. Dùng kế dụ nàng đến đây lại im lặng nhìn nàng, nữ tử này lại có tính toán gì đây? Vũ Khuynh Thành than nhẹ, nàng chỉ mong một cuộc sống tùy ý tiêu sái, nhưng dường như ông trời luôn chống đối lại ước nguyện của nàng thì phải.

“ Ngươi biết là ta dùng kế nhưng cũng đến?...” Lam Tuyết Nhiễm yêu mị cười nhìn nữ nhân trước mặt, đôi môi đỏ mọng như máu cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, nữ tử này tuyệt đối không tầm thường như nàng nghĩ! Vũ Khuynh Thành nghe Lam Tuyết Nhiễm nói vậy, có chút buồn cười, khẽ xoay mình, tay đưa lên chạm đến đóa mẫu đơn đang hé rộ, âm thanh nhẹ nhàng : “ ta chỉ muốn biết, người gọi là Lam Tuyết Nhiễm, là nữ nhân như thế nào mà thôi!” Khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ : “ hơn nữa! kế sách của ngươi rất tốt, dù không muốn ta cũng phải đi, không phải sao?” Dùng Thần để uy hiếp nàng, uh! Cái này thật khiến cho người lãnh đạm như nàng cũng dễ dàng nổi nóng.

“ Ha hả…Tiêu đại công tử quả nhiên có sức hút rất mạnh mẽ…” Lam Tuyết Nhiễm cười lạnh, Vũ Khuynh Thành cũng không thèm chấp nhất giọng điệu khó nghe của nàng ta, nàng ung dung cười, đáp lại : “ chẳng phải đại công chúa cũng không chống lại sức hút của Thần còn gì?” Lam Tuyết Nhiễm tức giận nhìn Vũ Khuynh Thành, nữ tử đang xoay lưng lại về phía mình, hoàn toàn không xem nàng vào mắt, điều này khiến cho kẻ từ nhỏ luôn hưởng ba ngàn sủng ái vu tập một thân như nàng cảm thấy bị đả kích tôn nghiêm một cách nghiêm trọng. Lam Tuyết Nhiễm cố nén trong lòng cảm xúc, tao nhã ung dung, mỗi biểu hiện thể hiện khí phách hoàng gia, đôi con ngươi rét lạnh : “ phải, ta thích hắn nhưng hắn lại sỉ nhục ta, kể từ giờ phút đó, trong lòng vô yêu chỉ còn hận”

“ Uh! Đại công chúa, ngươi không biết yêu càng nhiều hận càng sâu sao? Hay là chẳng qua vì cái gì không có mới là tốt nhất, kích khởi dục vọng chinh phục của ngươi…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu cười khẽ, quay lại đối diện trực tiếp ánh mắt của lam tuyết nhiễm, đôi con ngươi trong suốt dường như thấu hiểu hết mọi chuyện ấy của Vũ Khuynh Thành khiến cho Lam Tuyết Nhiễm một thoáng kinh sợ, né đi ánh nhìn quá đổi trực tiếp ấy. Vũ Khuynh Thành lại lên tiếng : “ ngươi nói ngươi thích hắn, là vì thích cái gì, khuôn mặt, tài năng, tính cách” . Lam Tuyết Nhiễm bị Vũ Khuynh Thành vấn trực tiếp như vậy có chút bối rối, ấp úng nói : “ ta thích tất cả” . Vũ Khuynh Thành mỉm cười, tay mở ra, hàng chục cánh hoa trong tay theo gió bay đi, tạo nên một vệt trời hoa đỏ lả tả, hàng mi dài rủ xuống, ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu lên dung nhan như họa ấy, che đi bán khuôn mặt, còn nửa khuôn mặt còn lại như được nhuộm màu trong cái ánh sáng diễm lệ ấy, đôi môi xinh đẹp khẽ mở : “ vậy sao! Ngươi thích tất cả…nhưng mà ta..ta không thích hắn…”

“ Ngươi…ngươi nói cái gì?” Lam Tuyết Nhiễm không thể tin được, ánh mắt mở to nhìn nử tử đứng trước mặt mình, này, nàng không phải nghe nhầm rồi đấy chứ. Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt, nhìn vào ánh mắt bối rối của Lam Tuyết Nhiễm, ôn thanh nói : “ ta …không thích hắn., ta yêu hắn…”

“ Hắn, không hoàn hảo như vẻ bề ngoài, hắn cũng lắm lúc trẻ con, lắm lúc ngốc ngếch. Hắn tuy thật lạnh lùng đạm mạc không màng thế sự, nhưng cũng có một viên tâm rất chân thành, hắn nhìn bề ngoài như một thiên sứ nhưng nội tâm của hắn bản chất là một ác ma, hắn rất bá đạo, rất độc đoán, cũng rất nguy hiểm…chỉ là được tô điểm bởi một lớp tốt đẹp bên ngoài mà thôi…nhưng cho dù là vậy, ta cũng rất yêu hắn, bởi vì đơn giản hắn chính là hắn, đơn giản vì hắn chính là Tiêu Dạ Thần, vậy thôi!!..”

“ Đại công chúa, nếu ngươi yêu một Tiêu đại công tử hào hoa phong nhã, ôn nhu lễ độ thì ta nghĩ rằng, ngươi đã nhầm rồi đấy…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu cười

“ Ngươi…ngươi…” Lam Tuyết Nhiễm ngẩn ngơ nhìn Vũ Khuynh Thành, không thể thốt nên thành lời. Nhìn bóng lưng hồng y nữ tử khuất dần, Lam Tuyết Nhiễm cả người run lên vì tức giận, nữ nhân này là coi thường nàng sao? Cái gì là ác ma bên trong bên ngoài là thiên sứ chứ, mà thiên sứ là cái gì? Chết tiệt! nữ nhân này nói cái quái gì vậy? nàng ta tưởng chỉ với những lời nói như vậy nàng sẽ buông tha cho nàng ta cùng hắn sao? Không bao giờ có chuyện đó! Lam Tuyết Nhiễm ánh mắt oán hận, rõ ràng chỉ là một nữ tử tầm thường nhưng vì cớ gì cái cảm giác áp bách đó thật lớn khiến cho nàng không thở nổi. Tuy hành động lời nói thật nhỏ nhẹ, cử chỉ thật tao nhã nhưng tại sao lại gây cho người ta cảm giác uy nghiêm bất khả xâm phạm ? Lam Tuyết Nhiễm nhíu mi, chắc chắn là nàng quá bối rối cho nên lầm tưởng thôi, chứ nữ tử đó chỉ là một dân đen thường tình, sao lại có khí chất sát phạt quyết đoán như vậy?

“ Tuyết nhi! Nghe nói dạo gần đây con thường hay điều động người của Băng nhạn thần cung, có chuyện gì không ổn sao?...” Nam phong đế vương cau mày có chút không vui vì những hành động gây ảnh hưởng đến căn cơ quốc gia của đại nữ nhi của mình.

“ Phụ hoàng! Người đừng quên, nhi thần là giáo chủ của Băng nhạn thần cung, dùng thuộc hạ của mình vào việc gì chẳng lẻ nhi thần không có quyền đó sao?” Lam Tuyết Nhiễm đáp trả, thái độ có chút không hờn giận, phụ vương luôn xen vào chuyện của nàng. Thực lực của nàng chẳng lẽ chưa đủ chứng minh sao, thiên hạ này còn có việc gì có thể thoát khỏi tầm tay của nàng, Lam Tuyết Nhiễm khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt mĩ.

“ Tuyết nhi! Trẫm không can thiệp vào chuyện của con nhưng mà nếu trẫm nghe không sai thì con đang làm một việc không mấy sáng suốt đâu, đụng đến Tiêu Dạ Thần, kết quả không có gì tốt cả…” Nam đế nhàn nhạt thở dài, nam nhân đó cách đây nhiều năm trước, chỉ mới là một thiếu niên nhưng tài trí hiển lộ khiến cho ngài không thể không đề phòng, nếu như không phải y vô tình đạm mạc với chuyện thế gian thì chỉ với tài trí của y, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật phong vân trên vũ đài lịch sử rồi

“ Phụ vương, người sợ ư?” Lam Tuyết Nhiễm cười khẽ, dung nhan yêu mị kia càng thêm một phần phong tình. Đôi phượng mâu xinh đẹp chăm chú nhìn phụ hoàng của mình, ánh mắt có chán ghét, có khinh thường, cũng có gì đó phức tạp tình cảm khó lí giải nổi. Nam đế hiểu rõ cái nhìn ấy nhưng ngài cũng nhắm mắt cho qua, không tranh cãi, đưa nhỏ này! ngài nợ nó rất nhiều, haiz..!!

“ Tuyết nhi! Nghe phụ vương nói, Tiêu Dạ Thần không dễ chọc đâu…” Nam đế hi vọng ái nữ của mình quay đầu lại, ngài ra sức khuyên nhủ nhưng Lam Tuyết Nhiễm hầu như không để ý đến, nàng tươi cười, đáp lại : “ phụ vương! Ngài đừng lo, nhi thần có điểm yếu của Tiêu dạ thần, cho nên hắn không dám làm gì đâu?” Nam đế nghe nữ nhi của mình nói vậy có chút yên lòng, ngài ôn nhu vỗ về mái tóc của ái nữ, ôn thanh nói : “ Tuyết nhi! Lần này con ở Bắc chu quốc, nhanh như vậy giục ngựa về đây tìm phụ vương là có chuyện gì?”

“ À! Nhi thần muốn mượn ám vệ của hoàng gia, mong phụ hoàng có thể giúp đỡ….” Lam Tuyết Nhiễm nghiêm túc đưa ra yêu cầu. Nam đế nghe ái nữ của mình nói vậy giật mình không thôi, ám vệ của hoàng gia từ xưa đến nay chỉ nghe lệnh của đế vương, chuyên điều ra tình hình quan lại cùng bảo vệ hoàng tộc, Tuyết nhi dùng bọn họ làm gì, người của Băng nhạn thần cung cũng không ít. Nam đế mi gian nhàn nhạt ưu sầu, dường như ngài cảm thấy mình đang già đi thì phải, dạo này cảm thấy mệt mỏi cùng chán chường, ngài đưa tay xoa nhẹ mi tâm, lắc đầu nói : “ Tuyết nhi! Ám vệ của hoàng tộc không được phép làm gì ngoài việc bảo vệ hoàng tộc, con dùng bọn họ làm gì?”

Lam Tuyết Nhiễm cười cợt : “ đã là bảo vệ hoàng tộc thì nhi thần cũng là một thành viên của hoàng tộc a! phụ vương, ngài có thể điều động cho nữ nhi mượn ba trăm ám vệ, xong việc lần này, chẳng phải người có trong tay một món quà rất lớn sao?” Nam đế nghi hoặc nhìn ái nữ, Lam Tuyết Nhiễm gật đầu nói : “ phụ vương, chẳng phải người luôn ước muốn thống nhất tam quốc sao, nếu có Tiêu Dạ Thần giúp sức, chẳng phải ước nguyện sẽ được thực hiện, há chẳng phải là món quà lớn sao?”

“ Này..!! chuyện này ! Tiêu Dạ Thần nhất định sẽ giúp chúng ta sao?” Nam đế do dự, dụ hoặc này quả thật rất lớn. Ước muốn cả đời người nếu được thực hiện thì ngài sống cuộc sống này quả thật không uổng phí, chỉ cần thống nhất tam quốc, cái tên Lam Dư Thuần này sẽ được sử sách ghi nhớ mãi mãi, bảo sao ngài không kích động. Nhìn thấy được tâm trạng kích động của phụ vương của mình, Lam Tuyết Nhiễm cong lên tiếu dung đắc ý : “ đương nhiên! Điểm yếu của y ở trong tay của nhi thần, không tin y không đồng ý!”

“ Vậy được, ám vệ Nam phong, tùy con điều động, hi vọng đừng để cho trẫm thất vọng”

“ Tạ phụ vương….”

Nam Phong đế, ngài không dự đoán được rằng chỉ vì một phút sa đọa, cuối cùng một bước sa chân, lệch cả ván cờ, hối hận không nguôi….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.