Trong phòng, không khí u ám đến kì lạ, không một tiếng động, mọi vật tĩnh lặng đến vô cùng, một tiếng thở nhẹ cũng đủ làm cho người ta nghe rõ mồn một
Hiên Viên Ngạo cúi đầu trầm tư, đôi mày kiếm khẽ chau như đang suy nghĩ một vấn đề gì phức tạp lắm vậy.
“ Hiên Viên Ngạo, ngươi nghĩ thế nào…” Vũ Khuynh Thành âm thanh nhẹ như lông hồng, nhưng khẩu khí lại vô cùng quyết đoán. Hôm nay nàng hẹn hắn ra đây là để giải quyết chuyện của Hiên Viên Tiếu Điệp, nàng không muốn chuyện bé xé ra to. Mặc dù rất tức giận nhưng cũng không muốn khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp mất hết mặt mũi, dù gì ở cổ đại, danh tiết đối với nữ nhân là vô cùng quan trọng.
“ Khuynh Thành cô nương, mọi việc theo như cô nói thì….” Hiên Viên Ngạo trầm giọng, đôi mắt ánh lên những nét nguy hiểm. Hắn không ngờ muội muội của mình lại làm cái việc ngu ngốc đến như vậy.
“ Hiên Viên Ngạo, ta biết ngươi thương yêu tiểu muội của mình, nhưng mà cũng không thể bao che cho nàng ta mãi được, nếu như vậy sau này nàng ta gây nên những hậu quả lớn hơn, lúc đó có bị tội cũng chính là nàng ta thôi….” Vũ Khuynh Thành lạnh lùng nói.
“ Ta không bao che cho tiểu muội của mình, nhưng mà bằng chứng nào chứng minh tiểu Điệp đã làm như vậy?” Hiên Viên Ngạo khóe môi cong lên nét cười tuyệt diễm, đôi băng mâu lãnh khốc nhìn chăm chăm vào Vũ Khuynh Thành.
Vũ Khuynh Thành bị cái nhìn như hiểu rõ mọi chuyện của hắn xoáy sâu vào, nàng ung dung mỉm cười, vân đạm phong khinh : “ Hiên Viên Ngạo, hơn ai hết ngươi hiểu rõ tính cách của muội muội của mình mà, đúng không?”
Hiên Viên Ngạo không nói, quả thật, nếu giữa lời nói của tiểu Điệp và lời nói của nữ tử này, hắn tin lời của Vũ Khuynh Thành hơn, có lẽ hắn nên trông coi kĩ tiểu muội phiền phức này. Hiên Viên Ngạo ngẩng đầu, âm thanh nhu hòa hơn vấn : “ vậy rốt cuộc cô nương muốn như thế nào?”
“ Chuyện Hiên Viên Tiếu Điệp đả thương tiểu Thiên, ta không tính toán nữa, lúc trước ngươi cứu nó một mạng, bây giờ tiểu muội của ngươi lại đả thương nó, coi như chuyện này không ai nợ ai…” Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt nói, thái độ lãnh đạm vô cùng, lãnh đạm đến mức khiến cho Hiên Viên Ngạo lòng khó chịu, vì cớ gì nữ nhân này mỗi khi đối hắn lại dùng thái độ kém như vậy, hắn đáng ghét như vậy sao chứ?
“ Hiên Viên Tiếu Điệp, nàng ta không nên đả thương hắn…” Vũ Khuynh Thành bỗng dưng thùy hạ mi mắt, lòng khe khẽ thở dài : “ quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình mỗi người điều có, ta không có tư cách ngăn cản nàng ta, nhưng mà Hiên Viên Tiếu Điệp vạn vạn không nên dùng cách như vậy” . Nhớ lại khoảnh khắc hắn nằm im bất động cả người tái ngắt của hắn lòng của nàng vẫn còn đau nhói vô cùng. Không có ai được phép tổn thương đến hắn, không ai được phép hại đến hắn, nàng tuyệt đối không để cho chuyện đó xảy ra, dù bất cứ là ai, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Vũ Khuynh Thành ánh mắt lóe lên tàn khốc. Thật ra, Vũ Khuynh Thành là một hắc ám thiên sứ, ôn nhu thiện lương vô cùng, nhưng mà hắc ám thiên sứ mỗi khi bị chạm đến điểm máu chốt sẽ hóa thành ác ma, hủy thiên diệt địa.
Hiên Viên Ngạo kinh ngạc nhìn Vũ Khuynh Thành chuyển đổi sắc mặt, chỉ có khi nghĩ đến Tiêu Dạ Thần, ánh mắt của nàng, thần thái của nàng mới có những chuyển biến khác, không còn ung dung lãnh đạm nửa. Hiên Viên Ngạo thùy hạ mi mắt , cười có chút chua xót…hắn cũng không hiểu giờ phút này đầu óc của hắn đang nghĩ gì nửa.
“ Hiên Viên Ngạo, Thần - hắn mỗi khi tức giận, hậu quả rất đáng sợ đấy, ta không muốn Hiên Viên Tiếu Điệp đoản mệnh như vậy đâu…” Vũ Khuynh Thành lấy lại thái độ lãnh đạm như lúc đầy, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình.
“ Hừ! hắn dù có bản lãnh đến tới đâu cũng không thể gây hại đến tính mạng của tiểu Điệp được” . Hiên Viên Ngạo nói, dù tiểu Điệp tội lớn như thế nào cũng không đến nỗi mất mạng, tiểu muội của hắn, hắn dư sức bảo vệ.
“ Hiên Viên Ngạo, ngươi đã quá xem thường Thần rồi…” Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt mỉm cười, sau đó giọng nói bỗng nhiên lạnh lùng : “ Hi vọng ngươi có thể quản muội muội của mình, đừng để cho ta và Dạ Thần nhìn thấy, lúc đó ta không biết có đủ sức ngăn cản hành động của hắn không nửa”
“ Khuynh Thành cô nương đây là đang đe dọa ta sao…” Hiên Viên Ngạo bỗng dưng ôn nhu cười, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn Vũ Khuynh Thành. Nữ nhân này lúc ôn hòa như một con mèo vô hại, khi tức giận dễ dàng hóa thân vi lang, đe dọa đến kẻ thù của mình. Thật thú vị, Hiên Viên Ngạo chợt hiểu vì cớ gì, đầu óc của hắn, tâm trí của hắn vô cớ lờn vờn bóng hình hồng y nữ tử này, đuổi không được, tránh không xong. Thì ra nữ nhân này đã khiến cho hắn động tâm a!
Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Hiên Viên Ngạo, quái lạ! nam nhân này bỗng dưng nở nụ cười ôn nhu như vậy để làm chi a.
“ Khuynh Thành, bỗng dưng ta phát hiện, nàng rất thú vị…khiến ta…” Hiên Viên Ngạo âm thanh tràn đầy mê hoặc, ánh mắt thâm thúy nhìn Vũ Khuynh Thành, đôi môi cong lên nét cười tà mị.
Vũ Khuynh Thành trầm lại, nếu như lời nói này của Tiêu Dạ Thần đối với nàng, nàng cảm thấy hắn thật đáng yêu muốn trêu cợt hắn một chút nhưng mà khi nam nhân tên gọi Hiên Viên Ngạo nói những lời này, Vũ Khuynh Thành lòng không hờn giận, nàng đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn. Ánh mắt của nàng trong như pha lên, trong suốt không một tạp chất, ánh mắt lãnh đạm cùng lạnh lùng, hốt nhiên khiến cho Hiên Viên Ngạo sững sờ, không một động tác.
“ Hiên Viên Ngạo, ngươi có biết, ta ghét nhất chính là nam nhân tự cho mình là đúng…,” nhanh chóng lắc mình, cách hắn vài bước, Vũ Khuynh Thành xoay người bước ra cửa. Vừa bước ra cửa, nàng khẽ xoay đầu lại, đôi môi xinh đẹp cong lên nụ cười hoàn mĩ, âm thanh nhàn nhạt : “ Hiên Viên trang chủ, ngươi thực khiến cho ta thất vọng” Nàng tôn trọng hắn vì hắn làm người tuy lạnh lùng tàn khốc, nhưng phân rõ đúng sai, không xen chuyện thị phi, hơn thế nửa dù đối với người bên ngoài không tốt bao nhiêu nhưng đối với người trong nhà, với tiểu muội của mình thật tốt khiến cho nàng nhớ đến lão huynh Vũ Khuynh Quốc của nàng, nhưng mà hành động hôm nay của hắn khiến cho nàng thất vọng rồi. Nàng chán ghét nhất chính là kiểu nam nhân, cho mình là đúng, hành động theo ý mình, không để ý đến cảm nhận của người khác.
Vũ Khuynh Thành ung dung bước đi, nam nhân cổ đại quả nhiên chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng a, quả nhiên chỉ có tiểu Thần Thần khiến cho nàng thoải mái nhất. Đang nghĩ đến hắn, bỗng dưng thanh âm bên phía Nguyệt cư các khiến cho Vũ Khuynh Thành bối rối, nhanh chóng tiến về bên đó. Mà Hiên Viên Ngạo từ cửa phòng cũng nhanh chóng phi thân về phía Nguyệt cư các, nếu hắn nghe không lầm thì đó là thanh âm của tiểu Điệp.
Nguyệt cư các chính là phòng khách của Liễu phủ
Nơi đó ở, không ai khác chính là Hiên Viên đại tiểu thư Hiên Viên Tiếu Điệp
Hiên Viên Tiếu Điệp vừa thấy Tiêu Dạ Thần đã xoay người chạy mất, nhưng mà làm sao thoát khỏi tầm mắt của hắn. Tiêu Dạ Thần cười lạnh, bắt lấy cổ tay của nàng ta, lạnh lùng nói : “ Hiên Viên tiểu thư, nợ giữa ta và ngươi còn chưa tính, đi làm sao nhanh vậy” Hắn không có quên vết thương đỏ như máu trên cổ tay của Thành nhi, vết thương khiến cho hắn khó chịu vô cùng. Thành nhi của hắn, ngay cả một việc nhỏ nhất hắn cũng luyến tiếc cho nàng đi làm, không chịu bất cứ vết thương dù là nhỏ nhất nào. Hắn biết rõ nàng rất sợ đau, nhưng mà vì cứu hắn nàng lại cắt cổ tay, hành động vừa khiến hắn cảm động, vừa khiến hắn đau lòng vô cùng.
“ Tiêu ca ca….” Hiên Viên Tiếu Điệp run sợ, ánh mắt của hắn quả thật bây giờ rất kinh khủng. Nàng thật hối hận khi dùng cách đó, bây giờ ngay cả cơ hội nói với hắn một hai câu cũng không có. Hiên Viên Tiếu Điệp cười khổ, đây là báo ứng sao chứ, báo ứng vì nàng cố tranh những thứ không thuộc về mình. Cả một đêm nàng mất ngủ, suy nghĩ thổn thức, vì cớ gì nàng lại ra nông nỗi này ?
“ Câm miệng..!!” Tiêu Dạ Thần lạnh lùng cười, ba tiếng ‘Tiêu ca ca’ nàng ta có tư cách gọi sao, nữ nhân này quả thật hắn muốn bằm thây vạn đoạn cũng không đủ hết giận.
“ Thần, ngươi buông tay….” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, khi nhìn thấy Tiêu Dạ Thần đang bóp lấy cổ của Hiên Viên Tiếu Điệp, mà Hiên Viên Tiếu Điệp thì khuôn mặt đỏ lên vì nghẹt thở. Vũ Khuynh Thành vừa cất tiếng, Hiên Viên Ngạo cũng vừa đến kịp, tung ra một chưởng về phía Tiêu Dạ Thần. Tiêu Dạ Thần một bàn tay chống đỡ chưởng lực, tay kia đẩy ra Hiên Viên Tiếu Điệp, xoay người tránh thoát ma chưởng mạnh như hỏa của Hiên Viên Ngạo.
“ Thần, ngươi không sao chứ…” Vũ Khuynh Thành lo lắng nhìn Tiêu Dạ Thần từ đầu đến cuối, thấy hắn không bị ảnh hưởng gì từ chưởng lực của Hiên Viên Ngạo, thở phào nhẹ nhõm.
“ Khụ..khụ!!” Hiên Viên Tiếu Điệp ho lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập, trong phút chốc nàng tưởng nàng đã chết rồi đấy. Hiên Viên Ngạo vỗ về lưng của Hiên Viên Tiếu Điệp, tức giận nhìn Tiêu Dạ Thần, cắn răng nói : “ Tiêu Dạ Thần, dù tiểu Điệp có lỗi với ngươi, cũng không đến nỗi giết nàng đi”
“ Hừ! nàng đáng chết vạn lần, Hiên Viên Ngạo hai năm trước ta cứu nàng, hai năm sau Thành nhi lại cứu nàng một mạng, rốt cuộc nàng đã làm những gì…Hiên Viên đại tiểu thư, làm người chính là báo ơn như vậy hay sao?” Tiêu Dạ Thần ngạo nghễ nhìn Hiên Viên Ngạo, khinh thường nói.
“ Hiên Viên Ngạo, ngươi đem nàng về sơn trang đi….” Vũ Khuynh Thành thở dài, sau đó lôi Tiêu Dạ Thần đi. Mặc dù nàng không thích Hiên Viên Tiếu Điệp nhưng mà nhìn nàng ta sắp chết như vậy, lòng nàng cũng không thoải mái gì. Dù gì giáo dục ở hiện đại cũng khiến nàng quý trọng sinh mạng con người vô cùng. Nhân a! ai cũng có cha sinh mẹ đẻ, sao có thể nhẫn tâm nhìn một sinh mạng trước mắt mình rời đi nhân gian phồn hoa này kia chứ. Vũ Khuynh Thành cười khổ, nàng chung quy là luyến tiếc…
Hiên Viên Ngạo trầm mặc, sau đó ôm lấy Hiên Viên Tiếu Điệp về phòng, hắn quả thật không có tư cách trách Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần nói không có sai, là tiểu muội hắn sai. Hiên Viên Ngạo thở dài, lúc nãy Vũ Khuynh Thành lời nói còn văng vẳng bên tai hắn…