Vũ Khuynh Thành

Chương 30: Chương 30: HIÊN VIÊN TIẾU ĐIỆP ÂM MƯU




“ Tiêu ca ca, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không…” Hiên Viên Tiếu Điệp cười yếu ớt, đối mắt ánh lên nét tính kế. Chỉ là một thoáng qua nhưng Tiêu Dạ Thần không bỏ xót

“ Hiên Viên tiểu thư, xin thứ lỗi, ta có chút việc…” Tiêu Dạ Thần không mặn không lạt nói, thái độ không hờn giận khiến cho tâm của Hiên Viên Tiếu Điệp chìm vào đáy cốc

“ Tiêu ca ca là đang tìm Vũ Khuynh Thành đi…” Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cười, âm thanh trầm thấp nhưng cũng đầy nguy hiểm

Tiêu Dạ Thần lạnh lùng nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, nghiến răng nghiến lợi nói : “ Thành nhi đang ở đâu?” Tiêu Dạ Thần lo lắng, Thành nhi không biết võ công, chỉ cần với thế lực của Hiên Viên sơn trang, rất dễ dàng bắt được nàng. Xem ra là hắn đã quá xem thường Hiên Viên Tiếu Điệp này rồi

Hiên Viên Tiếu Điệp khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt diễm, nàng nhẹ giọng nỉ non : “ Tiêu ca ca đừng vội, ta không có làm gì Vũ Khuynh Thành, dù gì nàng ta cũng là ân nhân cứu mạng của ta.”

“ Hừ! ngươi biết rõ nàng là ân nhân cứu mạng của ngươi sao, Hiên Viên tiểu thư…” Tiêu Dạ Thần châm chọc. Hắn tuy là trí tuệ hơn người, nhưng những việc có liên quan dù ít hay nhiều đến Vũ Khuynh Thành, Tiêu Dạ Thần điều rất khó kiềm chế. Cho nên mới như vậy dễ dàng mắc bẫy của Hiên Viên Tiếu Điệp. Tiêu Dạ Thần a! đúng là thông minh một đời, hồ đồ một giây

Hiên Viên Tiếu Điệp nhẹ nhàng cười, xem những lời nói châm chọc của Tiêu Dạ Thần như gió thoảng mây bay, không để trong lòng nhưng mà tâm tình thật sự khó chịu. Hiên Viên Tiếu Điệp cười yếu ớt : “ Tiêu ca ca, chúng ta đến phòng của huynh đi”

“ Không được, Tiêu tương các không để cho người ngoài vào…” Tiêu Dạ Thần không đồng ý. Hiên Viên Tiếu Điệp, ngươi xứng bước vào Tiêu tương các sao? Hiên Viên Tiếu Điệp biết hắn sẽ nói như vậy, dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn thật đau xót vô ngần. nàng ung dung cười : “ xem ra Tiêu ca ca, không muốn biết tin tức của Vũ Khuynh Thành, vậy tiểu Điệp không quấy rầy”

Tiêu Dạ Thần chưa bao giờ có ý định muốn giết người đến như vậy. Ánh mắt hắn thị huyết nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp kinh sợ, đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Dạ Thần đáng sợ đến như vậy. Nhưng đã lỡ trèo lên lưng hổ, không thể xuống được. Hiên Viên Tiếu Điệp ung dung chống đỡ, nhưng mồ hôi ướt cả sau lưng cho thấy tâm trạng vô cùng bối rối của nàng

“ Hiên Viên Tiếu Điệp, đừng để cho ta tức giận…..” Tiêu Dạ Thần gằn từng tiếng, xoay người bước vào Tiêu Tương các. Hắn muốn ngay lập tức bóp chết nữ nhân này nhưng hắn phải nhẫn, đây là lần đầu tiên có người dám uy hiếp hắn. Lại lấy Thành nhi ra uy hiếp. Long có nghịch lân là không thể chạm, Hiên Viên Tiếu Điệp lần này chạm vào nghịch lân của Tiêu Dạ Thần, không biết kết quả sẽ như thế nào nửa?

Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cười, xem ra bước đầu tiên nàng thắng. Thật ra Hiên Viên Tiếu Điệp không có bắt Vũ Khuynh Thành, chỉ là nàng suy tính, tính xem tình cảm của Tiêu Dạ Thần dành cho Vũ Khuynh Thành lớn cỡ nào. Tiêu Dạ Thần càng để ý Vũ Khuynh Thành bao nhiêu thì dễ dàng sập bẫy bấy nhiêu. Nhìn Tiêu Dạ Thần dễ dàng rơi vào bẫy rập của mình, Hiên Viên Tiếu Điệp không biết là nên mừng hay buồn nữa. Mừng là vì hắn sắp trong tay nàng, buồn là vì..cảm tình của hắn đối với Vũ Khuynh Thành lại nhiều như vậy, khiến cho Tiêu công tử nổi danh thông minh tài trí như hắn, dễ dàng sụp bẫy. Dù cho hắn không tin chắc Vũ Khuynh Thành trong tay nàng nhưng mà một phần trăm nguy cơ hắn cũng không để xảy ra nguy hiểm đối với Vũ Khuynh Thành, cho nên Tiêu Dạ Thần cam nguyện sụp bẫy.

Vào đến Tiêu tương các, Hiên Viên Tiếu Điệp không khỏi cảm thán, đây là nơi nàng ước ao được vào nhất trong hai năm nay, không ngờ lại phải dùng đến kế sách này, nhưng mà dù sao ước nguyện đã được thỏa lòng, cũng không tính toán nhiều như vậy. Hiên Viên Tiếu Điệp nhìn cách bày biện đơn giản mộc mạc nhưng vô cùng ngăn nắp trong Tiêu tương các, một thoáng không vui. Vũ Khuynh Thành đã ở đây gần hai tháng, có hương vị của nàng ta khiến nàng không thích vô cùng

“ Ngươi có thể nói được rồi đi…” Tiêu Dạ Thần lạnh lùng nói

Hiên Viên Tiếu Điệp rót cho Tiêu Dạ Thần một tách trà, đưa trước mặt hắn, động tác hào phóng nhưng không kém phần tao nhã…

Tiêu Dạ Thần khóe môi lạnh lùng cười, hắn không nhìn lầm thì Hiên Viên Tiếu Điệp bỏ thuốc vào trong trà, thuốc gì thì hắn không biết nhưng mà Hiên Viên Tiếu Điệp này cũng thật to gan quá đi, dám hạ dược hắn. Tiêu Dạ Thần đón lấy uống một hơi. Hắn không sợ độc, thân thể của hắn có thể kháng cự được độc dược

Hiên Viên Tiếu Điệp khe khẽ cười, mí mắt cụp xuống, không thấy rõ ánh nhìn có chút hoang mang của nàng. Hiên Viên Tiếu Điệp có chút mê mang, nếu làm như vậy….thật sự sẽ thành công sao? Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cắn môi, lòng bàn tay nắm chặt lấy, lại ngẩng đầu, mâu quang quyết tuyệt. Nàng tuyệt đối không bỏ cuộc, nam nhân này nàng nhận định rồi, tuyệt đối là hắn,…!!

“ Bây giờ Hiên Viên tiểu thư có thể cho ta biết Thành nhi đang ở đâu rồi đi…” Tiêu Dạ Thần nhàn nhạt nói. Hắn cảm thấy cả cơ thể như đang bị thiêu cháy, nóng đến chết người. Móng tay đã bấm vào trong da thịt, máu đã ứa ra nhưng vẫn cố chịu đựng dược tính, lãnh đạm hỏi. Hắn không ngờ Hiên Viên Tiếu Điệp lại dùng loại dược này, hắn không sợ độc nhưng mà với mị dược thì hắn không có biện pháp, vì đó là mị dược, không phải độc dược. Tiêu Dạ Thần ánh mắt bắt đầu sung huyết, hình ảnh có chút mơ màng nhưng vẫn trần định ngồi đó, kiềm chế áp lực trong lòng

“ Tiêu ca ca…thật ra, ta không có bắt Vũ Khuynh Thành, ngươi bị lừa…” Hiên Viên Tiếu Điệp ôn nhu cười, xem ra dược hiệu đã bắt đầu phát tán. Đệ nhất cực phẩm xuân dược, xem ra không phải hạng tầm thường

“ Ngươi…..” Tiêu Dạ Thần nổi giận đùng đùng, bóp cổ Hiên Viên Tiếu Điệp, ánh mắt chẳng khác nào quỷ tula, đáng sợ vô cùng. Hiên Viên Tiếu Điệp khó thở ho lên, tay quơ quơ đẩy ra Tiêu Dạ Thần. Dược lực phát huy đến tột đỉnh, cả cơ thể của Tiêu Dạ Thần nóng như lửa đốt, cả người như không còn chút sức lực, lực đạo giảm lại, Hiên Viên Tiếu Điệp thừa cơ hội đẩy ra bàn tay đang bóp lấy cổ nàng, mặt đỏ bừng cả lên. Nàng không ngờ Tiêu Dạ Thần có thể ra tay bóp chết nàng. Nam nhân này nhẫn tâm như vậy sao chứ?

“ Ngươi đi ra ngoài…” Tiêu Dạ Thần tức giận nói, chết tiệt! sau hôm nay hắn nhất định để cho nữ nhân này biết rõ như thế nào là sống không bằng chết

“ Tiêu ca ca…, nếu không có ta huynh cũng sống không được đến ngày mai” Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cười, tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ của Tiêu Dạ Thần ( Nam Cung Dao : nàng này đúng là +_+ )

Tiêu Dạ Thần dùng hết sức xô ra Hiên Viên Tiếu Điệp, ánh mắt tràn đầy chán ghét. Nữ nhân này đúng là không biết liêm sỉ. Hiên Viên Tiếu Điệp không đề phòng nên bị Tiêu Dạ Thần xô ngã, nàng không tức giận. Yêu diễm cười, từng chút từng chút lột bỏ y phục của mình…

Tiêu Dạ Thần lạnh lùng nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, mặc dù bị trúng cực độc xuân dược, nếu không cùng nữ tử **** thì hắn sẽ không sống được đến ngày mai, nhưng mà trong ánh mắt của hắn ngoại trừ thật sâu chán ghét hòa phẫn hận chả có chút tình dục nào cả. Hình ảnh bắt đầu có chút mơ màng, Tiêu Dạ Thần lấy tay bấu mạnh vào da thịt của mình, máu bắt đầu chảy ra, sự đau đớn về thể xác có thể khiến hắn tỉnh táo thêm đôi chút. Hắn cần tỉnh táo để nghĩ ra đối sách giải quyết chuyện điên rồ này. Hiên Viên Tiếu Điệp quần áo đã thoát gần hết, chỉ còn để lại lớp sa y mỏng manh, thoáng tưởng, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào là cảnh xuân vô hạn a. Hiên Viên Tiếu Điệp lại gần Tiêu Dạ Thần, có chút run rẫy. Tuy nàng dùng cách này khiến hắn chịu trách nhiệm với nàng nhưng mà quả thật lòng có chút sợ

“ Ta nói lần nữa..Hiên Viên Tiếu Điệp ngươi cút cho ta ra ngoài…” Tiêu Dạ Thần gầm lên, âm thanh khản đặc, từng đợt thở dốc

Hiên Viên Tiếu Điệp nhãn thần có chút ướt át, nhẹ giọng nỉ non… “ Tiêu ca ca, Tiểu Điệp thật sự rất thích huynh” tay đã triền lên người Tiêu Dạ Thần, bắt đầu vì hắn thoát y

Tiêu Dạ Thần dù muốn đẩy Hiên Viên Tiếu Điệp ra nhưng mà không còn tý sức nào cả, Tiêu Dạ Thần cảm thấy một cổ lửa giận bùng cháy, thiêu đốt toàn thân hắn, khiến cho hắn dường như chả còn lí trí, Tiêu Dạ Thần dùng hết sức lực còn lại của mình, tung ra một chưởng đánh vào Hiên Viên Tiếu Điệp. Vì trúng xuân dược, công lực của Tiêu Dạ Thần tan gần hết, nhưng mà đừng quên công lực của hắn cũng không tệ. Hai phần công lực đã khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp văng ra, phun một ngụm máu

“ Khụ! Tiêu ca ca….ngươi thà bị xuân dược hành hạ chứ không đụng đến ta…” Hiên Viên Tiếu Điệp thê lương nói, ánh mắt tràn đầy căm hận

Tiêu Dạ Thần cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đáp lời Hiên Viên Tiếu Điệp, chưởng lực kia đã hoàn toàn vét hết sức của hắn rồi. Bây giờ một đứa trẻ ba tuổi khí lực còn mạnh hơn hắn nhiều. Tiêu Dạ Thần cười khổ, vạn vạn không ngờ, có một ngày hắn sẽ chịu cảnh này

“ Thành nhi….” Tiêu Dạ Thần than nhẹ…!!!

Hiên Viên Tiếu Điệp nghe được tiếng than của Tiêu Dạ Thần, lửa giận bùng cháy, chẳng còn lí trí gì nữa. Hiên Viên Tiếu Điệp lạnh lùng cười, tay lau đi máu còn dính trên miệng, một lần nữa áp sát thân mình vào Tiêu Dạ Thần. Hắn đã vô tình, nàng cần gì nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần hắn hủy trong sạch của nàng, hắn dù muốn hay không cũng phải thú nàng. Nữ nhân của hắn chỉ có thể là nàng, hai năm trước khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn, nàng đã nhận định như thế

Thứ mà Hiên Viên Tiếu Điệp nàng không có, kẻ khác tuyệt đối đừng mong.

Tiếng cửa được mở ra, một cái đầu nhỏ xinh lấp ló vào, Vũ Thiên Bình nghi hoặc nhìn người trong phòng

Dì, vì sao nữ nhân kia lại nằm trên người Thần ca ca nha, mà Thần ca ca vì cái gì lại yên lặng nằm như búp bê gỗ thế kia, kì lạ thật…Vũ Thiên Bình cau mày suy nghĩ, đôi con ngươi tròn xoe thập phần tò mò

Hiên Viên Tiếu Điệp giật mình khi nhìn thấy tiểu hài tử, thẹn quá hóa giận nên không suy nghĩ nhiều phóng cho tiểu hài tử một chưởng. Đáng thương Tiểu Thiên nhi, khi không bị nhận oan một chưởng, dù lực đạo không lớn nhưng với thân hình bé nhỏ cùng không tia nội lực quả thật là lấy mạng của nó nha. Tiểu hài tử thân mình đập mạnh vào cạnh bàn, ngất xỉu, máu từ trán uốn lượn, tạo nên một đường huyết quỷ dị

Tiêu Dạ Thần đã bắt đầu mê mang cho nên không nhận thấy rõ Vũ Thiên Bình, còn Hiên Viên Tiếu Điệp giật mình rút tay về, nàng quả thật không cố ý. Đang ngây ngẩn thì tiếng cánh cửa lại một lần hé mở, một nữ nhân bước vào….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.