Giữa biển người bao la mênh mông, có được một tri kỉ thật lòng đối đãi mình, Bạch Vân Nhu sinh kiếp này cũng không uổng !!!
Giang hồ gần đây không khí có vẻ khẩn trương cùng sôi động, vì đại hội võ lâm gần đến. Ba năm mới có một lần, cho nên đại hội anh hùng vô cùng long trọng. Các lộ anh hùng nhất thời từ các nơi khác nhau tập trung ồ ạc đến Kinh Nam, nhất thời mỹ nhân thành này, nơi đâu cũng thấy giang hồ hiệp sĩ, chỗ nào cũng thấy cao thủ võ lâm, quả thật đúng như tình cảnh, cao thủ giang hồ còn nhiều hơn cả rau quả ngoài chợ a. Vũ Khuynh Thành lòng cảm thán, cũng may ở cổ đại mật độ dân số thưa thớt cho nên cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu như ở hiện đại, với cái mức độ mỗi ngày ra vào hơn trăm người giang hồ này thì Kinh Nam quả thật bị bùng nổ dân số rồi
Năm nay đại hội anh hùng diễn ra không nơi nào khác chính là tại Văn Võ tiêu cục, minh chủ võ lâm hiện thời chính là phụ thân của giang hồ đệ nhất mỹ nhân Võ Ngưng Sương đồng thời cũng là cục chủ của Tiêu cục này. Võ Thanh Trì, làm người dày rộng, võ công cao cường, cho nên làm minh chủ võ lâm gần mười năm, cũng không ai có ý kiến gì cả. Lần này đại hội võ lâm hi vọng có thể tìm ra tân minh chủ, cho nên nhất thời, anh hùng hảo hán khắp nơi như nước chảy về Kinh Nam.
“ Thần, đại hội năm nay có vẻ tấp nập đấy….” Vũ Khuynh Thành cảm thán, xem ra sắp được xem trò hay rồi
“ Đúng vậy, vì năm nay sẽ tuyển tân minh chủ võ lâm a..” Tiêu Dạ Thần gật đầu. Trên tay hắn đang cầm chính là mức hoa quả cùng một đống đồ ăn vặt. Tiêu Dạ Thần tuấn mỹ, khinh cuồng trên tay cầm thức ăn, một bên Vũ Khuynh Thành tiêu sái chậm rì nhấp nháp quả thật trở thành cảnh tượng quá quen thuộc của người dân Kinh Nam rồi, mới đầu là kinh ngạc, sau đó là thói quen. Ban đầu nhiều người còn không tin, đường đường là một công tử nổi danh tứ phương cam nguyện làm bảo tiêu cho một nữ tử không rõ lai lịch, bây giờ nhìn thái độ hận không thể đem hết cả thế gian tốt đẹp dâng lên trước mặt Vũ Khuynh Thành của Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần , người dân Kinh Nam thành ra cũng không còn mấy kinh ngạc. Nữ nhân Kinh Nam thật sự hâm mộ Vũ Khuynh Thành xếp dài dài đếm không hết ah
Nhìn Tiêu Dạ Thần cùng Vũ Khuynh Thành hai người sóng vai đi bên nhau quả thật trai tài gái sắc, mọi người đều lên tiếng khen hảo một đôi bích nhân. Vơi lại sau hoa khôi đại tái, cái tên Vũ Khuynh Thành này quả thật quá quen thuộc với người dân kinh nam rồi. Nhất vũ khuynh thành, quả thật dư âm gây chấn động không ít ^-^
“ Thần, ngươi có dự định đi tranh cái chức minh chủ ấy không” Vũ Khuynh Thành đang gặm mức quả, sau đó suy tư ngẩng đầu hỏi
“ Thành nhi muốn chức vị đó sao…” Tiêu Dạ Thần không đáp, hỏi lại
“ Không có, ta chỉ tò mò thôi…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu mỉm cười, nàng không ngu ngốc đến mức ôm mệt vào người nha.
Tiêu Dạ Thần cười khẽ, mâu quang tràn đầy ấm áp…hai người tiếp tục im lặng sóng vai đi bên nhau. Thật ra, có đôi khi yên ắng hưởng thụ phần ôn nhu của đối phương, cũng đã là một loại hạnh phúc, không cần nói này nói nọ, cũng không cần chứng minh ngươi có bao nhiêu thích ta, ta có bao nhiêu yêu ngươi, chỉ cần đôi bên tự hiểu là đủ rồi, tình có đôi khi không nói, càng đậm càng sâu….
‘ Vèo…’ hàng loạt mũi phi tiêu nhanh như chớp tiến về phía hồng y nữ tử, những ám khí tựa như có sinh mệnh uyển chuyển du long, như ngàn sợi chỉ được một tay chủ nhân thao túng. Nhất thời khiến cho Vũ Khuynh Thành thoáng bối rối. Xoay người, lướt mình, tay đưa ra đỡ lấy, chân cũng bận rộn tránh thoát hàng trăm ám khí. Vũ Khuynh Thành một thoáng nhíu mi. Mặc dù mang trong người tuyệt thế võ công, nhưng dù sao cũng chưa bào giờ có kinh nghiệm đối kháng thực tiễn, thành ra Vũ Khuynh Thành có chút chật vật, nhưng mà rất nhanh, đỡ lấy gần hết 320 mũi phi tiêu của hung thủ tấn công, khiến cho kẻ tấn công cũng kinh ngạc vô cùng.
Thiên hạ nổi danh cung chủ Phượng Hi cung Bạch Vân Nhu ám khí đứng đầu, ngay cả Hiên Viên trang chủ cũng lên tiếng khen ngợi. Trong đó tuyệt học Phong tiêu được xem là đứng đầu, mỗi lần xuất thủ có 320 phi tiêu, người trúng phải độc thủ này không chết cũng bán tàn phế. Bạch Vân Nhu quả thật rất coi trọng Vũ Khuynh Thành, lần đầu gặp mặt đại lễ lớn như vậy a
Vũ Khuynh Thành phẩy tay, tất cả phi tiêu gọn gàng rơi xuống đất, quần áo tuy có chút chật vật nhưng mà cũng không làm suy giảm dung nhan tuyệt sắc của nàng. Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn hồng y nữ tử trước mặt mình, nếu nàng nhớ không lầm thì nàng cũng không đắc tội với vị hồng y mỹ nhân này đi
Rừng xanh mơn mởn, lá cây theo gió đong đưa lả lướt rồi rơi nhẹ, rơi nhẹ xuống, bao phủ cả một màu xanh tràn trề sức sống, gió bất chợt ngang qua, thổi tung bay vạc áo. Hai nữ nhân, điều hồng y rực rỡ, đều dung mạo bất phàm, người yêu mị, kẻ lãnh đạm…nhất thời, thiên địa như ảm đạm, chỉ còn hai tuyệt sắc mỹ nhân đứng đó.
“ Ngươi là ..Vũ Khuynh Thành…” yêu mị nữ nhân không ai khác chính là Bạch Vân Nhu, nàng yêu diễm khẽ cười, ánh mắt rực rỡ. Đây chính là nữ nhân khiến cho Hiên Viên Ngạo giao động cảm xúc, nữ nhân một khúc vũ khiến cho Hiên Viên đại tiểu thư thua cuộc, nữ nhân khiến cho Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần yêu say đắm. Nữ tử này quả thật không phải tầm thường a, Bạch Vân Nhu khẽ vuốt vái tóc, suy tính. Xem ra lần này sẽ rất có nhiều chuyện hay đấy!
“ Đúng vậy, cô nương dường như ta và nàng không có thù oán a, vì cớ chi lại ra tay độc ác như vậy chứ…” Vũ Khuynh Thành bĩu môi, nhưng ánh mắt chẳng có chút nào là căm hận hay trách móc cả. Bạch Vân Nhu một thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cười cợt như thường ngày.
“ Võ công của ngươi không tệ”
Vũ Khuynh Thành sửa sang lại y phục, có chút cau mày, xem ra nếu để cho thần hắn thấy bộ dạng này thế nào cũng lãi nhải dài dòng cho mà xem. Vũ Khuynh Thành có chút buồn cười, từ khi nào nàng lại để ý đến cảm giác của hắn như vậy, đúng là hết thuốc chữa!! Bạch Vân Nhu thấy Vũ Khuynh Thành không nói, có chút không hờn giận, lại lên tiếng
“ Này, ngươi bị điếc đấy à”
“ Được rồi, vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ta không có thời gian đùa với ngươi, có việc nên về trước đây…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, phải tranh thủ về sớm kiếm bộ khác thay a
“ Ai nói ta đùa với ngươi, ta muốn giết ngươi…” Bạch Vân Nhu phùng mang trợn má. Nữ nhân này hết nói rồi, nàng ta có ý thức được là đang đứng trước người muốn giết nàng ta không. Bạch Vân Nhu có chút không hiểu, loại nữ nhân này ngu ngốc như vậy có thể khiến Tiêu Dạ Thần một lòng một dạ, xem ra Tiêu Dạ Thần hắn có vấn đề, đúng là người càng thông minh, khẩu vị càng quái lạ
“ A ?” Vũ Khuynh Thành trợn to mắt, có chút khó hiểu nói “ vì sao a?”
Bạch Vân Nhu đầu đã có dấu hiệu bốc khói. Bình tĩnh!! Bình tĩnh!! Không được để cho nữ nhân này chọc tức, cố tỏ ra bộ dạng vô cùng hung hiểm nói : “ vì ta thấy vui, không vừa ý ngươi nên đem ngươi cấp giết”
“ Ha hả…” Vũ Khuynh Thành cười lớn, nữ tử này bộ dáng thật đáng yêu, thật giống như một con mèo ba tư cao quý, xù long phản kháng khi bị chọc giận. ( Nam Cung Dao : hết nói nổi >_
“ Ngươi cười cái gì..” Bạch Vân Nhu khó chịu nói, nữ tử này không đem nàng để vào mắt hay sao chứ?
“ Vị tỷ tỷ này nha, ngươi muốn dọa người ít ra cũng cho thêm một ít sát khí vào đó chứ…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu khẽ cười, như làn gió nhẹ dịu tươi mát phả vào lòng người, gây tầng tầng gợn sóng. Trong phút chốc Bạch Vân Nhu hiểu được, nữ nhân này khiến cho người ta dỡ đi mọi phòng bị khi đứng bên cạnh, nữ nhân như vậy quả thật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Bạch Vân Nhu thầm than, Vũ Khuynh Thành này không chỉ đơn thuần là một bình hoa di động như Sở Y Nhân nói, nàng ta…rất nguy hiểm.
Không phải độc ác, không phải kế sâu không lường được. Mà nữ nhân này cao quý hơn cả mẫu đơn nhưng lại thiện lương thuần khiết như bạch liên, cũng có khi bí ẩn như mạn châu hoa. Nữ nhân ôn nhu như vậy khiến cho người ta dễ dàng sa vào trong đó khó thoát ra ngoài, nữ nhân lương thiện như vậy khiến cho người ta khó ra tay, nữ nhân bí ẩn như vậy khiến cho người ta tò mò, rồi lọt vào cái vòng lẩn quẩn một cách vô ý thức. Bạch Vân Nhu giật mình nhìn nữ nhân ung dung lãnh đạm nhưng lại nở nụ cười ôn nhu như vậy nhìn mình. Nữ nhân như thế….khiến cho người ta khó thoát khỏi lòng bàn tay nàng!! Thật ra Bạch Vân Nhu đã quá đề cao Vũ Khuynh Thành rồi. Nàng thật ra rất đơn giản, chỉ cần ai đối tốt với nàng, nàng chân tâm đối lại, ai hại nàng nàng cũng không lắm để ý, trừ khi kẻ đó đừng chạm đến điểm mấu chốt là được. Vũ Khuynh Thành như một cơn gió, khó ai nắm bắt được nàng, chỉ khi nàng tình nguyện đứng lại mà thôi….
Bạch Vân Nhu bỗng dưng thật có hứng thú lớn với nữ tử tên gọi Vũ Khuynh Thành này, thu lại ám khí, môi đỏ mọng quyến rũ vẽ nên một nét cười tuyệt diễm : “ Vũ Khuynh Thành, nhớ kĩ ta là Bạch Vân Nhu.” Nói xong thi triển khinh công bay mất dạng
Vũ Khuynh Thành sững sờ nhìn Bạch Vân Nhu đi mất, nhíu nhíu mi…Bạch Vân Nhu…Bạch Vân Nhu? À đúng rồi chính là cung chủ Phượng Hi cung, thiên hạ đệ nhất ám khí Bạch Ma nữ Bạch Vân Nhu. Vũ Khuynh Thành cảm thán , xem ra người đời nói là không thể tin nha. Bạch Vân Nhu làm người tàn độc, giết người không gớm tay nhưng với Vũ Khuynh Thành, nàng ta cũng như một cô nương bình thường, có chút bướng bỉnh mà thôi. Vũ Khuynh Thành cười cười theo đường mòn về lại Liễu phủ, hoàn toàn quên mất nữ tử mà nàng ta cho là một cô nương bướng bỉnh kia xém nửa vung ám khí giết chết chính mình.
Có lẽ vì tính cách như vậy, Vũ Khuynh Thành mới có thể tiêu sái mà sống đi, cũng có lẽ vì thế…Bạch Vân Nhu, người đợi gọi ba tiếng Bạch ma nữ từ nay về sau có duy nhất một tri kỉ, duy nhất một đồng bọn, duy nhất một người khiến nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng giao thác cả tính mạng, người ấy tên gọi- Vũ Khuynh Thành. Nhiều năm về sau, hai người ngồi đối ẩm, Vũ Khuynh Thành trêu ghẹo :
“ Lúc đó ngươi ra tay cũng thật độc ác, nếu như ta không có võ công thì chêt chắc a”
Khi ấy, Bạch Vân Nhu liếc mắt, yêu mị cười : “ nếu như ngươi đơn thuần chỉ là một bình hoa di động, ngươi đã không có tư cách là tri kỉ của ta”
“ Nha! Thật đáng sợ, võ công đâu phải ai cũng có a, ngươi thật là ma nữ giết người không gớm tay”
“ Huh? Ngươi hối hận”
“ Hì! Vũ Khuynh Thành một khi đã quyết định, tuyệt không hối hận”
Giữa biển người bao la mênh mông, có được một tri kỉ thật lòng đối đãi mình, Bạch Vân Nhu sinh kiếp này cũng không uổng !!!