[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 1 Võ Lâm Bại Hoại

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Lại nói về Ngọc Như Hồng và Giới Viện, do bôn ba cả ngày chạy về vương phủ, nên đã đi nghỉ sớm.

Còn phụ thân của tứ đại công tử đều là đại thần trong triều, chính vì vậy ở kinh thành cũng có nhà riêng. Mặc dù bốn người đã rời nhà hơn hai tháng, nhưng ai cũng không muốn về nhà nghe lão tử làu bàu, kết quả đều quyết định ở lại vương phủ.

Trong bóng đêm lạnh lẽo như nước, vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây tỏa sáng yếu ớt, làn gió mát mẻ mang theo không khí mùa thu rì rào thổi. Mười ngày nữa là đến tết trung thu…

Trên dưới Cần vương phủ vì tiểu vương gia trở về mà cũng bớt bi thống về cái chết của vương gia. Hai tháng căng thẳng cũng được buông lỏng, làm mọi người mất cảnh giác hơn so với bình thường. Tối nay, tất cả đều đã đi ngủ sớm, ngay cả bốn tên thị vệ canh cửa cũng tựa vào cột nhà gật gà gật gù, cho nên ngay cả trước cửa xuất hiện ba người lạ mặt cũng không biết.

Hai ngọn đèn ***g treo trước cửa lung lay trong gió thu, ánh lên ba người lạ mặt, những người này đều cầm vũ khí, tuổi khoảng trên dưới ba mươi, trong đó có một người để râu, xem ra cũng nhã nhặn.

Nhìn ba chữ màu đỏ dát vàng “Cần vương phủ”, người có râu liền hỏi hai tên còn lại: “Các ngươi thấy rõ bọn họ đi vào Cần vương phủ chứ? Hơn nữa đến giờ vẫn chưa đi ra phải không?” Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề một cách khó hiểu.

“Vâng, bọn thuộc hạ hai tháng nay vẫn giám thị vương phủ, không thấy ai khả nghi hết. Nhưng giờ ngọ hôm nay, có sáu người tiến vào, trong đó có một người như Đường chủ nói, là một nam tử xinh đẹp tuyệt sắc. Những người trong vương phủ cũng cực kỳ tôn kính với y, thuộc hạ sợ bọn họ phát hiện nên không dám tới gần, không biết rốt cuộc y là ai. Nhưng từ khi y vào, hạ nhân vương phủ đã tháo bỏ linh đường, trở lại sinh hoạt như bình thường.”

Vị Đường chủ nhăn mày, sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, chẳng lẽ minh chủ đoán không sai, y thật sự chưa chết? Nhưng mà bọn hắn cũng chưa nhìn thấy người kia, mà chỉ dựa vào miêu tả của mọi người để đoán thôi.

“Các ngươi tiếp tục theo dõi, ta lập tức bẩm báo với minh chủ. Nếu như bọn họ có động tĩnh gì, các ngươi phải chú ý. Nhớ không được rút dây động rừng, hiểu chưa?”

“Vâng, thuộc hạ rõ ràng.”

Chỉ chốc lát, cổng vương phủ lại khôi phục sự yên tĩnh bình thường, chỉ còn mấy tên thị vệ ngủ gật, và cơn gió thu thổi qua thổi lại.

Ngày hôm sau, Ngọc Như Hồng phái hạ nhân đến hiệu thuốc mua ít dược.

Rường cột trạm trổ, tinh xảo ưu nhã, vương phủ đúng là vương phủ, khách phòng cũng tinh tế đến hoa lệ. Nhưng trong mắt Giới Viện, bất quả chỉ là một nơi nghỉ tạm, chẳng khác gì nhà tranh vách đá. Duy chỉ có một thứ khác, đó là nơi này quá phù hoa hào nhoáng, thật lãng phí! Nói tóm lại, nhà gỗ giường bản vẫn thoải mái hơn.

Ngồi trước gương đồng, Giới Viện nhìn thấy đầu mình đã mọc đầy tóc, mới bốn tháng thôi, thế mà đã mọc tới vai rồi, mấy chấm tròn đại diện phật môn cũng bị tóc che không nhìn thấy gì.

Chẳng lẽ mình thật sự muốn nuôi tóc dài sao?

Không, không, cùng Ngọc Như Hồng trở về là bởi y đang đau đớn vì nỗi đau mất cha, hắn xuất phát từ đạo nghĩa mà ở bên an ủi y. Giờ y đã khẳng định phụ thân còn sống, tâm lý cũng không đau buồn nữa, hắn cũng không cần tiếp tục ở đây. Tình yêu của Ngọc Như Hồng là một cấm kỵ, hắn không cách nào tiếp nhận. Hiện tại, hắn chỉ muốn quay về Thiếu Lâm Tự mà thôi.

“Giới Viện, ngươi dậy chưa?” Ngoài cửa vang lên âm thanh dễ nghe, không cần nhìn cũng biết là ai, có lẽ tâm tình y cũng không tệ.

Giới Viện đứng dậy mở cửa, bên ngoài đúng là một nam tử xinh đẹp tuyệt trần – Ngọc Như Hồng. Đi qua người y, đón ánh nắng mặt trời buổi sáng, hắn duỗi người, tinh thần tốt hẳn lên, rồi mới quay đầu, nhìn y nói: “Có chuyện gì không?

Ngọc Như Hồng nhìn hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng mở miệng hỏi: “Giới Viện, thân thể ngươi sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao, ngươi nhìn coi…” Giới Viện tung mấy chiêu Bàn Nhược chưởng, cười cười nhìn Ngọc Như Hồng, tựa hồ muốn nói ta đã khỏe rồi.

Bất quá, Ngọc Như Hồng không dễ bị bịp, y đã sớm nhìn thấy nội lực của hắn có chút ngừng trệ, khí tức cũng không yên, lạnh lùng hừ nói: “Cái này gọi là không việc gì? Ngươi đi theo ta!” Vừa nói vừa kéo hắn đi về phía thính đường.

“Buông ta ra, ngươi định đi đâu?”

Coi lời kháng nghị của Giới Viện như gió thoảng bên tai, Ngọc Như Hồng nắm chặt tay hắn, hé miệng nói: “Đả thương còn chưa tốt, đương nhiên là đưa ngươi đi uống thuốc rồi. Bây giờ đã về nhà, ngươi phải điều trị thật tốt cho ta!”

Kéo người đến thính đường, trên bàn trà, có ba bát thuốc đen xì, không lẽ Ngọc Như Hồng bắt hắn uống hết cả ba bát sao?

Giới Viện nuốt nước miếng, cảm thấy trong dạ dày có thứ gì đó dâng lên. Bình thường, mỗi bữa cơm uống một chén thuốc đã phát ngấy, lần này chơi liền ba bát, đương nhiên là thấy buồn nôn rồi. Vì vậy, Giới Viện lắc đầu nói: “Ngươi có biết gì về thuốc không hả? Tưởng uống càng nhiều thì càng tốt sao? Dục tốc bất đạt, coi chừng còn bị tác dụng phụ.”

“Đúng vậy, tiểu vương gia, thuốc không thể uống loạn được.” Tứ đại công tử còn chưa vào trong đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, sau thấy ba bát dược to đùng đều bật cười mà đồng tình cho Giới Viện. Ngọc Như Hồng đúng là lo lắng quá nên cái gì cũng quên.

Ngọc Như Hồng tỉnh táo lại, y là nghĩ đến thương thế của Giới Viện đã hai tháng mà chưa khỏi hẳn, trong lòng nóng nảy mới ra hạ sách này: “Bỏ đi, hay là uống một bát vậy.” Nội thương trước ngực, muốn mau khỏe lại cũng khó. Nếu không phải Giới Viên nội lực thâm hậu, chỉ sợ không sống tới hôm nay.

“Giờ mọi người có tính toán gì không, hay là đi tìm vương gia?” Đông Phương hỏi.

Giới Viện vừa bị ép uống thuốc xong cũng nhìn về phía y.

Ngọc Như Hồng nhìn Giới Viện, cười tà nói: “Phụ vương võ công cao như vậy, dù rớt xuống núi cũng không chết được, cần gì phải đi tìm. Trong khoảng thời gian này, tiếp tục dưỡng thương cho Giới Viện, giờ công lực của hắn đã khôi phục được bảy thành, chắc nửa tháng nữa là khôi phục hoàn toàn, trong lúc này, hắn tuyệt đối không được động võ, tốt nhất ở trong vương phủ mà tĩnh dưỡng đi.” Theo tính tình gặp chuyện bất bình là xen vào của hắn, đi ra ngoài không có khả năng không động thủ… Nếu như ở lại Cửu Hoa sơn thêm vài hôm, thì hắn đã khỏe lại rồi, cuối cùng vẫn là y làm phiền hắn!

Tứ đại công tử nhìn nhau, ý bảo Đông Phương lên tiếng: “Nếu như vậy, bọn ta cũng nên cáo từ, nếu bên ngoài có tin tức về vương gia, bọn ta nhất định sẽ báo về.”

Ngọc Như Hồng gật đầu, như vậy cũng tốt, bọn họ cũng không phải người nhàn rỗi, nếu bắt bọn họ cả ngày buồn bực ở trong vương phủ, chỉ sợ không điên mới là lạ.

Nói lời cáo từ, bốn người bước ra khỏi vương phủ. Giới Viện nhìn, đột nhiên nói: “Tiểu vương gia, sự việc đã xong, ta cũng nên quay về Thiếu Lâm Tự.”

“Ngươi…” Tâm tình vui vẻ của Ngọc Như Hồng trong nháy mắt biến mất, thay bằng sắc mặt âm trầm cùng ánh mắt bất định, cứ như muốn bắn thủng hắn ra: “Ngươi còn muốn quay về Thiếu Lâm Tự?”

Y đã nói mấy lần là không cho phép, thế nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng, thật chẳng lẽ muốn y đi đốt Thiếu Lâm Tự?

Biết rõ thần sắc y không ổn, Giới Viên vẫn gật đầu, hắn phải rời khỏi đây. Chỉ có như thế, hết thảy mới trở lại như xưa.

Ngọc Như Hồng vẫn âm trầm không chưa lên tiếng, bỗng thấy tứ đại công tử quay lại, sắc mặt vô cùng trầm trọng, thấy hào khí giữa hai người bọn họ không ổn, mấy người nhìn nhìn Ngọc Như Hồng một chút.

Ngọc Như Hồng liền cho Đông Phương đến thư phòng nói chuyện, còn ba người kia cùng Giới Viện ở lại thính đường tán gẫu. Giới Viện hỏi ba người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ba người đều trả lời không biết, chỉ nói Đông Phương đột nhiên nghĩ tới một việc cần báo với tiểu vương gia.

Đến khi Ngọc Như Hồng với Đông Phương trở về, tứ đại công tử lại ra khỏi vương phủ, lần này thì đi hẳn, không thấy quay lại.

Một lúc lâu, trong thính đường im ắng không ai nói câu gì, Ngọc Như Hồng ngồi trên ghế uống trà, ánh mắt nhìn lá trà phập phềnh trên mặt nước.

Giới Viện tinh tế quan sát thần sắc của y, chú ý tới trong ánh mắt y có chút do dự hiếm thấy, không khỏi kỳ quái trên đời này còn chuyện gì làm cho y do dự như thế? Mà cũng chẳng liên quan đến mình, Giới Viện lại tiếp tục nói: “Như Hồng, ta… phải về Thiếu Lâm Tự…”

Ánh mắt trầm tĩnh từ chén trà rơi vào mặt hắn trở nên cực nóng, nhưng dần dần lại bình tĩnh trở lại. Lần này y không kiên trì phản đối, chỉ dùng thanh âm trầm lắng cùng bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi không thể không về sao? Ngươi biết rõ tâm ý của ta mà vẫn một ý rời đi?”

Lời y nói làm trái tim của Giới Viện run lên, nhưng hắn vẫn nói: “Ta phải đi.” Mặc kệ vì y hay vì bản thân, hắn vẫn không thể lưu lại.

Không kiên quyết phản đối như Giới Viện dự đoán, cũng không có cường ngạnh mà xúc phạm, Ngọc Như Hồng chỉ nhìn hắn một cái, cả giận nói: “Ta sẽ không ngăn ngươi, cũng không dùng Thiếu Lâm Tự uy hiếp ngươi, ngươi đi đi, nhưng mà…” Ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, trong con ngươi tràn ngập tình ý: “Giới Viện, tình cảm của ta dành ngươi là nghiêm túc, mặc kệ bao lâu, cho dù ngươi không ở bên cạnh ta, ta vẫn yêu ngươi, không bao giờ thay đổi.”

Thâm tình như tơ, cơ hồ muốn cuốn lấy trái tim hắn, làm trống ngực hắn đập liên hồi. Trong quá khứ, thiếu niên cao ngạo tuyệt sắc này chỉ biết dùng nhược điểm của hắn để uy hiếp, buộc hắn đi vào khuôn khổ. Nhưng hôm nay lại cam tâm vì hắn mà từ bỏ cao ngạo tự tôn, nói rõ tâm ý của bản thân cho một người mà y biết rõ sẽ không được đáp lại. Hết thảy bảo hắn làm sao không thể không động lòng cho được. Thiếu niên si tình, làm hắn đau lòng, cũng làm hắn cảm thấy mờ mịt. Hắn chỉ là một phàm phu bình thường trong hàng vạn người, lại còn là một tăng lữ tu hành trong phật môn, vì sao y lại muốn hắn, quấy rầy sự thanh tĩnh của hắn, làm cuộc sống bình thản của hắn rung động không ngừng. Hắn càng không hiểu rõ chính mình, không phải nhất tâm muốn tu thành chính quả sao? Vì sao hắn lại cảm thấy đau khổ?

Giới Viện bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, không muốn tiếp tục nghĩ nữa, nếu từ nay không còn gặp y, chắc tâm tình kỳ quái khó hiểu này cũng sẽ biến mất, không cần thiết phải nghĩ nhiều làm gì.

Giới Viện chậm rãi mở miệng: “Ta đi, ngươi… bảo trọng.”

Ngọc Như Hồng gật đầu cười nói: “Thứ cho ta không thể tiễn xa.” Nâng chén trà lên, ánh mắt y tập trung vào hình bóng trong đó, nhìn mi gian nhiễm thượng sầu bi… Thật là nực cười! Thì ra mình cũng có lúc như vậy?

Hình bóng trong nước hiện lên một nụ cười mở ảo, giống như đang tự đáng thương mình, vì yêu một người không nên yêu, lại giống như đang cười vì y nhu nhược, không dám nhìn hắn rời đi, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà bắt hắn trở về…

Đây đâu phải là tính cách của y, y rất muốn giống như trước kia, không từ thủ đoạn giữ hắn ở bên, nhưng mà, tình thế không cho phép y ngang ngạnh nữa, y rất quan tâm Giới Viện, cũng hy vọng hắn không phải chịu tổn thương dù chỉ một chút, cho nên ở thời điểm y không khẳng định có thể bảo vệ tốt cho hắn, vậy thì để hắn rời khỏi trung tâm gió lốc chính là lựa chọn tốt nhất.

Ánh trăng đêm trung thu dần dần tròn, mưa thu lất phất bay trong gió, trái tim Ngọc Như Hồng như bay xa…

Không biết hắn đã về Thiếu Lâm Tự chưa?

Đột nhiên, y cười khúc khích, cất cao giọng nói: “Bằng hữu, nếu đã tới, cần gì phải trốn ở ngoài mắc mưa?”

Trong bóng tối chợt có bóng người thoáng hiện, không chỉ một, mà là bảy người đang đứng trước cửa sổ, nhìn y với ánh mắt đầy hoài nghi. Trong đó có một người căm giận nói: “Triệu Hồng Lân dù hóa thành tro ta cũng nhận ra, hắn không phải!”

“Vậy hắn là ai? Không phải mọi người nói Triệu Hồng Lân là một tuyệt sắc mỹ nhân sao?”

Một người lạnh lùng lên tiếng: “Tám phần là con của hắn! Bắt được nó, không sợ hắn không xuất hiện!” Tiếng nói vừa dứt, người đã lao đến, ba mũi kiếm lóe lên, hướng vào vị thiếu niên tuyệt sắc. Bỗng thanh trường kiếm bắn ra bảy đóa hoa đâm vào yếu huyệt của thiếu niên.

Đối mặt với loại ám chiêu này, thiếu niên chỉ hững hờ ưỡn ngực bất động, tay phải chậm rãi giơ lên, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào ngực, bỗng tay phải vừa giơ lên kia trong chớp mắt đã đánh vào trái tim đối phương, làm hắn bay ngược ra ngoài. Những người còn lại cũng đã sớm phi vào, vũ khí trong tay đều hướng về phía thiếu niên. Mà tên vừa bị chưởng phong đánh bay kia cũng không sao, người chưa rơi xuống đất đã chống vũ khí xuống làm điểm tựa để phi thân vào tiếp tục tấn công.

Thiếu niên dựa vào khinh công tuyệt đỉnh đối phó với cả bảy người, dùng Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân hóa giải không ít nguy cơ, nhất thời cũng xem như chiếm thượng phong, nhưng lâu dài, sẽ tiêu hao nội lực rất lớn, vô cùng bất lợi. Thiếu niên lùi lại đằng sau, đôi mắt đẹp lạnh tựa băng sương nhìn lướt qua, lớn tiếng quát: “Các ngươi là ai? Tiểu vương cùng các người có thù oán gì mà các ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết!”

Bảy người ngừng lại, tên dẫn đầu lạnh lùng hỏi: “Ngươi là nhi tử của Cần vương Triệu Hồng Lân?” Thấy y không chút do dự gật đầu, người này lại càng cười lạnh: “Đúng là được rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta trở về, chúng ta sẽ không giết ngươi.”

Ngọc Như Hồng cười mỉa: “Bằng sức các ngươi mà cũng muốn giết tiểu vương? Có bản lãnh ngươi giết thử xem.”

Mới hai ngày thôi, mà bọn họ đã thiếu kiên nhẫn rồi, mặc dù không nhận ra bọn họ là ai, nhưng từ võ công, có vẻ chỉ là đám hỗn tạp các phái. Người như vậy cũng được phụ vương coi trọng cho gia nhập vào Thanh Vân bảo sao? Tám phần chỉ là mấy tên côn đồ muốn kiếm chén cơm mà gia nhập, giết bọn chúng, chỉ sợ làm ô uế cả vương phủ này!

Những người này nghĩ lấy đông đánh ít, nhìn y tay không tấc sắt, lại là một thiếu niên, cứ tưởng có thể dễ dàng bắt y, nên tiếp tục lao lên tấn công. Ngọc Như Hồng nghiêng người né kiếm phong, tay không đoạt lấy thanh kiếm, bắn ra ánh sáng rực rỡ, kiếm khí nhẹ nhàng như gió phất qua mặt mọi người. Ngọc Như Hồng lạnh lùng nhìn, ngữ khí âm trầm nói: “Không muốn rơi đầu thì cút ngay cho ta!”

Bảy tên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm thấy bỏng rát, bên sườn cổ như có chất lỏng chảy xuống. Lấy tay sờ lên tai, tất cả đều là máu. Bảy người nhìn nhau, bỗng dưng sợ hãi kêu lên: “Lỗ tai của ngươi…”

“Biến!” Thanh âm lạnh lùng như gió lạnh thấu xương, khiến mọi người sợ run, tay bưng chặt tai bỏ chạy khỏi vương phủ.

Nghiêng người dựa vào cửa sổ, mưa thu đã ngừng, gió mát nhè nhẹ thổi, cùng ánh trắng tròn tỏa sáng khắp nơi. Nhìn quầng trăng như nước, Ngọc Như Hồng lại nhớ tới ánh mắt người kia, ánh mắt hắn giống như ánh trăng này, sáng tỏ mà ngây thơ, không nhiễm chút bụi trần…

Ngọc Như Hồng tự giễu mà cười cười, mới qua một đêm, y đã bắt đầu nhìn ánh mắt giải sầu tương tư rồi. Y thầm nghĩ, sau khi giải quyết xong mọi việc, y sẽ đoạt lại Giới Viện, cho dù phải đốt cả Thiếu Lâm Tự. Ha ha, không từ thủ đoạn cũng tốt, ti tiện tà ác cũng được, y chỉ cần trung thành với trái tim của mình mà thôi.

Trong con hẻm nhỏ ngoài vương phủ, hai tên nhìn nhau.

“Bọn họ là ai?”

“Có thể là thân hữu của người bị Triệu Hồng Lân giết chết, vì muốn báo thù nên mới tìm đến đây, hừ, không biết tự lượng sức.”

Hai người oán hận mà nói, cái đám kia cũng thật là ngu.

“Kế tiếp làm sao đây? Đường chủ cùng minh chủ còn chưa tới.”

“Không biết người bên trong phủ phản ứng ra sao, hay là chúng ta cứ tiếp tục theo dõi đã, tùy cơ ứng biến vậy. Đợi đến khi minh chủ tới rồi tính sau.”

Tên còn lại im lặng, không nói gì.

Con hẻm nhỏ lại trở nên tĩnh lặng.

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.