[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 1 Võ Lâm Bại Hoại

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

“Đao Kiếm Minh” vốn là thế lực mới trong chốn giang hồ, cũng không phải tự dưng xuất hiện, mà đó là do các bang phái trong chốn võ lâm tạo thành. Không những thế, hơn phân nửa còn là các đại môn phái lớn nhất võ lâm. Sau khi thành lập “Đao Kiếm Minh”, các phái liên kết chặt chẽ với nhau, thực lực không thể khinh thường!

Đao Kiếm Minh mới thành lập được hai tháng, nghe nói đều là các thân bằng đảng hữu của võ lâm hào kiệt trong trận chiến trên Thanh Sơn lần trước, sau khi biết bảo chủ võ lâm đệ nhất bảo là hoàng thân quốc thích, quyền cao chức trọng: cửu vương gia Triệu Hồng Lân. Hơn nữa còn bán đứng mọi người làm hào kiệt võ lâm chết thảm, gần như toàn quân bị tiêu diệt.

Mặc dù Triệu Hồng Lân đã nhảy xuống núi, nhưng theo thám tử hồi báo, dưới núi không hề tìm được thi thể, cho nên mọi người có lý do vững tin Triệu Hồng Lân vẫn chưa chết, thân hữu của những hào kiệt chết thảm lòng đầy căm phẫn, nhất tâm muốn tìm Triệu Hồng Lân báo thù, vì vậy không hẹn mà cùng kết thành đồng minh, cũng lấy một trong cửu đại môn phái là Tung Sơn cầm đầu, thành lập “Đao Kiếm Minh”, thề chân trời góc biển cũng phải đuổi giết bằng được Triệu Hồng Lân.

Vốn có người muốn tìm võ lâm minh chủ để bàn bạc việc này, nhưng lại bị hất một gáo nước lạnh, cho rằng trước mắt mặc dù không thể nào xác định được võ lâm minh chủ cùng Triệu Hồng Lân có quan hệ gì, nhưng y cũng khá mật thiết với Thanh Vân bảo, ai biết y có tham dự vào chuyện này không? Cho nên bọn họ không thể không đề phòng!

Chưởng môn phải Tung Sơn Triệu Trường Khánh cùng Thần Đao môn có quan hệ nhân thân, thiếu môn chủ Thần Đao môn chính là con rể của ông, tại trận chiến Thanh Sơn đã hy sinh tráng liệt. Triệu chưởng môn mắt thấy ái nữ tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết, cả ngày ưu thương gầy gò, khiến trong lòng ông lửa giận bừng bừng, thề phải giết chết Triệu Hồng Lân!

Vì vậy, lập Triệu trưởng môn phái Tung Sơn làm minh chủ, hai phái Thanh Thành và Không Động trong cửu đại môn phái cùng Thần Đao môn, Kim Long bang, Hải Sa bang làm chủ lực, còn có hơn mười mấy tiểu bang cùng đường hội gia nhập, số người lên tới gần ba nghìn. Bởi vậy, trong chốn giang hồ rất ít có người dám chọc bọn họ, kết quả, “Đao Kiếm Minh” trở thành một thế lực cường đại của võ lâm.

Về phần sáu môn phái còn lại trong cửu đại môn phái, bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì. Bọn họ là người trong võ lâm, không liên quan tới triều đình. Huống chi trận chiến trên Thanh Sơn cũng chỉ là những người có dã tâm tự tìm. Giang hồ đã không phải là nơi dễ sống, cần gì phải lao vào tranh đấu triều đình. Giữ mình trong sạch mới là đạo lý sinh tồn.

Từ khi Đao Kiếm Minh thành lập đã hai tháng, trong khoảng thời gian này, đám người trong liên minh vẫn chạy khắp nơi tìm kiếm Triệu Hồng Lân, nhưng mà muốn tìm một người am hiểu dịch dung thuật đâu phải dễ. Mặc dù khó tìm, nhưng mọi người không ai từ bỏ, nghĩ đến nhà y ở kinh thành, mặc kệ thế nào cũng phải trở lại đó. Vì vậy chủ lực của Đao Kiếm Minh cũng đặt ở kinh thành, ngày đêm giám thị mọi động tĩnh của Cần vương phủ. Tung Sơn cũng ở gần kinh thành, chỉ cần vương phủ có động tĩnh, lập tức sẽ có nhân mã chạy tới thông báo.

Bởi vậy, sau khi người của Hải Sa bang phát hiện vương phủ có chút dị thường, đường chủ Hắc Sa đường của Hải Sa bang đã tự mình chạy tới Tung Sơn xin minh chủ Triệu Trường Khánh ra mặt. Nhưng không khéo chính là Triệu chưởng môn có việc phải ra ngoài, các bang chủ bang khác đều có trách nhiệm bổn môn, nên không có thời gian chờ ở Tung Sơn, mà chỉ để đệ tử tín nhiệm nhất ở lại đại bản doanh phái Tung Sơn để có thể kịp thời ứng phó.

Nghe nói có người như Triệu Hồng Lân vào Cần vương phủ, trên dưới Đao Kiếm Minh lập tức tề tựu, nhưng bởi vì các chưởng môn cùng minh chủ không ở đó nên bọn họ không thể tự tiện hành động. Vì vậy, mọi người một bên phát bồ câu đưa tin thông báo chưởng môn, một bên đi đến kinh thành, ý định tới đó sẽ chờ minh chủ đến.

Các chưởng môn cùng bang chủ sau khi nhận được tin đã ngày đêm chạy tới kinh thành, kết quả ở ngoài thành gặp những người khác, số lượng lên khoảng hơn ba mươi người, sợ gây chú ý, nên họ đã chia làm sáu nhóm rồi mới vào thành. Các bang chủ cùng chưởng môn tới tửu lâu gần đó, vừa dùng cơm trưa vừa thương nghị làm sao mới bắt giết được Triệu Hồng Lân.

Bởi vì tửu lâu rất nhỏ, cũng không có phòng riêng nên sáu vị chưởng môn bang chủ đành chọn một bàn ở góc, gọi bầu rượu cùng vài món ăn, sau đó nhỏ giọng bàn bạc.

Một người mặc áo xanh chừng năm mươi tuổi ngồi gần cửa sổ, gương mặt trắng trẻo, nhưng ánh mắt lại bộc lộ tài năng, đó chính là chưởng môn phái Tung Sơn – minh chủ Triệu Trường Khánh của Đao Kiếm Minh. Bên trái ông là chưởng môn Trầm Diệu Quang của phái Thanh Thành cùng bang chủ Kim Long Bang Hạ Thiên Thành, bên phải là chưởng môn phái Không Động Vũ Văn Chiếu cùng bang chủ Hải Sa bang Sa Văn Triều, người còn lại ngồi đối diện, mặt đen râu quai nón là thông gia của Triệu Trường Khanh, môn chủ Thần Đao môn Kim Nhất Đao.

Sáu người mặt mày ngưng trọng, sau khi tiến vào nhìn xung quanh thấy không có ai khả nghi, mới bắt đầu thương lượng đối sách.

Triệu Trường Khanh liếc mắt nhìn mọi người một cái, rồi cúi đầu nói: “Mặc dù không biết người kia có phải Cần vương Triệu Hồng Lân hay không, nhưng người đó có thể nghênh ngang tiến vào vương phủ, có lẽ sẽ có liên quan tới Triệu Hồng Lân, mặc kệ là ai, cứ bắt đã rồi tính! Nếu động thủ ở vương phủ, chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm việc. Hai tháng nay, chúng ta đã hiểu rõ về đối phương, hơn nữa còn diễn luyện một lần, nếu như đúng là Triệu Hồng Lân thì tốt, chắc chắn y sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai! Phái Tung Sơn cùng Thần Đao môn sẽ ở phía trước công kích, phái Không Động dùng ám khí âm thầm hỗ trợ, Kim Long bang phụ trách kiềm chế những người khác trong vương phủ, Hải Sa Bang dùng Sa Bì Võng, thấy nguy hiểm lập tức mở võng trói người. Phái Thanh Thành bảo vệ vòng ngoài cùng, quyết không cho Triệu Hồng Lân thoát khỏi thiên la địa võng của Đao Kiếm Minh! Mọi người rõ ràng rồi chứ?”

Năm người cùng gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

“Nếu như để y trốn thoát, thì sẽ dùng phương án hai, ta không tin y có thể sống sót!” Thần Đao môn, môn chủ Kim Nhất Đao nhăn mày, hai mắt tràn ngập tơ máu. Hai tháng nay hắn khổ luyện tuyệt học Thiên Tuyệt Địa Diệt của Thần Đao môn, chính là vì muốn đâm chết cừu nhân.

“Cộng thêm hơn ba mươi người mới tới, bây giờ chúng ta có gần năm trăm nhân thủ vây quanh vương phủ, hơn nữa chúng ta sáu người liên thủ, chắc chắn không có tý sơ hở nào!” Chưởng môn phái Không Động âm lãnh cười nói.

“Tốt lắm, thôi mau ăn cơm đi, xong sẽ lập tức tiễn Triệu Hồng Lân lên đường!” Bang chủ Hải Sa bang cũng cười lạnh, phảng phất như nhìn thấy thi thể của Triệu Hồng Lân.

Mọi người nhiệt huyết sôi trào mà quên một vấn đề, đó là người kia chưa chắc là Triệu Hồng Lân.

Nhìn quét qua đám khách nhân trong tửu lâu, trông chỉ như đám thương nhân qua đường, không thấy có cao thủ nào ẩn trong đó, bọn họ cảm thấy sẽ không có ai nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ. Nhưng lại không phát hiện ra ngay bàn bên cạnh, có một thanh niên đội nón nín thở nghe trộm. Do người này ngồi dựa vào cột, nên tầm mắt của sáu người kia chỉ nhìn thấy hắn đang gắp thức ăn mà không để ý, cũng không biết nhĩ lực của hắn cao hơn ngươi bình thường rất nhiều.

Sau khi nghe được tin tức kinh thiên động địa, người này chấn kinh một lúc, vội ném chiếc đũa xuống rồi tính tiền rời khỏi tửu lâu.

Hắn vừa đứng lên, bóng lưng cao lớn đã bại lộ trước mắt sáu người, hô hấp nhẹ nhàng cùng tiếng bước chân nhẹ như mây đặc trưng của người tập võ lập tức làm cho sáu người kia giật nẩy mình, trong lòng ai cũng lo sợ người kia đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

“Vị huynh đệ này, xin dừng bước!” Triệu Trường Khánh vội vàng lên tiếng.

Đúng lúc đó, chưởng môn Không Động Vũ Văn Chiếu đã lắc mình đến trước mặt ngăn cản hắn rời đi, bốn người khác cũng đề phòng mà nhìn hắn.

Chỉ thấy hắn dừng bước, lưng hơi cứng lại, chậm rãi xoay người, cởi nón xuống, trên bộ mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười bất đắc dĩ.

“Là ngươi!” Nhìn hòa trưởng đỉnh đầu trống trơn không một sợi tóc cùng thần thái tuấn lãng, sáu vị chưởng môn cùng bang chủ vốn có ấn tượng rất sâu. Tại đại hội võ lâm, hắn từng là người đứng đầu trong danh sách có thể trở thành võ lâm minh chủ, là cao tăng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Thiếu Lâm Tự, mới 25 tuổi, thủ tọa Giới Luật đường – Giới Viện đại sư!

Giới Viện cười cười: “Các vị chưởng môn, bang chủ, không biết gọi bần tăng lại có gì chỉ giáo?”

Triệu Trường Khánh cũng tươi cười, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy như là đang giả vờ: “Giới Viện đại sư, đại sư cùng Ngọc minh chủ không tiếc tánh mạng đi tiêu diệt song ma, là vị đại hiệp mà nhân sĩ võ lâm xưng tụng. Nghe nói đại sư cùng Ngọc minh chủ sau khi diệt song ma đã bị thương nặng, hiện đang dưỡng thương ở Cửu Hoa sơn, không biết đại sư trở về lúc nào? Thương thế sao rồi?”

Giới Viện cười cười, thản nhiên nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi mà, bần tăng cũng mới trở về, thương thế đã không còn lo ngại nữa, làm phiền chư vị quan tâm. Nếu không còn việc gì khác, bần tăng xin cáo từ.”

“Giới Viện đại sư xin chờ một chút.” Triệu Trường Khánh thâm ý hỏi: “Không biết Giới Viện đại sư có biết sự việc xảy ra trên Thanh Sơn hai tháng trước không?”

Sững người một chút, Giới Viện thản nhiên nhìn thẳng vào Triệu Trường Khánh, sau đó quét về phía chưởng môn cùng bang chủ, bình tĩnh trả lời: “Việc này bần tăng có nghe qua, vốn là trận phân tranh giữa các phe phái triều đình, vậy mà lại dính dáng tới các thế lực giang hồ, thật đúng là bất hạnh của chốn võ lâm! Bần tăng cũng cảm thấy rất tiếc hận cho những người đã hy sinh trong trận chiến đó.”

“Tin chắc đại sư cũng biết, nếu không phải do Cần vương Triệu Hồng Lân có mưu đồ làm phản, rồi lại bán đứng minh hữu, thì sao võ lâm hào kiệt lại hy sinh nhiều như thế? Tất cả đều do Triệu Hồng Lân!” Triệu Trường Khánh vốn không phải là người thích cười, cho nên nụ cười giả tạo trên miệng ông rất nhanh đã biến mất, ánh mắt như dao gắt gao nhìn hắn.

Giới Viện không sợ hãi mà nhìn lại ông, tinh mâu trong suốt hiện lên một tia bi ai. Con người luôn đê hèn như thế, lúc nào cũng đổ cái sai sang cho người khác mà không nghĩ đến, nếu bọn họ không có dã tâm, thì chuyện đó sao xảy ra? Có nhân thì ắt có quả, nhân quả báo ứng luôn chính xác. Hít một hơi thật sâu, Giới Viện đành phải nói: “Cửu vương gia không phải đã nhảy xuống vách núi rồi sao? Tất cả ân oán cũng theo tính mạng y mà kết thúc đi.”

“Hừ! Nhưng y không chết!” Tiếng hừ lạnh vang lên từ phía môn chủ Thần Đao môn.

Giới Viện kinh ngạc nhìn về phía hắn, thấy hắn khẳng định như vậy, không khỏi hỏi: “Kim môn chủ đã thấy y ư?”

“Thật ra thì chưa, nhưng ở vách núi không thấy bộ hài cốt nào cả, với võ công của Triệu Hồng Lân, muốn sống cũng không phải là việc khó.” Kim Nhất Đao oán hận nói.

“Hơn nữa người của chúng ta hồi báo, ngày hôm trước có người bước chân vào Cần vương phủ, trông rất giống Triệu Hồng Lân. Hôm nay, bọn ta đang tính đi thảo phạt tai họa của chốn võ lâm, Giới Viện đại sư chẳng những là cao tăng Thiếu Lâm, trong chốn võ lâm cũng có danh dự cực cao, lại là đại biểu của chính nghĩa, có đại sư trợ giúp tiêu diệt phản đồ, ta tin chắc sẽ thành công!” Bang chủ Hải Sa bang Sa Văn Triều ôm quyền, nói như đang yêu cầu Giới Viện gia nhập hàng ngũ, nhưng thực tế là làm cho người ta không thể không gia nhập, nếu hắn không gia nhập, có nghĩa là hắn không phải đứng ở phe chính nghĩa.

Ha ha, phe chính nghĩa. Đó là do bọn họ tự nhận thôi. Giới Viện cười khổ.

Bang chủ Kim Long bang Hạ Thiên Thành tiến lên ôm quyền, chân thành nói: “Giới Viện đại sư, Hạ mỗ mặc dù chưa từng gặp đại sư, nhưng khuyển tử cùng liệt đồ thường xuyên ca ngợi đại sư, nói đại sư từ bi rộng lượng, vô cùng chính nghĩa, tin chắc đối với việc tiêu diệt phản đồ Triệu Hồng Lân để trừ hại cho võ lâm, Giới Viện đại sư chắc chắn sẽ không từ chối?”

Giới Viện giật mình một chút, nhất thời không nhớ nổi khuyển tử với liệt đồ hắn nói là ai.

Hạ Thiên Thanh nói tiếp: “Hai tháng trước, đệ tử bổn bang từng cùng đại sư và Ngọc minh chủ đồng hành, khuyển tử tuổi trẻ ngông cuồng đã xúc phạm tới các vị, kết quả ái mã của nó bị Ngọc minh chủ một chưởng đánh hạ, nó mặc dù đau lòng ái mã, nhưng vẫn vô cùng cảm phục võ công của Ngọc minh chủ!”

Nghe hắn nói vậy, Giới Viện mới nhớ, thì ra là Hạ Thanh và Từ Hoành, bọn họ quả thật là người của Kim Long bang. Giới Viện mỉm cười ân thầm hỏi thăm: “Hạ bang chủ, Ngọc minh chủ do tuổi còn trẻ nên ra tay không biết nặng nhẹ, mong Hạ bang chủ đừng để trong lòng. Không biết lệnh công tử giờ vẫn khỏe chứ?”

“Tên tiểu quỷ này từ Cửu Hoa sơn trở về, đã hiểu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn, tự biết võ công còn kém, nên hằng ngày rất chăm chỉ luyện tập! Nói thật, Hạ mỗ còn phải tạ ơn đại sư đã dạy bảo cho khuyển tử đấy.”

“Hạ bang chủ nói quá lời, lệnh công tử vốn là người chăm chỉ, tương lai sẽ thành người tài.”

Nghe bọn họ hàn huyên càng ngày càng xa đề tài, Kim Nhật Đao ho vài tiếng, thu hút sự chú ý của bọn họ, rồi nói: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta vào thành, miễn cho người kia nghe được tin tức lại đào tẩu!”

Đào tẩu? Với tính tình quật cường của y, y sẽ trốn sao? Không, y sẽ không trốn, bởi trời sinh y đã kiêu ngạo, y sẽ đấu với địch nhân đến cùng!

Giới Viện rốt cục cũng rõ ràng, tại sao Ngọc Như Hồng lại thả cho mình rời đi, là bởi vì y biết mình ở bên sẽ gặp nguy hiểm, mà thương thế của mình còn chưa khỏi hẳn, y sợ sẽ làm phiền mình, bằng sức một mình y, y không cách nào có thể bảo vệ mình, cho nên mới nhịn đau để mình rời đi! Tên ngốc này! Y cũng biết, y có bao nhiêu nguy hiểm mà?

Suy nghĩ một chút, Giới Viện nói: “Bần tăng sẽ đi cùng mọi người.”

Sáu người tin tưởng càng đông sẽ càng mạnh, cho nên sắc mặt giãn ra không ít, sau khi thanh toán tiền ăn uống, đoàn người liền tiến về phía Cần vương phủ.

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.