Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2156: Chương 2156: Ảo trận




Cung Văn Sơn vừa lẩm bẩm, vừa bước đi hướng bên kia.

Khổng Kỳ không khỏi ngẩn người tại chỗ.

Hắn đến đây đúng là muốn Cung Văn Sơn đi xem một chút lối ra kia có cấm chế trận pháp gì không, không nghĩ tới đối phương lại đáp ứng sảng khoái như vậy, hoàn toàn không có ý từ chối.

Điều này không hợp với tính cách của Cung Văn Sơn...

Nghĩ đến đây, Khổng Kỳ hơi biến sắc, vội vàng sãi bước chân, đuổi theo, nói: - Sao có thể để Cung huynh một người một mình mạo hiểm? Khổng mỗ nguyện cùng đi với huynh! Là huynh đệ, tự nhiên phải cùng chung sướng khổ!

- Huynh xác định? Cung Văn Sơn nghiêng đầu nhìn hắn nói chế nhạo.

- Ách... Khổng Kỳ trong lòng chìm xuống, chủ yếu là thái độ của đối phương làm cho người ta phải suy nghĩ, trong lòng hắn không khỏi có chút lo được lo mất, không biết trả lời như thế nào đối phương mới hài lòng, bất quá cuối cùng vẫn cắn răng nói: - Xác định!

- Vậy được rồi! Cung Văn Sơn nhún vai một cái, tiếp tục bước tới phía trước, nói: - Huynh theo sát ta là được!

Nghe vậy, Khổng Kỳ mừng rỡ trong lòng, biết vừa rồi mình trả lời tất nhiên không sai, mặt ngoài lại thản nhiên không đổi sắc, nói: - Đương nhiên đương nhiên, Cung huynh cẩn thận một chút!

Hai người nói như thế, liền ở trước mắt bao người đi tới cửa ra duy nhất kia.

Lúc này, trong đại điện các võ giả ngồi nghỉ ngơi cũng đều chăm chú nhìn vào động tác của Cung Văn Sơn, sợ bỏ sót một chút gì. Năng lực phá giải cấm chế của Cung Văn Sơn trước đó, mọi người đã chính mắt nhìn thấy, nếu cửa ra này có ẩn giấu trận pháp, khẳng định hắn cũng có thể nhìn thấu và phá giải.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nín thở ngưng thần, im lặng chờ đợi kết quả xuất hiện.

Cung Văn Sơn đứng ở phía trước cửa ra kia, cẩn thận quan sát, thần sắc không ngừng biến đổi, làm cho người bên ngoài lo lắng đề phòng, thật lâu, hắn mới thản nhiên nói: - Quả nhiên không sai, cửa ra này chỉ là cửa ra vào bình thường, cũng không có gì nguy hiểm!

Nói đến đây, hắn bước thẳng vào cửa ra kia.

Khổng Kỳ vội vàng đi theo.

Trong chớp mắt hai người liền biến mất, không thấy bóng dáng.

- Giả thần giả quỷ!

Tiêu Thần bất mãn hừ một tiếng, trước thấy sắc mặt Cung Văn Sơn biến đổi mấy lần, còn tưởng rằng Cung Văn Sơn phát hiện cái gì, cuối cùng lại là một kết quả như vậy, lập tức hắn có cảm giác như mình bị đùa bỡn.

Lam Huân mỉm cười, nói: - Vị Cung huynh này... cũng là kẻ cậy tài khinh người!

- Nói xem, các ngươi có phát hiện hay không... Tiêu Bạch Y bỗng nhiên đi tới bên cạnh hai người Tiêu Thần, nhìn quanh một vòng, thần sắc ngưng trọng nói: - Vô Thường không có ở đây!

Tiêu Thần nhướng mày: - Ý gì? Hắn có ở đây hay không, chuyện liên quan gì với chúng ta?

Tiêu Bạch Y nhìn hắn một cái, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía Lam Huân.

- Ánh mắt ngươi này là có ý gì? Miệt thị ta ư? Tiêu Thần lập tức không vui.

Lam Huân nhíu cặp chân mày như nghĩ tới điều gì, trầm ngâm nói: - Tiểu Bạch huynh có ý nói... Vô Thường không thể đi vào trong này, là do Cung Văn Sơn ra tay?

Tiêu Bạch Y nghiêm nghị gật gật đầu: - Ta đúng là nghĩ như vậy! Cung Văn Sơn có thể phá giải cấm chế, có lẽ cũng có thể nắm trong tay cấm chế, những người khác trên cơ bản đều vào được, Vô Thường không có đạo lý không vào được. Xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một giải thích: là Cung Văn Sơn không có cho hắn đi vào! Nói tới đây, Tiêu Bạch Y thở dài, nhìn Lam Huân chân thành nói: - Công chúa điện hạ... tại hạ là Tiêu Bạch Y của Thanh Dương Thần Điện, cũng không phải cái gì... Tiểu Bạch huynh!

- Ta biết nha... Lam Huân hé miệng cười:

- Bất quá huynh và Tiêu Thần ca ca cùng một họ, ta không tiện xưng hô ngươi, trước Dương Khai kia không phải xưng hô huynh là Tiểu Bạch sao, cho nên ta liền... Tiểu Bạch huynh đối với chuyện này rất để ý sao?

- Hoàn toàn không có! Tiêu Bạch Y thề thốt phủ nhận, trong mắt lóe lên một tia hàn quang, thầm nghĩ trong lòng: “Đợi sau khi ra ngoài, ta phải xé miệng tên kia!”

- Nếu các ngươi trì hoãn, người khác đều đi vào hết, hay là trước đi ra đi! Trong lúc nhất thời Tiêu Thần không chen lời vào được, chỉ có thể đổi đề tài.

Lam Huân quay đầu nhìn lại, phát hiện võ giả trong đại điện quả nhiên đều đi ra gần hết, chỉ còn lại có mấy người bọn họ còn đứng chỗ này, lập tức gật đầu nói: - Vậy chúng ta cũng đi thôi!

Tiêu Bạch Y hướng về phía Mộ Dung Hiểu Hiểu nháy mắt ra dấu, hai người lập tức thi triển thân pháp phóng vào cửa ra kia.

- - - - - - - - - - - - - -

- Không xong, trúng kế rồi! Dương Khai vừa vọt qua cửa ra kia, liền không khỏi hô nhỏ một tiếng.

Bởi vì thế giới trước mắt hắn chợt vặn vẹo biến ảo một trận, huyễn hóa ra một mảnh thảo nguyên trống không.

Thảo nguyên này cỏ dài chim bay, trong tầm mắt trời xanh mây trắng, cỏ xanh tươi tốt, nhìn không thấy cuối, nhưng thật ra môi trường cực kỳ xinh đẹp, đây rõ ràng không phải là cảnh tượng Tuế Nguyệt Thần Điện nên có.

- Ảo trận? Dương Khai nhướn mày, dừng chân tại chỗ không nhúc nhích.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn thật ra không có gì bất ngờ, có lẽ bởi vì trước khi tới đây, hắn đã mơ hồ dự cảm được chuyện sẽ phát sinh như thế.

Nguyên nhân chủ yếu tự nhiên là bởi vì Cung Văn Sơn.

Xem theo thủ đoạn đối phó với Vô Thường trước đó và tác phong của Cung Văn Sơn, người này tuyệt đối không bình dị gần gũi, tâm tình bình hòa như thoạt nhìn ở mặt ngoài như vậy, ngược lại, người này dường như không chịu ăn nửa điểm thua thiệt, hơn nữa một bụng ý nghĩ xấu.

Vô Thường chỉ là uy hiếp hắn đôi câu, hắn liền làm cho Vô Thường dừng lại ở ngoài Tuế Nguyệt Thần Điện, trơ mắt nhìn hắn và những người khác đi vào Thần Điện, nội tâm nếm thống khổ và hành hạ... có thể thấy được người này là kẻ trừng mắt tất báo.

Khổng Kỳ bảo hắn đi thăm dò cửa ra duy nhất kia, Cung Văn Sơn sảng khoái đáp ứng, Dương Khai đã cảm thấy có điều gì không thích hợp lắm.

Cung Văn Sơn cũng không giống như hạng người dễ dàng làm ra chuyện dâng hiến, tính cách làm người của hắn nhất định thiếu phẩm cách vô tư cao thượng.

Dĩ nhiên, đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Quả nhiên, cửa ra này không phải đúng như lời Cung Văn Sơn nói, ngược lại có một phần vui mừng chờ mọi người.

Chỉ là không biết, ảo trận này rốt cuộc là Cung Văn Sơn tự mình bố trí, hay là Tuế Nguyệt Thần Điện đã có sẵn.

Nếu là do hắn bố trí thì còn dễ làm, dù sao trong thời gian ngắn ngủi, dù Cung Văn Sơn là một chuyên gia trận pháp, cũng không có khả năng bố trí ra ảo trận quá cao thâm, có lẽ hắn chỉ là tế ra một cái trận bài, dùng để cản trở một chút bước chân người đi sau mà thôi.

Nếu đúng như vậy, thì ảo trận trước mắt này có thể phá giải rất nhanh, dù sao thực lực của Cung Văn Sơn cũng không cao quá mức.

Mà nếu như Tuế Nguyệt Thần Điện đã có sẵn ảo trận từ trước, thì rất khó giải.

Bởi vì ngay cả Cung Văn Sơn trước đó cũng không có phát hiện bất kỳ đầu mối nào, đầy mặt tự tin vọt vào. Nếu tinh diệu của ảo trận này ngay cả người như Cung Văn Sơn đều bị che mắt, thì mọi người làm sao có thể phá trừ, có lẽ sẽ bị vây khốn ở chỗ này cả đời.

Nghĩ tới điểm này, Dương Khai hít sâu một hơi, bình phục chút khẩn trương trong lòng, tự an ủi mình: - Chỉ mong là do thủ đoạn của tiểu tử Cung Văn Sơn kia bố trí ra...

Nói tới đây, hắn chậm rãi khép lại hai tròng mắt, thoáng cái lại mở choàng mắt ra.

Đồng tử con mắt trái, đã là màu vàng kinh người, uy nghiêm mà trang trọng, phảng phất như có thể xuyên thủng hư không, khám phá vô căn cứ!

Dương Khai từ từ quay đầu, nhìn bốn phía, chốc lát, không khỏi thở ra nhẹ nhõm, cảm thấy còn may mắn.

Đến đây, hắn đã xác định, ảo trận này cũng không phải là bản thân Tuế Nguyệt Thần Điện có sẵn, mà là Cung Văn Sơn lâm thời bố trí. Bởi vì dưới Diệt Thế Ma Nhãn của hắn, rất nhanh hắn tìm được điểm yếu của ảo trận này, cũng khám phá cảnh tượng vặn vẹo hư ảo kia.

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn cũng không có dùng sức mạnh phá trận, mà chỉ theo điểm yếu kia đi qua.

Cùng lúc đó, dưới ảo cảnh gần như giống nhau, Lam Huân cầm trên tay một viên Dạ Minh Châu. Dạ Minh Châu tản ra ánh sáng nhu hòa, xua tan cảnh tượng hư ảo ở bốn phía, đồng thời hiện ra một tia sáng ở phía trước nàng, chỉ đường cho nàng đi tới.

Tiêu Thần cứ thế đi theo sát phía sau nàng, hừ lạnh nói: - Ảo trận nhỏ nhoi, cứ để ta phá đi là được, công chúa điện hạ làm gì phiền toái như thế?

Lam Huân hé miệng cười, nói:

- Làm người nên giúp người khác hoàn thành ước vọng chứ! Cung Văn Sơn không tiếc vận dụng trận bài bày ra ảo trận ở đây, chính là muốn làm chậm tốc độ và thời gian của người khác. Nếu chúng ta phá hủy trận pháp này, chẳng phải là toàn bộ mọi người đều đi qua? Bọn họ cũng không cấp cho ta chỗ tốt gì, chuyện lỗ vốn như vậy ta sẽ không làm!

- Công chúa điện hạ... Tiêu Thần ngạc nhiên nhìn chăm chú vào bóng lưng Lam Huân, thế nào cũng không nghĩ tới công chúa điện hạ này từ trước đến nay luôn thuần chân thiện lương, mới ra ngoài thời gian mấy ngày ngắn ngủi, đã bị thế giới này làm ô nhiễm rồi! Trong lúc nhất thời hắn chỉ cảm thấy đau đớn thay cho tâm tính thiện lương của nàng!

Bên kia, hai người Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu đều nhắm mắt lại, giống như người mù mò mẫm trong ảo trận. Nhìn bọn họ dường như không quan tâm tới phương hướng, thật ra cũng đang từng chút từng chút đi ra ngoài, cũng không biết rốt cuộc hai người này là như thế nào làm được.

- Ảo trận thôi sao? Nực cười! Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, cái gì đều là cặn bã! La Nguyên một mực vâng chịu chân lý sức mạnh là trên hết. Mặc dù rơi vào trong ảo trận này, hắn cũng không nao núng chút nào, thúc giục nguyên lực, thi triển tuyệt chiêu đánh mạnh ra bốn phía.

Thế nhưng công kích đủ để cho các võ giả Đạo Nguyên Cảnh đều tan xương nát thịt kia, sau khi đánh ra bốn phía đều giống như đá chìm đáy biển ngay cả một gợn sóng đều không có.

Ảo trận này mặc dù là Cung Văn Sơn lợi dụng trận bài trong khoảng thời gian ngắn hấp tấp bố trí ra, nhưng sao có thể bị người tùy tiện dùng bạo lực là phá giải? Cung gia chính là chuyên gia trận pháp, trước khi Cung Văn Sơn bố trí ảo trận này, cũng sớm đã suy tính thêm vào chiến lực của người như La Nguyên, bảo đảm cho dù bọn họ dùng sức mạnh phá giải, cũng không phải trong lúc nhất thời có thể hoàn thành.

Phản ứng của các cường giả đỉnh cao này, trên cơ bản cũng là phản ứng của các võ giả Đạo Nguyên Cảnh khác rơi vào ảo trận.

Hiểu sơ trận pháp, thì sẽ thử tìm mắt trận, phá giải trận này.

Không hiểu trận pháp, dĩ nhiên là chỉ có thể dùng sức mạnh phá hủy.

Mà giống như Dương Khai, Lam Huân như vậy, mượn lực lượng đặc thù tìm điểm yếu của trận pháp, dĩ nhiên là có thể nhẹ nhàng vượt qua ảo trận.

Sau khi tốn thời gian không tới cạn một chung trà, Dương Khai đã vượt qua ảo trận, tầm nhìn trước mắt một lần nữa vặn vẹo biến ảo, trời xanh mây trắng kia lập tức biến mất không thấy, thay vào đó chính là một lối đi xanh đen sâu thẳm.

Dương Khai lập tức thu lại Diệt Thế Ma Nhãn, dưới chân bước một bước, liền đi tới cuối lối đi kia.

Nhìn về phía trước, Dương Khai không khỏi nhíu mày: - Nhiều đường rẽ như vậy ư?

Ở trước mắt hắn, lối đi xuất hiện ít nhất mười mấy ngã rẽ. Mỗi đường rẽ đều không nhìn thấy rõ tình huống bên trong như thế nào, mỗi đường đều làm cho người ta cảm giác rợn cả tóc gáy, tựa hồ đều không có đường về...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.