Nhiều đường như thế, rõ ràng có an toàn có nguy hiểm, chỉ là nhất thời Dương Khai không biết chọn thế nào, đành cắn răng chọn đại một cái chui vào.
Hắn vừa biến mất, Lam Huân cùng Tiêu Thần cũng đi ra khỏi ảo trận, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Dương Khai.
- Hả... Ánh mát Lam Huân lóe lên. - Còn nhanh hơn cả ta?
- Cái gì? Tiêu Thần ở đằng sau Lam Huân, không thấy phía trước, khó hiểu hỏi.
- Không có gì. Lam Huân lắc đầu, quay người nhìn lại, phát hiện hai người chỉ cách cửa vào mới có 10 bước chân, xung quanh một mảnh trống rỗng, không có dấu vết của người khác. Nàng biết rõ sự lợi hại của ảo trận này, cũng lười để ý sống chết của người khác, nói: - Tiếp tục đi!
Sau đó, hai người đến trước ngã rẽ, Lam Huân cố ý chọn một đường khác với Dương Khai mà đi.
Nơi này dù nhiều ngã rẽ, nhưng không tối tăm, xung quanh có đá phát sáng chiếu rọi.
Dương Khai thả ra thần niệm mở rộng 20 trượng quanh người, vừa cảm giác nguy hiểm, vừa lần mò đi tới.
Đi một hồi, Dương Khai bỗng toát vẻ mặt cổ quái, nghiêng tai lắng nghe, đằng trước có tiếng đánh nhau, còn có mùi máu tanh lan ra.
Trong lòng cả kinh, vội thu hồi thần niệm, nín thở ngưng thần, từ từ đi tới.
Một lát sau, hắn đến bên ngoài một gian đại điện trống rỗng, diện tích dù nhỏ hơn cái ban đầu mọi người đi vào, nhưng cũng không nhỏ.
Nhìn qua là thấy rõ tình hình trong đại điện, không có nhiều chỗ kỳ lạ, chỉ ở giữa có một hồ sâu hơn 4-5 trượng, không biết ban đầu chứa gì, hiện tại đã trống rỗng.
Còn ở bên trái đại điện này, có một cái bàn dài, đặt 2 trái linh quả.
Linh quả này đã đặt ở đây bao nhiêu năm tháng, nhưng nhìn vẫn tươi như mới, còn tỏa ra mùi hương thơm lừng, linh quả không lớn, cỡ chừng nắm tay, nhìn như hai trái đào chín, làm người ta thèm thuồng.
- Đó là... Tuế Nguyệt Quả? Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, lập tức nhận ra đó là loại linh quả nào.
Trước đây ở dưới Nguyên Đỉnh Sơn, hắn lấy được ngọc giản của Công Tôn Mộc, tam đệ của Diệu Đan Đại Đế, trong ngọc giản ghi lại chi tiết chủng loại, tên gọi cùng hình dạng các loại linh thảo diệu dược quý hiếm, có cả phương pháp luyện chế.
Dương Khai đã sớm đọc nát nội dung trong ngọc giản, có lý nào lại không nhận ra!
- Tuế Nguyệt Quả, thì ra chỉ có trong Tuế Nguyệt Thần Điện! Lúc này, Dương Khai chợt hiểu ra.
Tuy rằng hắn đã biết Tuế Nguyệt Quả từ trước, nhưng thật không gắn nó chung với Tuế Nguyệt Thần Điện, bây giờ nhìn thấy được mới hiểu rõ.
Tuế Nguyệt Quả, vậy này có hiệu quả kỳ diệu, không có ích thực chất cho võ giả tu luyện.
Nhưng mà, lại không thể bỏ qua tính quý hiểm quan trọng của nó.
Trong ngọc giản Công Tôn Mộc để lại có ghi, Tuế Nguyệt Quả có 2 loại công hiệu hoàn toàn khác nhau. Một loại có thể làm người ta phản lão hoàn đồng, khiến cho cụ già 70 tuổi chỉ trong thời gian ngắn quay về tuổi thanh xuân. Một loại khác như thuốc độc thời gian, có thể khiến người đang trẻ khỏe nháy mắt già đi.
Nếu không hiểu phân biệt Tuế Nguyệt Quả khác nhau, không ai dám tùy tiện sử dụng.
Hơn nữa không nói tác dụng thứ hai, chỉ riêng hiệu quả đầu tiên là nhất định khiến vô số võ giả phát cuồng, nhất là võ giả nữ giới, nào có ai không muốn mình tuổi xuân trẻ mãi, nào có ai không muốn mình vẫn luôn giữ tuổi hoa thời? Nhưng mặc kệ tu vi các nàng có cao cỡ nào, thuật trú nhan tinh thâm ra sao, con dao năm tháng vô tình vẫn sẽ để lại dấu vết trên người các nàng.
Theo thời gian trôi đi, những dấu tích này sẽ càng thêm rõ ràng.
Nhưng nếu có một trái Tuế Nguyệt Quả có thể làm người ta phản lão hoàn đồng, vậy thì khác, ngay cả bà già cũng có thể nháy mắt xinh đẹp hào hoa.
Đương nhiên, không phải nói Tuế Nguyệt Quả chỉ có ích cho nữ giới, đối với những võ giả đã tới đại nạn nhưng vô vọng đột phá, Tuế Nguyệt Quả chính là thuốc hay tăng lên tuổi thọ, nó hoàn toàn có thể làm trạng thái thân thể võ giả trở về mấy chục, mấy trăm năm trước, coi như khi không làm bọn họ tăng thêm mấy chục mấy trăm năm tuổi thọ.
Giá trị của vật này, nói một mức nhất định, nó còn quý giá hơn cả Đế Bảo.
Dương Khai nhận ra được Tuế Nguyệt Quả, lập tức lên tinh thần.
Loại linh quả này nếu rơi vào tay người khác, có thể phát huy hiệu quả gì thì không biết, nhưng nếu tới tay hắn thì khác. Hắn là luyện đan sư. Hoàn toàn có thể dùng Tuế Nguyệt Quả làm nguyên liệu chính, luyện chế ra một lò Tuế Nguyệt đan.
Nó là linh đan gần như tuyệt tích, đại biểu có vốn liếng cùng tài sản khổng lồ!
Dương Khai lặng lẽ nuốt nước miếng, ánh mắt quét qua, mới dời chú ý vào giữa đại điện.
Ở đó, có một người một quái vật đang chiến đấu.
Trước đó nghe được tiếng đánh nhau, chính là bọn họ gây ra.
Người, chính là Khổng Kỳ Thất Diệu Thương Hội! Còn quái vật, toàn thân thỏ tươi như máu đúc thành, tràn đầy mùi tanh buồn nôn.
Huyết quái có nửa trên là thân người, cái đầu tròn, hai cánh tay, nửa người dưới lại có dạng như con quay, chạy nhanh chóng trong trong đại điện, hai tay vung lên, mùi máu tanh nồng nặc như đánh vỡ cả không khí.
Trên người Khổng Kỳ bùng lên hào quang nguyên lực, thần sắc ngưng trọng. vội vàng chạy trốn, thỉnh thoảng thi triển chiêu thức uy lực có chừng mực đánh vào huyết quái, có lẽ đang thăm dò nhược điểm của đối phương.
Võ giả như Khổng Kỳ, thường đều là hạng cẩn thận, sau khi gặp kẻ địch mạnh, không có nắm chắc tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay.
Trước khi Dương Khai tới đây, Khổng Kỳ đã đánh hồi lâu với huyết quái, trên cơ bản đã thăm dò ra chiêu số cùng động tác của đối phương, chỉ tìm cơ hội cho huyết quái một đòn chí mạng.
- Sao lại đi cùng một đường với người này? Ẩn trong bóng tối, Dương Khai cau mày, lúc đó có mười mấy ngã rẽ, hắn chỉ tùy tiện chọn một cái, nhưng không ngờ lại có người nhanh chân đi trước.
Cũng may là Khổng Kỳ đi trước, bằng không lúc này phải đối phó huyết quái sẽ là Dương Khai.
Nhìn chiến trường, Dương Khai lại chuyển sang 2 trái Tuế Nguyệt Quả trên bàn dài, ý tưởng đê tiện không thể khống chế trào ra: “Thừa dịp kẻ này thu hút chú ý của huyết quái, lén cầm đi Tuế Nguyệt Quả... không tính là quá đáng chứ?”
Trước đó Dương Khai chưa từng có giao tiếp gì với Khổng Kỳ, cũng không có ân oán gì, cho nên nảy ra ý này, Dương Khai cũng không ngượng ngùng gì.
Nghĩ vậy, hắn liền thi triển ra bí thuật Hư Vô. Thu liễm tất cả khí tức, sau đó cẩn thận đi về phía bên đó.
Thi triển ra bí thuật Hư Vô, Dương Khai không phải thật sự tồn tại trong hư không, mà hoàn toàn ngăn cách khí tức, làm cho người ngoài không thể dùng thần niệm theo dõi sự hiện diện của hắn, trừ khi thần niệm của người kia đủ mạnh để xuyên thủng hư không.
Nhược điểm duy nhất của bí thuật này là - người ta dùng mắt thường có thể thấy được hắn!
Đại điện không lớn lắm, nếu như động tác của Dương Khai quá lớn, đương nhiên sẽ bại lộ hành tung, tuy nhiên nếu hắn chú ý cẩn thận một chút, chờ đến khi đi vào khu mù của Khổng Kỳ và huyết quái, mới đột ngột tung sức chạy tới trước.
Bởi vì không lo bị thần niệm người ngoài phát hiện, cho nên Dương Khai hành động không hề kiêng dè.
Nháy mắt là hắn đã đến trước cái bàn, đưa tay chộp lấy 2 trái Tuế Nguyệt Quả, muốn thu chúng vào nhẫn không gian.
Nào ngờ, đúng lúc này một quầng sáng cấm chế chợt hiện ra, trực tiếp ngăn cản bàn tay của Dương Khai.
“Hỏng rồi!” Dương Khai thầm hô, biết mình đã không thể ăn trộm dưới mắt người ta được.
Quả nhiên, quầng sáng lóe lên, Khổng Kỳ cùng huyết quái đang đánh túi bụi liền phát giác được, quay đầu nhìn tới.
Khổng Kỳ tràn đầy ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn Dương Khai, có lẽ không ngờ dưới tình huống hắn không hề phát hiện, có kẻ xuống tay với chiến lợi phẩm mà mình đặt trước!
Hắn không nhịn được trào phúng: - Bằng hữu tu vi không cao, lá gan lại không nhỏ!
- Thường thôi thường thôi! Dương Khai miệng nói vậy, lại bùng nổ nguyên lực, mạnh mẽ đánh vào quầng sáng.
Nếu đã bị phát hiện, hắn dứt khoát trắng trợn ra tay cướp.
Quầng sáng cấm chế này cũng không kém, đã trải qua vô số năm tháng vẫn còn hoạt động được, nhưng chịu một đòn của Dương Khai, cuối cùng vỡ tan.
Dương Khai nhanh nhẹn, một tay cầm một trái Tuế Nguyệt Quả, trực tiếp ném vào nhẫn không gian.
- Ngươi... Khổng Kỳ giận dữ, người nào nhìn thấy cảnh này cũng không thể bình tĩnh được.
Hắn đi vào đây liền phát hiện ra 2 trái Tuế Nguyệt Quả, nhưng còn chưa kịp lấy đi, hồ máu trong đại điện này đã sôi trào, nhanh chóng ngưng tụ ra con huyết quái to lớn này. Khổng Kỳ bất đắc dĩ mới đánh với nó, chỉ mong sớm giải quyết quái vật này rồi đi lấy chiến lợi phẩm.
Nào ngờ giữa đường có Dương Khai nhảy ra, trực tiếp cướp mất thứ vốn thuộc về mình.
Rống....
Tuế Nguyệt Quả bị Dương Khai lấy đi, huyết quái đang chìm trong cuồng bạo hung tàn lại giận dữ gầm lên, như nổi điên xông về phía Dương Khai, vung nắm đấm lớn nện xuống.
- Chiêu này... Ánh mắt Khổng Kỳ co rút, toát ra sợ hãi.
Vừa rồi hắn đánh với huyết quái rất, nghĩ rằng đã hiểu rõ thực lực của đối phương, nhưng không ngờ nó không hề phát huy toàn lực, chỉ riêng một chiêu công kích Dương Khai là có thể thấy, huyết quái này tuyệt đối không dễ đối phó như hắn nghĩ.
Hắn nhìn lại Dương Khai, cười trào phúng, lầm bầm: - Đạo Nguyên nhất tầng cảnh... sẽ bị giết ngay chứ?
Theo hắn thấy, ngay cả mình muốn chống đỡ một đòn này cũng không phải chuyện dễ, đối phương chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nho nhỏ, còn không phải chuyện nháy mắt là chết?