Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1709: Chương 1709: Bị khi dễ?




Trên biển rộng, Dương Khai lắng nghe Bàng Chấn kể lại, biết được bọn họ đi vào U Hồn Đảo sau đó đã xảy ra đủ loại chuyện.

Ngày đó Hải Điện cùng Hải Thần Cung tổng số có chừng một hai trăm người gặp rủi ro đi vào U Hồn Đảo, trừ bị nam nhân cao gầy kia giết chết mấy người, những người khác đều hoàn hảo bị áp giải trở về.

Tổng số dân cư trên U Hồn Đảo trước nay không nhiều lắm, bỗng nhiên xuất hiện một số đông người như vậy, đương nhiên là lãnh đạo trên U Hồn Đảo muốn bức bách đám người Bàng Chấn thần phục.

Ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu, đám người Bàng Chấn, Thiên Mạch cũng chỉ có thể ứng phó theo thời thế.

Nhưng Thương Ngao một thống lĩnh khác của Hải Thần Cung thì tánh khí tương đối nóng nảy, từ trước tới nay hắn cao cao tại thượng, địa vị tôn sùng, làm sao chịu được bị người bài bố, hàng ngày nghe lệnh của người ta? Hắn kiệt ngạo không thiện ý trên U Hồn Đảo có vẻ có chút không hợp nhau, nên bị mang đi, trấn áp, hẳn đã bị hành hạ đánh đập.

Mấy ngày nay gần đây, Thiên Mạch, Bàng Chấn cũng không có gặp lại Thương Ngao, rốt cuộc hắn sống hay chết cũng không người nào biết.

Trừ Thương Ngao ra, những người khác đều bị chia làm mười mấy đội ngũ, từ võ giả U Hồn Đảo khác nhau lãnh đạo, nhận nhiệm vụ cũng không giống nhau.

Đám người Thiên Mạch, Bàng Chấn bị nhận nhiệm vụ là rời bến tìm kiếm Hồn Thiên Liên; có đội ngũ thì khai thác khoáng thạch trong quặng mỏ trên U Hồn Đảo; hoặc là làm một số công việc tạp dịch gì đó.

Những cường giả Phản Hư Cảnh này, từ khi gặp rủi ro đến U Hồn Đảo, cũng không như ý, bởi vì đủ loại ngoài ý muốn đã chết không ít người. Nhất là rời bến tìm kiếm Hồn Thiên Liên, là một việc rất nguy hiểm, thường xuyên có thể gặp phải một số thú biển khó có thể chống cự, kết quả cuối cùng có thể là toàn quân bị diệt.

Nhưng không có người nào quan tâm bọn họ, bất kỳ một võ giả nào mới tới U Hồn Đảo, đều phải trải qua những việc này. Chỉ tới khi nào trong lòng bọn họ chấp nhận U Hồn Đảo, chấp nhận địa vị thống trị của Minh Nguyệt, mới coi là có tư cách chính thức gia nhập U Hồn Đảo, mới có thể có tư cách thu được Hồn Thiên đan, rèn luyện lực lượng thân thể, tiến tới trở nên mạnh hơn.

Minh Nguyệt có thể thống trị U Hồn Đảo, nguyên nhân căn bản nhất chẳng những vì thực lực bản thân hắn cường hãn, mà cũng vì hắn kiểm soát Hồn Thiên đan!

- Dương tông chủ, người ở địa phương quỷ quái này, lực lượng thân thể mỗi người đều cường hãn khó tin, dường như tất cả đều dùng qua Hồn Thiên đan, không thể địch lại được! Bàng Chấn thấy bộ dáng của Dương Khai nhàn nhã vô sự, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Vừa nói vừa quay đầu nhìn lại hướng chiếc thuyền kia, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

Nhưng vừa nhìn thấy, hắn không khỏi có chút sững sờ.

Bởi vì hắn chợt phát hiện, lão già vừa rồi chắp hai tay sau lưng vượt biển mà đến kia, không biết đã lên thuyền từ lúc nào, cứ như vậy ổn định đứng trên đầu thuyền.

Mà vốn đám người nam nhân mỏ nhọn ngang ngược hống hách không ai chịu nổi vừa rồi, lại không còn chút uy phong, mỗi tên đều đầy vẻ hoảng sợ nhìn bóng lưng lão già, sắc mặt trắng bệch, chẳng những không có đánh đuổi lão già xuống thuyền, mà ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Lão già này có lai lịch gì? Trong Hải Điện và Hải Thần Cung không có người như vậy đâu? Chẳng lẽ là bằng hữu của Dương Khai mới quen gần đây trên U Hồn Đảo?” Trong lòng Bàng Chấn nghi hoặc không sao hiểu được.

- Sa lão! Những người bạn của ta vừa rồi dường như bị bọn chúng khi dễ! Dương Khai cao giọng nói một câu với Sa Hỗ.

Thật ra giữa hắn với Bàng Chấn cũng không có giao tình gì; với Thiên Mạch cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng không quản nói như thế nào, bọn họ coi như là người U Ám Tinh, cùng võ giả U Hồn Đảo này là hai chuyện khác nhau.

Huống chi, hắn còn có một chút liên hệ với Hải Điện cùng Hải Thần Cung, tự nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.

Sa Hỗ nghe vậy, toét miệng cười:

- Bị khi dễ à? Cái này dễ thôi!

Nói dứt lời, Sa Hỗ bỗng nhiên quay đầu lại, quét ra một quyền về phía đám người nam nhân mỏ nhọn đang đứng.

Đầu quyền cách đám người nam nhân mỏ nhọn xa chừng năm trượng, nhưng từ trên quyền phong lại phát ra một luồng kình khí bén nhọn, quét vào trên người của đám người nam nhân mỏ nhọn.

“Bùng Bùng Bùng...”

Truyền ra liên tiếp tiếng vang nặng nề, đám người nam nhân mỏ nhọn ngay cả tiếng kêu rên đều không thoát ra cổ họng một tiếng, liền bị một quyền cách không của Sa Hỗ đánh cho thân thể nổ tung, máu tươi thịt nát rơi trên mặt biển, lập tức nước biển đỏ sẫm.

Đám người Bàng Chấn, Thiên Mạch sợ run tại chỗ.

Những võ giả U Hồn Đảo kia vốn bọn họ không thể chống cự, không ngờ lại bị lão già này giải quyết toàn bộ một cách dễ dàng... lão già này thực lực mạnh đến mức nào? Quả thực bọn họ không cách nào tưởng tượng!

Từ khi gặp rủi ro đến U Hồn Đảo, nhận biết về thực lực của đám người Bàng Chấn, Thiên Mạch đã hoàn toàn bị lật đổ, ở nơi này, có một tiêu chuẩn đo lường độ mạnh yếu giữa các võ giả khác với Tinh Vực: chính là lực lượng thân thể.

Một màn trước mắt này, giải thích duy nhất chính là lực lượng thân thể của lão già này đã đạt tới cảnh giới cường hãn đến khó tin.

- Dương tông chủ... Vị tiền bối này... lai lịch gì? Bàng Chấn lắp bắp hỏi, Thiên Mạch cũng với ánh mắt chăm chú nhìn về phía hắn.

- Sa lão tên là Sa Hỗ, ngươi không có ấn tượng gì sao?

Dương Khai cười tủm tỉm nhìn Bàng Chấn.

- Sa Hỗ? Bàng Chấn cau mày, trên mặt nổi lên thần sắc như có điều suy nghĩ, dường như là nhớ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Sa Hỗ, một hồi lâu mới trong mắt sáng ngời, thất thanh kêu lên: - Là nhị điện chủ một đời trước của Hải Điện ta?

- Ngươi là Hải Điện? Sa Hỗ nhìn về phía Bàng Chấn.

Bàng Chấn lập tức không quản tới hết thảy, nhanh chóng từ trong nước biển nhảy vọt lên trên thuyền, quỳ sụp xuống, thanh âm run rẩy: - Bàng Chấn đảo chủ Hà Quang Đảo, ra mắt Sa sư thúc!

- Ngươi chính là đảo chủ của Hà Quang Đảo kia! Sa Hỗ nghe Dương Khai một lần nhắc tới Bàng Chấn, nhưng cũng không biết là người nào, lúc này nghe hắn tự giới thiệu, giờ mới biết, ôn hòa cười: - Đứng lên đi, không cần đa lễ!

- Cảm tạ sư thúc! Bàng Chấn kích động sắc mặt đỏ hồng, xoa xoa tay nói: - Đệ tử ngưỡng mộ uy danh Sa sư thúc đã lâu, một mực vô duyên nhìn thấy, nghe nói 300 năm trước sư thúc vô cớ mất tích, không nghĩ tới có thể nhìn thấy thiên nhan sư thúc ở U Hồn Đảo này, thật là may mắn ba đời của đệ tử!

Sa Hỗ cười ha hả, nói thẳng thừng: - Vỗ mông ngựa không tệ!

Bàng Chấn mặt đỏ lên, nhưng cũng không thấy lúng túng chút nào, chỉ toét miệng cười vô cùng vui vẻ, lại chỉ vào một số võ giả nói: - Sư thúc, những người này đều là đệ tử Hải Điện ta!

Sa Hỗ quét ánh mắt nhìn lướt qua trên người từng võ giả, khẽ vuốt càm nói: - Tốt tốt! 300 năm, cuối cùng lão phu cũng gặp được người nhà! Các ngươi yên tâm, có lão phu, không người nào có thể gây tổn thương cho các ngươi một cọng tóc!

Các đệ tử Hải Điện đều lộ ý phấn chấn, dường như tìm được ngọn núi lớn dựa lưng, đều vô cùng mừng rỡ.

Một khắc trước đó bọn họ sống chết còn chưa biết, tiền đồ mờ mịt, nhưng ngay sau đó nhị điện chủ một đời trước mất tích 300 năm liền xuất hiện ở trước mặt mình, còn uy mãnh tuyệt luân một quyền đập chết mấy võ giả U Hồn Đảo, cứu bọn họ trong hiểm cảnh, mà còn phát ngôn khoa trương sẽ che chở bọn họ, bọn họ sao có thể không vui mừng?

Ngược lại đám Hải tộc Thiên Mạch thì có vẻ hơi mất mát.

Cũng may Bàng Chấn cũng không quên bọn họ. Trong thời gian qua đệ tử Hải Điện và Hải Thần Cung một mực cùng chung tiến thối, giúp đỡ lẫn nhau, giờ này Hải Điện có núi lớn làm chỗ dựa, không còn lo buồn sẽ bị người khi dễ, dĩ nhiên Bàng Chấn nên giới thiệu đám người Thiên Mạch một phen.

Lúc này liền chỉ vào Thiên Mạch nói: - Sa sư thúc! Vị này chính là Thiên Mạch thống lĩnh Hải Thần Cung, cùng sư điệt cùng chung gặp rủi ro đến U Hồn Đảo, mấy ngày nay được họ trợ giúp không ít!

Bàng Chấn nói lời này thực ra không phải là cất nhắc đám người Thiên Mạch, mà là nói sự thật, chủ yếu là vì Hải tộc trời sinh có tố chất thân thể cường hãn hơn một chút so với Nhân tộc, cứ xem ngay từ đầu Thương Ngao đã dùng lực đánh với mấy võ giả U Hồn Đảo mà không rơi xuống hạ phong là có thể nhìn ra được: về phương diện rèn luyện thân thể, Hải tộc phải làm tốt hơn so với Nhân tộc.

- Ừm! Sa Hỗ gật gật đầu không tỏ rõ ý kiến, lão nguyện ý bảo vệ an toàn cho đám người Bàng Chấn, là bởi vì mọi người có cùng nguồn gốc, nhưng với Hải tộc, Sa Hỗ cũng không có hảo cảm gì. Năm đó lúc lão còn là nhị điện chủ của Hải Điện, cũng giao thiệp không ít với chủng tộc cao ngạo đến lỗ mũi hểnh lên tới trời này, trên tay lão cũng từng dính không ít máu tươi của võ giả Hải tộc.

Vốn lão cũng không quá nguyện ý quan tâm tới chết sống của đám người Hải tộc, bất quá sau khi nhìn lại con cá heo nhỏ dưới thân Dương Khai, bỗng nhiên lại mỉm cười: - Nếu như thế, thì cùng đi chung vậy, ân oán giữa Hải Điện cùng Hải Thần Cung chúng ta tạm thời bỏ qua, có cơ hội rời khỏi U Hồn Đảo tính sau!

- Đa tạ Sa sư thúc! Bàng Chấn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng là sợ Sa Hỗ ra tay với đám người Thiên Mạch. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, thì khẳng định hắn không thoát khỏi tội danh lật lọng bội ước, cũng sẽ trở thành tâm ma trong tu luyện của Bàng Chấn sau này. Cũng may mà Sa Hỗ thông tình đạt lý, giúp hắn tránh được phần sầu lo về sau.

Thiên Mạch hơi lộ vẻ phức tạp, cũng lên tiếng nói cám ơn.

Hải tộc cùng Nhân tộc rơi xuống nước đều ào ào lên thuyền, Dương Khai dưới ánh mắt nhìn chăm chú như muốn ăn thịt mình của Thiên Mạch, cũng không thể không nhảy lên thuyền, để con cá heo nhỏ một mình bơi theo phía sau thuyền.

Dương Khai nghi ngờ nếu mình còn ngồi tiếp trên thân công chúa điện hạ Hải tộc, khẳng định là Thiên Mạch sẽ liều mạng với mình.

Chỉ có điều đến bây giờ hắn còn có chút không dám tin, con cá heo nhỏ tìm kiếm Hồn Thiên Liên một cách xuất sắc kia lại là công chúa của Hải tộc, chỉ có thể nói, điều này quả thật có phần quá bất ngờ.

Dường như nhìn ra nghi ngờ của hắn, Thiên Mạch chủ động lên tiếng giải thích: - Công chúa điện hạ từ khi ra đời đến nay, mới chỉ có năm năm mà thôi, theo cách tính của nhân loại các ngươi, nàng mới chỉ có linh trí của đứa trẻ năm tuổi, không thể biến thành hình người, hơn nữa trời sanh ham chơi, lần này lén lút chạy ra ngoài Hải Thần Cung, không nghĩ tới bị cuốn vào U Hồn Đảo!

Dương Khai gật gật đầu.

- Nói tóm lại, bản thống lĩnh phải cám ơn ngươi mang công chúa điện hạ về cho Hải tộc ta! Thiên Mạch lại nói.

Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng một cái.

Thiên Mạch lại lần nữa mặt lạnh nói: - Tuy nhiên chuyện ngươi vũ nhục công chúa điện hạ còn chưa xong, bản thống lĩnh sẽ luôn ghi nhớ, sớm muộn gì có một ngày bắt ngươi phải trả giá thật lớn!

- Tùy ngươi! Dương Khai không tỏ rõ ý kiến.

Bên kia, Bàng Chấn cũng hỏi thăm Sa Hỗ hành trình kế tiếp, giờ này bọn họ coi như đã thoát khỏi khống chế của U Hồn Đảo, dĩ nhiên không muốn quay về lại địa phương quỷ quái tới mức bọn họ không thể phản kháng, chỉ có thể bị khi dễ kia.

Mà sau khi hắn từ Sa Hỗ biết được, mục đích của chuyến này chính là U Hồn Đảo, Bàng Chấn lập tức không lên tiếng.

- Sợ ư? Sa Hỗ quay đầu nhìn Bàng Chấn, bên khóe miệng lộ vẻ cười khinh thường.

Bàng Chấn nghiêm nghị lắc đầu: - Đệ tử không phải là sợ, chỉ là đám người đệ tử có thể phát huy thực lực quá mức yếu ớt, không thể trợ lực cho sư thúc. Bất quá nếu sư thúc đã quyết định, thì các đệ tử dĩ nhiên phải vâng theo, cho dù chết cũng phải gặm xuống một miếng máu thịt của U Hồn Đảo mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.