Sa Hỗ cười ha hả, khoát tay áo nói: - Không cần các ngươi, chưa từng dùng Hồn Thiên đan tôi luyện thân thể, các ngươi đi cũng chỉ là chịu chết mà thôi! Chuyến này, ta và Dương Khai đi là được rồi, các ngươi... cứ núp ở phía xa xem kịch vui đi!
- Dương tông chủ? Bàng Chấn nghi ngờ nhìn lại đuôi thuyền, chỗ Dương Khai đang đứng, nhẹ giọng nói: - Dương tông chủ quả thật là “rồng trong loài người”, đệ tử đã từng giao thủ, không phải là đối thủ của tông chủ, nhưng... tông chủ hắn cũng là gần đây mới tới U Hồn Đảo, có thể trợ giúp sư thúc được sao?
Hắn không chút nghi ngờ Dương Khai cường đại, nhưng dù sao nơi đó là trên Vô Ưu Hải, từ tình huống giữa hắn và Thiên Mạch cũng có thể thấy được, võ giả ở bên ngoài dù cường đại mấy đi nữa, đến nơi này không nhất định sẽ cường đại.
Chỉ cần là võ giả ở trên U Hồn Đảo một vài năm, đều có thể tùy ý bóp nát bọn họ.
Cho nên vừa nghe Sa Hỗ nói chỉ dẫn theo Dương Khai cùng đi, Bàng Chấn liền có chút lo lắng.
Sa Hỗ lại cười khổ một tiếng: - Ngươi biết cái gì? Ngay cả lão phu đều không phải đối thủ của hắn, ngươi nói hắn có thể trợ giúp hay không?
- A? Bàng Chấn há hốc khóe miệng đủ để nhét vào một quả trứng gà, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, gần như hoài nghi mình nghe lầm.
Lại quay đầu liếc nhìn Dương Khai đứng ở đuôi thuyền, Bàng Chấn phát hiện Dương Khai đang nhìn về phía mình mỉm cười, cả người lẫn vật vô hại, hắn không nhịn được rùng mình một cái.
- Không cần hoài nghi, tiểu tử này quả thật còn lợi hại hơn lão phu. Một tháng trước ta thử một chiêu với hắn, bị hắn tung một chưởng đánh lui, hiện nay... Sa Hỗ cũng không có nói tiếp, nhưng Bàng Chấn lại nghe ra ý của lão.
Ý của Sa Hỗ rất rõ ràng: một tháng trước lão bị Dương Khai một chưởng đánh lui, hiện tại càng có khả năng không chịu nổi một kích.
Bàng Chấn càng thêm khiếp sợ.
Mọi người đều là cùng nhau gặp rủi ro đến U Hồn Đảo, hai ba tháng này, thực lực của nhóm người mình không có nửa điểm tăng trưởng, một mực bị võ giả U Hồn Đảo sai khiến đi tới đi lui, làm một số chuyện không có chút ý nghĩa nào, thế mà Dương Khai lại có thể đánh bại Sa sư thúc ở chỗ này hơn 300 năm.
Tiểu tử này là quái vật hay sao?
Con thuyền không lớn, nhưng chạy trên mặt biển cũng rất vững vàng, cá heo nhỏ thỉnh thoảng ở phía sau đẩy một hồi, tốc độ cũng không chậm lắm.
Trước sau thời gian không tới năm ngày, từ xa xa đã nhìn thấy U Hồn Đảo.
- Các ngươi ở chỗ này chờ đi. Đợi sau khi chuyện lão phu thành công, sẽ cho đón các ngươi! Sa Hỗ phân phó một tiếng, lại thuận tay ném cho Bàng Chấn một lọ Hồn Thiên đan: - Mỗi người một viên, hấp thu luyện hóa!
Bàng Chấn nhận lấy, vô cùng mừng rỡ.
Hắn đã sớm mơ ước Hồn Thiên đan trên U Hồn Đảo, cũng biết sở dĩ võ giả U Hồn Đảo cường đại hơn nhóm người mình chính là nhờ loại linh đan này. Đáng tiếc không có cách nào thu được.
Vốn bọn họ phải chờ tới khi chính thức gia nhập U Hồn Đảo, mới có tư cách thi hành một vài nhiệm vụ, sau đó từ đảo chủ nhận lấy số lượng Hồn Thiên đan bất đồng. Quá trình này sẽ rất lâu dài, nói không chừng có phần lớn người không chờ được đến lúc đó đã gặp nguyên nhân gì khác tử vong. Hơn nữa cho dù nhận được, số lượng cũng rất ít ỏi, phẩm chất lại là loại kém.
Nhưng giờ này, Sa Hỗ lại thảy cho hắn một lọ.
Bàng Chấn cung kính nói cảm tạ, cũng không có trì hoãn, lập tức mở nắp lọ chia cho đệ tử Hải Điện mỗi người một viên.
Thiên Mạch ở một bên nhìn thấy cực kỳ đỏ mắt, đang lúc trong lòng nàng chua xót buồn khổ, bỗng nhiên dư quang khóe mắt nhận ra có thứ gì đó bay tới hướng mình, nàng đưa tay chụp lấy vật kia nắm trong tay.
Giương mắt nhìn lên, phát hiện Dương Khai đang cười tủm tỉm nhìn mình, nói: - Các ngươi cũng chia mỗi người một viên đi!
Thiên Mạch chớp chớp mắt, hừ lạnh một tiếng: - Sau này bản thống lĩnh sẽ trả cho ngươi!
- Sau này hãy nói! Dương Khai cười cười, rồi theo Sa Hỗ bay về hướng U Hồn Đảo.
Cá heo nhỏ ở phía sau phát ra tiếng kêu kỳ quái, dường như dặn dò Dương Khai trên đường cẩn thận.
Tặng Thiên Mạch một lọ Hồn Thiên đan, thực ra cũng không phải Dương Khai tâm huyết dâng trào, mà bởi vì hắn biết, cho dù mình không tặng, cá heo nhỏ cũng sẽ tìm mình yêu cầu, rõ ràng nó có quan hệ rất thân mật với Thiên Mạch, dĩ nhiên sẽ suy tính cho Thiên Mạch.
Mà Hồn Thiên Liên trên tay Dương Khai, gần như đều là cá heo nhỏ mang hắn đi tìm được. Có thể nói, Hồn Thiên Liên và Hồn Thiên đan, đều có một nửa công lao của cá heo nhỏ, một lọ Hồn Thiên đan mà thôi, Dương Khai cũng không coi vào đâu.
Phía trước Sa Hỗ chậm lại bước chân, rõ ràng đang đợi Dương Khai.
Đợi tới khi Dương Khai chạy song song với mình, Sa Hỗ mới nói với vẻ ngưng trọng: - Dương Khai! Mục đích chuyến này của lão phu chỉ là đánh chết tặc tử Minh Nguyệt, trên U Hồn Đảo, Minh Nguyệt cường đại nhất, nhưng cũng có một số người thực lực không yếu, đến lúc đó, cũng cần ngươi giúp lão phu lược trận!
- Không thành vấn đề! Dương Khai sảng khoái đáp ứng, lại lên tiếng hỏi: - Chiến đấu với Minh Nguyệt, Sa lão có mấy thành nắm chắc?
Sa Hỗ lộ vẻ mặt nghiêm túc, ngẫm nghĩ một hồi, mới mở miệng nói: - Ít nhất sáu thành! Lão phu cùng Minh Nguyệt tuy rằng trăm năm không gặp, nhất định thực lực của hắn có gia tăng, nhưng bằng vào những Hồn Thiên đan thấp kém kia, thực lực của hắn dù có tăng lên thế nào đi nữa cũng không tăng bao nhiêu... lão phu ít nhiều cũng có lòng tin đập chết hắn dưới chưởng!
- Vậy thì cầu chúc Sa lão ra tay đắc thắng!
Dương Khai cười ha hả nói.
Sa Hỗ hăng hái, từ khi dùng Hồn Thiên đan của Dương Khai luyện chế, thực lực của lão liền kế tiếp kéo lên trước nay chưa từng thấy, tuy rằng so ra còn kém Dương Khai, nhưng đối với người khác thì cực kỳ mạnh mẽ.
Cùng so sánh với Hồn Thiên đan do Dương Khai luyện chế, Sa Hỗ chỉ cảm giác những thứ Hồn Thiên đan trước kia mình dùng, quả thực chính là cứt chó! Chẳng những phẩm chất cực thấp, khó có thể luyện hóa, hơn nữa dược lực pha tạp không tinh khiết, nên đồng thời tăng cường tố chất thân thể, cũng mang đến một chút tai họa ngầm cho thân thể. Loại tai họa ngầm này trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra, nhưng nếu một thời gian dài uống loại Hồn Thiên đan đó, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề.
Minh Nguyệt không có ưu thế trên Hồn Thiên đan, nên Sa Hỗ hoàn toàn không coi hắn vào đâu.
Tốc độ của hai người cực nhanh, thời gian không bao lâu đã cùng lúc đặt chân trên U Hồn Đảo. Nhìn hướng tòa thành ở trung tâm đảo kia, Sa Hỗ cười lạnh một tiếng, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, chỉ để lại tại chỗ một cái bóng mờ.
Dương Khai không nhanh không chậm theo sát phía sau Sa Hỗ, không tụt lại chút nào.
U Hồn Thành, là một tòa thành duy nhất trên U Hồn Đảo, bên trong thành có 7, 8 ngàn võ giả sinh sống, cũng là một cứ điểm sinh linh duy nhất trên U Hồn Đảo. Tòa thành này cũng không biết bắt đầu xây dựng khi nào, trên tường thành cổ xưa khắc dấu vết của năm tháng trôi qua. Gần như mỗi một võ giả gặp rủi ro đến U Hồn Đảo, đều sẽ đi tới tòa thành này.
Mà ở trong U Hồn Thành, địa vị tối cao chính là Minh Nguyệt đảo chủ U Hồn Đảo, ở dưới hắn là mấy tên tâm phúc trông coi cả U Hồn Đảo, khống chế Hồn Thiên đan.
Võ giả sinh sống ở U Hồn Đảo, muốn có được Hồn Thiên đan, nhất định phải phục tùng thống trị của Minh Nguyệt.
Nơi cửa thành, bốn năm võ giả mặc giáp trụ, giám sát võ giả qua lại, bất kỳ võ giả từ trong hải vực quay trở về nơi này, đều phải giao ra một nửa thu hoạch của mình, mới được cho đi.
Mà Hồn Thiên Liên quý trọng nhất thì sẽ bị thu lấy toàn bộ, không để lại cho võ giả. Bất kỳ võ giả nào dám cả gan giấu Hồn Thiên Liên làm của riêng, đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Nhiều đội võ giả thoạt nhìn kiệt sức, ra biển trở về sắp hàng chờ ở ngoài cửa thành, chuẩn bị đi vào U Hồn Thành.
Trong số võ giả này rất nhiều người đều thân thể mang thương, thậm chí có người cụt tay cụt chân, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, hiển nhiên là lúc ra biển gặp phải thú biển tập kích, tổn thất không nhỏ.
Lúc mấy võ giả mặc giáp trụ đang kiểm tra thu hoạch võ giả chờ đợi vào thành, chợt nghe truyền đến một tràng tiếng kinh hô từ trong đám người, võ giả dẫn đầu nhướn mày, đang muốn lên tiếng khiển trách, rồi hình như có cảm giác quay đầu nhìn lại hướng xa xa.
Bên kia, có hai bóng người đang nhanh chóng đến gần U Hồn Thành, tốc độ nhanh như tia chớp, sau lưng hai người đều kéo theo tàn ảnh thật dài, chờ đến khi hai người bay ra xa trăm trượng, tàn ảnh kia mới từ từ biến mất.
Võ giả dẫn đầu cả kinh thất sắc, nháy mắt ra hiệu với mấy đồng bạn của mình, rối rít lấy ra bí bảo của mỗi người, chặn ở trước cửa thành.
Đợi đến lúc hai bóng người kia sắp tới gần, hắn mới quát lớn: - Người nào, dừng lại cho ta!
- Cút!
Truyền đến một tiếng gầm, hai bóng người đã kẻ trước người sau vượt qua cửa thành, xông vào bên trong U Hồn Thành.
Các võ giả đang xếp hàng chờ vào thành đều ồ lên một trận, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
U Hồn Đảo quản lý cực kỳ khắc nghiệt, đã rất nhiều năm chưa từng phát sinh chuyện cường thế xông vào thành như thế, nhưng hôm nay, bọn họ lại chính mắt chứng kiến một màn này, rất nhiều người không khỏi mặc niệm thay cho hai người kia.
Bọn họ cảm thấy hai người kia chết chắc rồi, dám ở trong U Hồn Thành khiêu khích quyền uy của Minh Nguyệt, nhất định là phải chết không chỗ chôn thây.
Thế nhưng ý nghĩ trong đầu bọn họ còn chưa có chuyển xong, liền nghe được một tiếng va chạm nổ vang, quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện võ giả mặc giáp trụ dẫn đầu trước đó không ngờ nổ tan xác mà chết, tại chỗ lưu lại một mảng lớn máu loãng thịt nát.
Người vây xem chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ đầu đến chân, câm như hến, bọn họ ngay cả võ giả dẫn đầu này bị trúng chiêu lúc nào cũng không phát hiện.
Cùng lúc đó, bên trong thành bỗng nhiên truyền ra một tiếng rống giận vang tận mây xanh: - Minh Nguyệt, lăn ra đây cho lão phu!
Tiếng hô rung chuyển trời đất, đinh tai nhức óc, làm cho rất nhiều người không khỏi sắc mặt trắng bệch.
Nhưng cũng có người e sợ cho thiên hạ không loạn, sau chốc lát sửng sốt sắc mặt liền trở nên vô cùng hưng phấn, rối rít áp sát tới hướng phát ra thanh âm. Bọn họ rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là người nào to gan lớn mật, lại dám ở trong U Hồn Thành gọi thẳng tên tục của Minh Nguyệt.
Cả U Hồn Thành náo loạn một trận, dưới tiếng gầm giận dữ của Sa Hỗ, vô số võ giả đều tụ tập tới hướng Sa Hỗ.
Không bao lâu, bốn phía liền tụ quanh hơn hai ngàn người, hơn nữa nhân số còn đang gia tăng.
Sa Hỗ lẳng lặng đứng trên một con đường trong U Hồn Thành, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng.
Dương Khai hạ xuống phía sau lão một thân mình, một bộ dáng chán ngán quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Cả U Hồn Thành thoạt nhìn coi như không tệ, mặc dù có chút cũ nát, nhưng ở địa phương quỷ quái này có thể tạo dựng lên một cứ điểm cung cấp cho người sinh sống, coi như là thành tựu rất giỏi rồi.
Hai bên đường phố thậm chí còn có một số cửa hàng, mua bán vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
Bất quá thời khắc này, các cửa hàng phụ cận đã sớm người đi nhà trống, dưới khí thế kinh người của Sa Hỗ, không ai dám dừng lại ở gần bên, đều chạy ra xa xa ẩn núp theo dõi chuyển biến.
Bốn phía không ngừng truyền đến tiếng xì xào bàn tán, rất nhiều võ giả chỉ chỉ chõ chõ vào Dương Khai cùng Sa Hỗ, cũng có người nhìn có chút hả hê; cũng có người thờ ơ lạnh nhạt; cũng có người rục rịch ngóc đầu dậy... thái độ mỗi người không giống nhau...