- Má ơi, mau chạy!
Ba tên hộ viện Ly Hợp cảnh của Miêu gia trong vòng chưa đến ba mươi hơi thở đã mất mạng, những tên Khí Động cảnh này
sao dám dừng lại? Tên nào tên nấy đều kêu lên quái lạ.
- Túy tế tế…. các ngươi đừng mong chạy thoát, toàn bộ ở lại cho lão phu!
Địa Ma điên cuồng cười lớn, Phá Hồn Chùy xuyên qua xuyên lại không
ngừng, mỗi một lần khua là một cái mạng, mười mấy hộ viện Khí Động cảnh
trong chốc lát toàn bộ đều nằm trên mặt đất.
Mặt đất đầy thây người, ngập ngụa mùi máu tanh, , nguyên khí của Dương Khai càng thêm
mãnh liệt quay cuồng, toàn thân tà khí ngút trời, lại thêm bộ y sam đen
sẫm, nhìn chẳng khác gì yêu ma.
Bùng!!!
Cửa phòng phía trước mở rộng, Miêu Hóa Thành vội vội vàng vàng từ trong nhà chui ra,
thấy cảnh tượng trong viện thủ, hắn không khỏi biến sắc.
Từ
lúcDương Khai xông vào Miêu gia náo loạn, hắn cũng đã nghe được, nhưng
không biết làm thế nào hắn vốn định làm một trận mưa gió quay cuồng với
với hai mỹ ti kia, y phục cũng vừa mới cởi sạch, dù có biết bên ngoài
đang xảy ra trậnđại chiến, cũng phải mặc quần áo tử tế trước, bằng không trần truồng chạy ra ngoài còn ra thể thống gì nữa.
Tiếng kêu thảm thiết của đám hộ viện bên ngoài khiến Miêu Hóa Thành tâm hoảng ý loạn, ngay cả cúc áo cũng cài sai hai nút.
Vội vội vàng vàng mặc bộ y phục, vừa mới lao tới đã thấy đám hộ viện của mình không còn một mống, toàn bộ đều nằm trên đất.
Trước mặt vài chục trượng, Miêu Hóa Thành không nhìn rõ người mặc đồ
đen kia đang từng bước từng bước tiến về phía mình . Nguyên khí dữ dội
của hắn, tuy rằng mãnh liệt nhưng cũng chỉ mới ngấm ngầm ở mức Khí Động
cảnh đỉnh phong.
Phát hiện này khiến Miêu Hóa Thành lúc này còn đang hoang mang hoảng hốt không khỏi nhẹ nhõm trong lòng.
- Ngươi là ai?
Miêu Hóa Thành quát lớn một tiếng, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Khai.
Đối phương không buồn trả lời, bước chân lại càng nhanh hơn.
- Chết đi!
Miêu Hóa Thành tức giận, đón lấy Dương Khai đang đi tới, khoảng cách của hai người càng gần hơn.
Đợi cho khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng ba trượng, Miêu
Hóa Thành đột nhiên điểm ngón về phía Dương Khai, một đường Chỉ Phong
sắc nhọn bất ngờ bắn ra, tiếng vang nghẹn ứ.
Dương Khai theo bản năng nghiêng người, Chỉ Phong lướt qua, gây nên một vết máu.
Miêu Hóa Thành kinh sợ phun một tiếng, không ngờ trong khoảng cách gần
đến vậy đối phương lại thoát được chỉ phonủa mình c, nhưng không hoảng
hốt, cười một tiếng, tiếp tục ra chỉ.
Quát Võ Giáo này tuy
rằng cấp bậc không cao, nhưng hay ở chỗ tốc độ nhanh, hao tổn nguyên khí ít, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Chỉ Phong bắn ra, đã không thấy bong dáng Dương Khaiđâu rồi, ngay sau đó, Miêu Hóa Thành cảm giác sau lưng có một dòng nhiệt nóng đánh úp lại.
- Điêu Trùng Tiểu Giáo!
Tuy rằng khiếp sợ tốc độ của Dương Khai, nhưng Miêu Hóa Thành dẫu gì
cũng là võ giả đỉnh phong Ly Hợp cảnh, thế nào cũng có chút bản lĩnh.
Cũng không biết hắn ta dùng thân pháp Võ Giáo gì, thân thủ lại quỷ dị
bay ra mấy trượng về phía trước, khiến cho công kích của Dương Khai bị
hẫng.
Xoay người, Miêu Hóa Thành tung người lênkhông trung,
song chưởng xuất ra liên tục, nguyên khí toàn thân thôi động đến cực
hạn, miệng quát:
- Uổng Phong Sát!
Mơ hồ có tiếng gió
gào rít truyền ra, hai bàn tay Miêu Hóa Thành khua thành một mảnh tàn
ảnh, một đườnglại một đường Chỉ Phong sắc nhọn mắt thường không thể
thấy, không ngừng bắn về phía Dương Khai.
Tuy rằng mắt thường không thấy những kích này, nhưng cảm giác của Dương Khai nhạy bén, vẫn
có thể thông qua cảm giác mà đoán được quỹ tích và hướng đi của phong
đao đó.
Thân hình chớp động, vội vàng né tránh.
Xoạt xoạt xoạt…
Một đường nối tiếp một đường lướt qua y phục của Dương Khai rớt trên
mặt đất, tạo ra nhiều vết nứt. Nhưng Dương Khai vẫn không chút thương
tích, chỉ là ít mảnh y phục bị ráchbay trong không trung.
Sắc mặt Miêu Hóa Thành đầy ngạc nhiên, tốc độ đột nhiên tăng thêm vài phần, quát lên:
- Ta xem ngươi tránh thế nào!
Hơn mười Phong Đao đồng thời tập kích, phong kín không gian né tránh của Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, nhưng cũng không cố gắng gượng vô ích
nữa,, nguyên khí toàn thân bốc cháy, cả người lúc này như mặt trời chói
lọi, hai tay đặt trước mặt, kéo chặt những chỗ hiểm trên người.
Một tràng tiếng trầm đục liên tiếp truyền ra, Phong Đao bắn tới, cắt
trên người, cổ tay, đùi Dương Khai, lưu lại những vết thương, máu tươi
chảy ròng ròng, nhìn thấy ghê người.
Miêu Hóa Thành cũng giật mình kinh hãi, bởi Chỉ Phong của hắn tuy làm đối phương bị thương,
nhưng lại không thể lấy mạng hắn, thậm chí những vết thương này chẳng
qua cũngchỉ là vết thương nhỏ,vết thương ngoài da, không hề tổn hại tới
gân cốt.
Nguyên khí của hắn rốt cuộc hùng hậu đến mức nào,
đặc thuần đến mức nào, mới có thể chống đỡ được Võ Giáo của một bậc đỉnh phong Ly Hợp cảnh như mình?
Thấy Dương Khai chịu thiệt, Địa Ma giận dữ, cười quái dị địnhxông lên trợ giúp, Dương Khai lại thầm kêu lão một tiếng.
Trận chiến này, hắn muốn một mình xử lý!
Hắn không chỉ là muốn kiểm tra trình độ công lực của mình, mà còn muốn
mượn trận chiến này để đột phá quế cách. Nếu Địa Ma hỗ trợ, lấy mạng của Miêu Hóa Thành không phải là chuyện khó, nhưng không hợp với quyết định của hắn.
Nhận thấy được quyết tâm của Dương Khai, Địa Ma âm
thầm dặn dò phải cẩn thận, cũng không tiếp tục làm càm mà bọc lấy Phá
Hồn Chùy nấp ở một bên theo dõi.
Cho tới giờ khắc này, Miêu
Hóa Thành mới nhìn thấy khuôn mặt của Dương Khai, đây đại khái là khuôn
mặt của một thiếu niên cỡ mười lăm mười sáu tuổi, kiên nghị, cáp tuấn,
điên cuồng, khát máu, bình tĩnh, đủ loại sắc thái tụ hợp trên nét mặt
hắn, vừa kết hợp hoàn hảo, i lại xung đột mâu thuẫn làm cho người ta có
cảm giác quái dị.
Miêu Hóa Thành nhướn mày lên tiếng:
- Tiểu tử, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu không?
Lão ta cảm thấy khuôn mặt này có chút ngờ ngợ quen thuộc, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc là gặp ở đâu.
Mấy tháng trước, khi gặp lão Dương Khai vẫn còn là một tên ăn mày, mặt
mũi dơ bẩn. Miêu Hóa Thành sao có thể nghĩ ra Dương Khai tà khí lẫm
nhiên lúc nàylại là tên ăn mày ngày đó?
Không thấy trả lời, đối phương dường như là một người câm.
- Tiểu tử to gan, dám đến Miêu gia làm càn, tự tìm đường chết!
Miêu Hóa Thành không nhiều lời nữa, thân pháp lập tức xông đến trước mặt Dương Khai, phách chưởng đánh tới hắn.
Dương Khai cũng thần khai bộ pháp đọ sức với lão, hai tay khi thì thành chưởng, khi thì hóa quyền, chiếnđấu không ngừng với Miêu Hóa Thành.
Thực lực chênh lệch rõ ràng quá lớn, ước chừng một cảnh giới lớn, Dương Khai rất nhanh rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể bị động phòng thủ. Miêu Hóa Thành thì ngược lại càng đánh càng hăng, miệng lại không ngớt châm
biếm chọc tức đối phương .
Nhưng Dương Khai vẫn không hề nóng vội, tuy rằng đấu với một cao thủ Ly Hợp cảnh mình sẽ bị yếu thế, thậm
chí có thể gặp nguy hiểm không lường, bất cẩn một chút còn có thể bỏ
mạng, nhưng Dương Khai vẫn kiên quyết không dùng Bất Khuất Chi Ngao.
Hắn muốn trong cánh cửa sinh tử này, cảm ngộ võ đạo mình thuộc về, dùng nó để đột phá trói buộc trên người mình.
Đây không phải so tài với người khác, mà là trận quyết tử. Hành động
này của Dương Khai, có thể hình dung với việc đi trên dây thép trong
khoảng trung vạn trượng. Địa Ma nhìn mà kinh hồn táng đảm, hồn vía phát
nhiệt.
Thương thế trên người ngày càng nhiều, nguyên khí
trong cơ thể càng ngày càng quay cuồng kịch liệt, luồng nhiệt trong
xương cốt cũng mỗi lúc một mạnh. Dường như năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thâm đã không có cách nào áp chế, như muốn trào ra vậy.
Dương Khai cố chế ngự, chỉ với công lực đỉnh phong Khí Động cảnh vật lộn với Miêu Hóa Thành.
Miêu Hóa Thành bình sinh tu luyện không ít Võ giáo, lật qua lộn lại,
thay đổi đủ kiểu tấn công, nhưng vẫn không thể đánh chết Dương Khai, tuy đánh cho hắn thương tích đầy mình, nhưng đối phương cứ như đánh cũng
không chết vậy, cũng không thể gây cho hắn một vết thương ra hồn.
Thời gian trôi qua, Miêu Hóa Thành mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Gã thiếu niên giống như điên loạn này, nguyên khí bạo loạn toàn thân
lại đang dần dần có dấu hiệu thu hồi, hơn nữa xuất khoát cũng không có
chương pháp như trước đó, lại càng khó ứng phó, tỷ lệ xuất hiện, không
hề có quy tắc nào.
Khóe miệng Dương Khai chậm rãi mỉm cười,
hắn mơ hồ cảm giác mình đã sờ đến tầng quế cách đè trên người đó, lập
tức càng dụng tậm lưu ý, từ từ lĩnh hội trong trận chiến sinh tử.
Quát thức dần dần trở nên thả lỏng tự nhiên, dường như không bị kìm hãm bó buộc bởi gì hết, ngay cả bộ pháp tự nghĩ ra kia, lúc này sử dụng
cũng thành thạo dễ dàng hơn so với lúc trước rất nhiều, cùng với tỷ lệ
xuất hiện, có dấu vết của việc tấn công bằng phản thủ.
Lại
đánh thêm một hồi, cảm ngộ của Dương Khai càng thêm sâu sắc, cảm thụ
dòng năng lượng được mang đến sau khi nguyên khí trong cơ thể khởi động
truyền tới quyền cước, cảm thụ dấu vết xuất quát đối ứng với địch, Dương Khai vẻ đầy đăm chiêu.
- Kính Nguyệt Sát!
Miêu Hóa
Thành đột nhiên gào rú một tiếng, xuất ra một quát mạnh nhất của mình,
nguyên khí bạo phát, bốn phương tám hướng xuất hiện mười mấy bóng dáng
của Miêu Hóa Thành, dường như những phân thân của Miêu Hóa Thành đều giơ lên nắm tay, nhe rằng cười độc ác hướng đến phía Dương Khai.
Đây là đòn sát thủ của hắn, mười mấy ảo ảnh Kính Nguyệt vừa xuất hiện,
trong thật có giả, trong giả có thật, ngay cả võ giả ngang cấp cũng khó
có thể nhận ra, hôm nay chỉ vì đối phó với một thiếu niên đỉnh phong Khí Động cảnh không ngờ lại phải dùng tới, đủ để thấy Miêu Hóa Thành bất
đắc dĩ và phẫn nộ thế nào.
Nhưng nên kết thúc rồi. Kính Nguyệt Sát vừa xuất ra, đối thủ chắc chắn phải chết! Miêu Hóa Thành chắc thầm trong lòng.
Dương Khai lại không hề bận tâm, lẳng lặng nhìn bóng dáng kẻ thù ở bốn
phía, những hình ảnh vẫn mê man đột nhiên trở nên rõ ràng.
- Giữ cho tâm trí tỉnh táo, Ly Hợp thì sao, tà thì sao, tâm kiên trì, tỷ suất vững, đều là võ đạo của mình!
Vốn muốn kiềm chế nguyên khí cuồng phát, đột nhiên nó lại càng phát ra
hung mãnh mênh mông. Lúc này đây, so với vừa rồi còn mãnh liệt gấp vài
lần, mạnh như Miêu Hóa Thành mà lúc cảm nhận được luồng sát khí này, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.
Tên này… thật sự là đã tẩu hỏa nhập ma sao?
Hơn nữa, hắn vẫn ở ngay trước mặt mình, đột phá tới Ly Hợp cảnh!
Gần như là trong khoảnh khắc đột phá, Dương Khai đã vận dụng Bất Khuất Chi Ngao.
Vừa mới đột phá tới công lực Ly Hợp cảnh, đã nhanh chóng tiến đến đỉnh phong cảnh giới này !
Cùng cảnh giới với Miêu Hóa Thành.
Một quyền thong dong đánh ra, Chân Dương nguyên khí hung mãnh phát ra,
mười bóng dáng Miêu Hóa Thành ở bốn phía bị đánh nát thành những mảnh
vụn.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Miêu Hóa Thành phun ra một ngụm máu, rồi bay ra ngoài.
Cùng đẳng cấp giao chiến, Miêu Hóa Thành không địch nổi một quyền của Dương Khai!
Khó khăn đứng dậy, Miêu Hóa Thành kinh sợ nhìn Dương Khai, nhìn người
thiếu nhiên sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại nổi lên sự khát máu
và tàn nhẫn, chợt lóe lên trước mặt mình.
- Ngươi rốt cuộc là ai, Miêu Hóa Thành ta có thù hận gì với ngươi?
Miêu Hóa Thành sợ hãi, lão ta biết mình không đánh lại thiếu niên này, hiện tại chỉ muốn biết vì sao hắn tới tìm mình.
Nhưng, vẫn không có hồi đáp!
Miêu Hóa Thành trong lòng vô cùng nghẹn khuất, hét lớn:
- Ngươi đừng giết ta, con trai ta Miêu Lam là đệ tử của Vân Hà Tông,
Trưởng lão Vân Hà rất coi trọng nó, nếu như ngươi giết ta sẽ tự rước lấy rắc rối!