Đặc biệt là mấy tháng gần đây, Miêu Hóa Thành cảm giác được vận may phủ đầu, thu hoạch to lớn.
Đầu tiên là quả phụ của Khương gia dẫn theo một đống của cải đáng giá
đến nương tựa vào mình, khiến cho tài sản của Miêu gia chỉ trong một đêm vọt lên gấp đôi. Sau đó lại đưa mai rùa thần bí cống cho Vân Hà tông,
trưởng lão Vân Hà chính mồm hứa hẹn sau này muốn bồi dưỡng con trai Miêu Lâm của mình, còn ban thưởng cho mình một ít đan dược để tu luyện.
Con trai được trọng dụng, Miêu Hóa Thành cũng cảm thấy vui mừng phấn
khởi, đến chuyện thăm dò Ẩn Đảo quan trọng như vậy Vân Hà cũng giao cho
con trai, qua đó có thể thấy được thành ý của Vân Hà tông.
Miêu Lâm từng nói với hắn, sau này nhất định phải lấy Du Ngạo Tình cô
nương làm vợ, một khi con trai đạt được mục đích, Miêu Hóa Thành kia cảm giác mình cũng sẽ như thuyền lên theo nước. Hắn đã tìm hiểu rõ ràng, Du Ngạo Tình là con gái độc nhất của một vị Trưởng lão của Vân Hà tông,
nếu thật sự lấy được, tiền đồ của Miêu gia nhất định sẽ bừng sáng.
Điều duy nhất khiến hắn ta cảm thấy đáng tiếc chính là, phu nhân của
Khương gia ngày đó phản kháng quá kịch liệt, khiến mình không thể có
được. Nhớ tới người phụ nữ thân mình trắng nõn đoan trang diễm lệ này,
Miêu Hóa Thành có chút ảo não. Nếu không phải lúc đó quá mức tức giận,
thì mình sao có thể đem nàng bán cho Thiên Kim Mãi, nhất định phải giữ
lại chăm sóc tử tế, cho đến khi nàng ngoan ngoan chấp nhận làm đồ chơi
của mình.
Nữ nhân mà, đến lúc lên giường rồi thì muốn đùa
nghịch như nào liền có thể đùa nghịch như thế, khiến nàng thoải mái rồi, cam đoan nàng sẽ vui đến quên cả trời đất.
Sau này khi Miêu
Hóa Thành đến Thiên Kim Mãi tầm hoan hưởng lạc. Nghe tú bà nói người phụ nữ này lại dám cào mặt mình. Cương liệt trung trinh, không thể tiếp
khách, vì vậy bất đắc dĩ qua tay bán lại cho Vân Hà tông.
Hừ, rơi vào tay Vân Hà tông, vậy còn có quả ngon để ăn sao? Miêu Hóa Thành
cười lạnh, đúng là không biết điều, nên có kết cục như thế này đây.
Nhấp một ngụm rượu mạnh, Miêu Hóa Thành cười ha ha, mỗi tay ôm một
người đẹp, trong lúc nhất thời lại có cảm giác vui sướng trước đường
quan mở rộng.
Hai người đẹp một trái một phải. Đều là những
cô nương gần đây hao phí tiền bạc mua về từ Thiên Kim Mãi, thanh tú xinh đẹp, nhìn chỉ muốn ăn, Miêu Hóa Thành mấy ngày nay đều không ngớt giày
vò bọn họ.
Lúc này, ba người đang ngồi trên giường, trên
giường là chiếc bàn nhỏ, trên bàn xếp mấy đĩa thức ăn. Miêu Hóa Thành ít nhiều còn mặc bộ đồ ngủ, hai người đẹp kia gần như trần như nhộng, chỉ
mặc một cái quần lót, thân thể mềm mại đẹp đẽ tám phần lộ ra bên ngoài,
eo theo duyên dáng, đùi đẹp thon dài, ngực cao mông nở, đẹp không sao tả xiết.
Uống rượu mua vui, Miêu Hóa Thành thi thoảng lại sờ
soạng thân thể thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt dần dần mê ly, hứng thú bắt
đầu thức dậy.
- Giải quyết cái bàn này đi, lão gia dạy hai nàng trò mới!
Miêu Hóa Thành vung tay, say khướt nói.
Hai người đẹp cười dài, dẹp cái bàn và thức ăn trên đó xuống.
- Ha ha, lại đây!
Miêu Hóa Thành nở nụ cười dâm đãng vẫy gọi các nàng, đợi các nàng đi tới bên cạnh giường, lại kéo phập các nàng vào ngực.
Chỉ hai ba phát, đồ lót của hai thiếu nữ bên người đã bị cởi hết.
Miêu Hóa Thành thả hai nàng song song trên giường. Cởi bỏ y phục, như
một con chó dữ chụp mồi đè lên thân thể mềm mại của một cô nàng, đang
định hành động, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi mà thê lương.
Tiếng thét này khiến lòng Miêu Hóa Thành rùng mình, gần như trong phút chốc liền nhảy dựng lên.
Chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng gầm:
- Tiểu tử nhà ai. Lại có gan đến giương oai ở Miêu gia!
Vừa dứt lời, phụp một tiếng. Bọn hộ viện xung quanh đó nhất tề xuất
động, rống giận liên tục, rõ ràng là đang xảy ra ẩu đả rồi. Miêu Hóa
Thành không vội ra ngoài mà nghiêng tai nghe ngóng, một lát sau, thần
sắc biến đổi, hắn ta phát hiện thực lực của người này rất mạnh, hộ viên
do mình triệu đến từng tên một bị giết chết.
Dương Khai một
thân đồ đen, từ cửa chính Miêu gia đi tới, trên tay cầm một đao thép vừa nhặt được, ánh đao lóe ra, tất có người chết!
Đám võ giả
trong tiểu gia tộc này, căn bản không thể so với thế lực của đệ tử Tông
môn. Những hộ viện này đều là những kẻ không mấy tiền độ trên võ đạo, từ bỏ tu luyện, sau đó quy thuận những gia tộc này, kiếm lấy miếng ăn.
Miêu gia cũng không thuộc hàng thế gia vọng tốc, những tên hộ viện do chúng mời tới, thực lực mạnh được là mấy?
Mấy ngày trước Dương Khai đã tìm hiểu rõ ràng, trong Miêu gia công lực
cao nhất có Miêu Hóa Thành, nhưng cũng mới chỉ có đỉnh phong Ly Hợp cảnh mà thôi, những hộ viện khác cũng có mấy người Ly Hợp cảnh, nhưng đa số
vẫn là Khí Động cảnh.
Những người này tư chất bình thường, tu luyện hai ba mươi năm thậm chí lâu hơn nữa mới đến được cảnh giới này,
được Miêu Hóa Thành mời đến đảm đương hộ viện, vẽ đường cho hươu chạy.
Khi Dương Khai xâm nhập bị đám hộ viện phát hiện, một phen giao thủ,
trước sau không quá mười chiêu đã có mấy người mất mạng.
Công lực Khí Động cảnh cửu tầng, riêng cảnh giới này đã vượt rất xa so với
nhiều hộ viện trong Miêu gia rồi, huống chi Dương Khai mang theo cơn
giận mà đến, một thân nguyên khí bạo động như đang sôi trào, sát khí
kinh người, như yêu ma vậy, đôi mắt đỏ tươi, đầy hung tàn trong đêm tối.
Sát khí này, khiến đám hộ viện của Miêu gia kinh hãi khiếp sợ.
Đối phó với Vân Hà tông, Dương Khai không thể không mượn tay Cổ Vân
đảo. Nhưng đối phó với Miêu gia, Dương Khai phải chính mình động thủ. Ân oán chỉ có tự tay mình kết thúc mới thật sự chấm dứt.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai, xem ngươi tuổi trẻ như vậy mà công lực không tồi, rốt cục là đệ tử của người nào trên đảo?
Một hộ viện Ly Hợp cảnh của Miêu gia nhíu mày hỏi.
Bằng chừng ấy tuổi đã đạt đến đỉnh phong Khí Động cảnh, ngoại trừ đệ tử trên đảo ở hải ngoại, những gia tộc kia trong Hải Thành căn bản không
thể bồi dưỡng được. Cho nên những hộ viện này thật sự lo ngại, thế lực ở hải ngoại bất luận như nào cũng không phải là thứ Miêu gia có thể trêu
chọc.
Nếu chẳng may giết người thanh niên này, sẽ gặp phải
những phiền thoái không nên dây vào, nếu vậy thì sự tình quả là nguy
rồi, tuy gã nhận ngân lượng của Miêu gia để làm việc, nhưng cũng không
muốn rước họa vào thân.
Nhưng người này rất cổ quái, sau khi
vào cửa không nói một lời, chỉ động thủ giết người, thật sự khiến cho
người ta nổi giận. Oan có đầu nợ có chủ, cho dù ngươi đến Miêu gia đại
khai sát giới nhưng cũng phải cho cái lý do chứ?
- Người trẻ tuổi, ngươi rốt cuộc từ đâu tới? Có thể nói hay không?
Người này cẩn trọng, bèn lên tiếng hỏi.
Dương Khai thần sắc lãnh đạm, tay cầm đao thép đẫm máu. Từng bước từng bước đi vào trong.
Con mẹ nó! Thái độ của Dương Khai hoàn toàn chọc giận đám hộ vệ Miêu gia. Tên vừa nói đó chợt nổi giận gầm lên:
- Giết hắn cho ta!
- Nếu chẳng may hắn là đệ tử của người nào đó trên đảo thì sao?
Có người thấp thỏm lo âu.
- Tên này tà khí đầy người, hỏi cũng không nói, nhất định là điên rồi, trên đảo sao có thể có võ giả tà ác thế này.
Lời này nói có lý, Dương Khai từ lúc đi vào đến giờ không hề nói câu
nào, cũng không trả lời câu hỏi của chúng, chỉ vừa đi vừa giết người,
không phải điên thì là gì?
Trảm tà trừ ma, ai cũng có phận!
Vừa nghĩ đến đây, đám hộ vệ Miêu gia không chần chờ thêm nữa. Dưới sự
dẫn dắt của mấy cao thủ Ly Hợp cảnh, tất cả liều chết xông lên.
Bàn tay to của Dương Khai vung lên, một luồng hắc khí bay ra, đao thép
trên tay lóe sáng. Bổ tới đám hộ viện Khí Động cảnh trước mặt.
Đối phương lấy trường kiếm chống đỡ, nhưng không ngờ khi đao kiếm chạm
nhau trường kiếm lập tức gãy đôi, trên đao thép tóe đầy ánh lửa, Chân
dương nguyên khí cực nóng lưu chuyển, khiến gã này không chỉ kiếm gãy
tan mà người còn phân làm đôi.
Máu tươi như mưa, nội tạng đầy đất.
Hai cao thủ Ly Hợp cảnh bên cạnh đánh úp tới, còn chưa tới gần Dương
Khai, một tiếng cười ‘khặc khặc’ cổ quái vang lên bên tai bọn chúng.
Loại tiếng động câu hồn đoạt phách này làm cho bọn họ sởn tóc gáy, cho
là có cao thủ ẩn bên cạnh.
Chần chờ một chút, còn chưa kịp
lấy hết dũng khí tiến đánh Dương Khai, thì Địa Ma đã bọc Phá Hồn Chùy
tập kích tới trước mặt bọn họ.
Trong đêm đen, Địa Ma bí mật
ra tay, cảm giác được nguy cơ giáng xuống, hai cao thủ Ly Hợp cảnh vội
vàng ngăn cản, ‘đinh đinh’ hai tiếng truyền ra, một kích của Địa Ma
không thành, bật người bỏ chạy.
Phá Hồn Chùy trong nháy mắt
lại xuất hiện trước mặt đám hộ viện Khí Động cảnh ngũ tầng. Rót vào chỗ
ngực hắn, truyền ra từ chỗ lưng, lấy đi thần hồn của người này.
Trên bán đảo Vân Hà, Địa Ma đã cắn nuốt rất nhiều tà khí, ở trên Ẩn
đảo, lại thôn tính thần thức của tên thần trộm. Sức chiến đấu lúc này
của lão không thể đem đánh đồng với lúc trước, một cú đánh ra quá dễ
dàng để giết chết một tên Khí Động cảnh. Huống chi, lão bọc lấy Phá Hồn
Chùy, dùng thần hồn mình điều khiển nó, khiến người ta càng khó lòng
phòng bị.
Trong lúc Địa Ma phát uy, Dương Khai lại đánh chết
hai hộ viện Khí Động cảnh, những võ giả Khí Động cảnh khác thấy Dương
Khai hung tàn như vậy đâu còn dám lại gần? Duy chỉ còn lại ba người Ly
Hợp cảnh tiến thoái lưỡng nan, vừa cảnh giác Dương Khai vừa phòng bị Địa Ma, bàn tay và mu bàn tay đầy mồ hôi.
Ba người nhìn nhau, trong lòng hung ác phẫn nộ quát:
- Tiểu tử chịu chết đi!
Ba tên đồng thời ra tay, Dương Khai giơ đao thép nên chống đỡ, Địa Ma
phối hợp tác chiến, lấy hai đánh ba, vui mừng không sợ.
‘Két’ một tiếng, đao thép vỡ vụn, tên võ giả Ly Hợp cảnh đấu với Dương Khai
kia chân đạp ba phát lui về phía sau, người còn chưa đứng vứng, Dương
Khai đã vọt đến trước mặtt, một quyền hung mãnh đập ngay trước ngực gã.
Binh binh binh…
Ba tiếng trầm đục truyền ra, yết hầu người này ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
Một kích đã bị trọng thương, có thể thấy được uy lực doViêm Dương Tam Điệp phát ra.
Hai tên kia chưa kịp đến cứu, Dương Khai đã nhảy người lui ra, Địa Ma
xông lên, thừa dịp nguyên khí trong cơ thể hỗn loạn, Phá Hồn Chùy xuyên
thủng yết hầu người này, ở trong cơ thể gã giây lát rồi lại bay ra.
- Ha ha ha! Cuối cùng cũng ăn được thần hồn tên này.
Tiếng cười của Địa Ma truyền đến, nương theo là tiếng nhấm nuốt.
Hai tên Ly Hợp cảnh kia đột nhiên biến sắc, còn chưa kịp hòa hồn, Dương Khai cách đó vài chục trượng đã lại đến trước mặt chúng.
Hai chưởng đỏ bừng như bàn ủi, đánh tới ngực hai tên.
Hai người này hú lên quái dị, nguyên khí hung mãnh thúc dục, cùng lúc xuất chưởng chống đỡ.
Ba… ba…
Sắc mặt Dương Khai trắng bệch, cấp tốc thối lui, hai người kia cũng
không khá hơn, chỉ cảm thấy bàn tay đau như lửa đốt, hơn nữa luồng
nguyên khí nóng bỏng hung mãnh ngang ngược lúc này đã chui vào trong cơ
thể.
Không dám chậm trễ, vội vàng ngăn cản.
Hóa giải xong một luồng, còn lại một luồng.
Ba luồng nguyên khí như sóng biển trùng điệp xông vào kinh mạch bọn chúng, khiến cánh tay bọn chúng tuôn ra sương máu.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Dương Khai quay lại, bộ pháp xuất quỷ
nhập thần, vọt đến sau lưng hai tên kia, một quyền hung mãnh ập tới.
Binh binh binh…
Thân thể hai tên này giống như cái bao tải rách, ăn no vài đòn mới vội
vã né tránh. Dù vậy nhưng chân dương nguyên khí vừa xâm nhập lúc này vẫn còn trong cơ thể chúng.
Sắc mặt hai người đỏ bừng, dùng hết toàn lực hóa giải nguyên khí cực nóng.
Địa Ma lại đánh tới, thừa dịp đối phương không đề phòng ra tay, dễ dàng nhanh chóng lấy mạng chúng!!!!