Nhưng giờ này khắc này,bất kể thân ở chỗ nào, mọi người đều không khỏi sinh ra một loại cảm giác kinh sợ, giống như trong minh minh, có một đôi mắt cao cao tại thượng đang quan sát mình…
Điều này làm cho mọi người đều có chút rợn tóc gáy, cả người rét run.
Cũng may cảm giác này tới nhanh, đi cũng nhanh, chợp mắt một cái liền biến mất không thấy, khiến bọn họ không khỏi nghĩ đến đó chẳng qua là ảo giác của mình.
Trong đại điện hắc ắm, dị thú vẫn như cũ đang quan sát bốn phương, thỉnh thoảng lại phê bình một chút, không ít võ giả tinh anh đều bị nó khinh bỉ như rác rưởi, lúc nó đưa ánh mắt nhìn về phía Tuế Nguyệt Giai Thê bên kia, khó có được một chút kinh ngạc,
- Tiểu trùng tử này là tình huống gì…một, hai, ba, bôn, năm! Một gia hỏa Đạo Nguyên nhất tầng cảnh lại mang theo năm kiện Đế Bảo bên người? Lai lịch gì đây?
Là dị thú sống không biết bao nhiêu vạn năm, chứng kiến qua cuồng phong sóng lớn, thời khắc này cũng vị tình hình Dương Khai mà cảm thấy khiếp sợ, bởi vì nó phát hiện, riêng một mình Dương Khai, đã đem theo năm kiện Đế Bảo!
Cho dù là Đế Tôn Cảnh, cũng không có nhiều Đế Bảo như vậy a?
Năm kiện trong miệng nó, đương nhiên là Tịch Diệt Lôi Châu, Huyền Giới Châu, Nô Trùng Trạc, Trảm Hồn Đao và Bách Vạn Kiếm! Ở trong Tuế Nguyệt Thần Điện này, không có gì có thể trốn khỏi quan sát của nó.
- Chẳng lẽ người một nhà hắn đều là Đại Đế?
Dị thú âm thầm đoán, bằng không một võ giả như vậy, làm soa có nhiều Đế Bảo như thế? Đế Bảo cũng không phải là hàng hóa bế nát ngoài đường.
Phải biết, thân phận tôn quý như Lam Huân. Trên tay cũng chỉ có một kiện Đế Bảo mà thôi, chính là Đế Bảo phòng ngự Minh Nguyệt Đại Đế ban cho nàng, để phòng ngừa nàng gặp phải bất trắc.
- Tính toán một chút, tuy rằng tư chất và tâm tình đều là lựa chọn hàng đầu, nhưng người này xem ra chính là phiền toái. Vẫn là không nên cùng hắn có tiếp xúc tốt đẹp gì. Dị thú càm ràm một trận, đưa mắt từ trên người Dương Khai dời đi, rơi xuống phía Trương Nhược Tích bên kia.
- Ân, tiểu cô nương này…sao mới chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh! Đôi tròng mắt dị thú lóe lên hào quang hồ nghi, -Tu vi thấp như vậy, làm thế nào vào được đây? Tại sao bổn đại gia chỉ là ngủ một giấc. Cũng nhiều hơn…chuyện cổ quái kỳ lạ thế này…
Nói đến đây, nó bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào phương hướng Trương Nhược Tích, kinh hô một tiếng: -Không đúng, tiểu nha đầu này…nàng không ngờ…
Giờ khắc này, nó dường như phát hiện ra cái gì đó, vốn giọng nói của nó lớn lối không ai bì nổi đột nhiên trở nên sợ hãi vạn phần, ngay cả hai trong hai tròng mắt thú khiếp người, cũng đều toát ra biểu tình kinh hãi, làm như cực kỳ e ngại bộ dáng Trương Nhược Tích.
Trên đỉnh đầu to lớn kia, lại chảy xuống mồ hôi lạnh…
Mà đúng lúc này, Trương Nhược Tích hình như cũng đến trình độ cực hạn, rõ ràng Tuế Nguyệt Giai Thê liền ở phía trước cách đó không xa. Nhưng nàng lại như thế nào cũng không nhấc nổi bước chân, nang quật cường ngẩng đầu nhìn lên, muốn nâng bước chân của mình. Lại là cảm giác cả người mệt lả vô lực, đôi chân nặng nề như lấp đầy chì.
Giờ khắc này lực lượng năm tháng tràn ngập Tuế Nguyệt Giai Thê đột nhiên bộc phát ra, xâm nhập thân thể Trương Nhược Tích, muốn đem nàng nuốt sống.
Theo sát phía sau nàng, đã đuổi kịp đến khong xa vài chục bước Dương Khai rõ ràng nhìn thấy Trương Nhược Tích một đầu tóc đen, trong khoảng thời gian cực ngắn trở nên trắng như tuyết như sương. Dương Khai trong lòng kinh hãi, ý thức được không ổn. Vừa thúc giục nguyên lực trong cơ thể, vừa ra sức tiến lên. Muốn rút ngắn khoảng cách với Trương Nhược Tích.
Nhưng treo lên đến chỗ này của Tuế Nguyệt Giai thế, bất kỳ mỗi bước đều là vô cùng gian khổ, khoảng cách ngắn ngủi mười mấy bước này, căn bản không phải Dương Khai muốn rút ngắn là có thể rút ngắn.
Hắn lập tức vội vàng như con kiến trên chảo nóng…
Cùng lo lắng vạn phần như hắn còn có dị thú trong đại điện kia, làm bảo vệ Tuế Nguyệt Điện, trạng thái biến hóa của Trương Nhược Tích đương nhiên nó đều nhìn thấy.
Nó đầu tiên là một trận mừng thầm, nghĩ đến Trương Nhược Tích hẳn phải chết không thể nghi ngờ, âm thầm cao hứng một hồi, nhưng ngay sau đó, đã cảm thấy có chút không ổn, bởi vì Trương Nhược Tích một khi bị ép tới tuyệt lộ, huyết mạch lực tiềm ẩn trong cơ thể nàng vô cùng có khả năng tỉnh lại, một khi để đồ chơi kia thức tỉnh, vậy việc lớn của mình sẽ không tốt.
Đọc được điều này, dị thú đứng lên, đưa một cái móng vuốt ra, dò xét hướng về phía hư không, không gian dưới một kích này trực tiếp vỡ nát, móng vuốt to lớn kia vượt qua không gian cách trở, một tay bắt lấy lòng bàn tay Trương Nhược Tích, sau đó lập tức rụt trở về.
Nó vừa làm như vậy, vừa lo được lo mất lẩm bẩm: -Kiếp số a kiếp số…cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai!
Dứt lời, nó từ tử mở rộng móng vuốt của mình, đem gương mặt mở mịt của Trương Nhược Tích thả trước mặt mình.
Trương Nhược Tích hiển nhiên còn chưa hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng chỉ là cảm giác thời gian vô tận trôi qua trên người mình, trong nháy mắt ngắn ngủi đó, nàng dường như vượt qua trăm năm, sinh cơ dường như trôi qua, khí tức tử vong nghênh diện đánh tới.
Nàng muốn quay đầu lại gọi Dương Khai, nhưng ngay cả động tác xoay người cũng không làm được.
Mà đang lúc nàng cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một móng vuốt lớn không ngờ từ trên không giáng xuống, đem nàng từ trong quỷ môn quan kéo lại, mang đến nơi tối đen như mực trong đại điện này.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt mình một yêu thú thiêu đốt hỏa diễm to lớn, đôi tròng mắt thú đang chăm chú lườm mình.
Người bình thường nhìn thấy quái thú tơ lớn bậc này, chỉ sợ sẽ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hét lên liên tục, quay đầu bỏ chạy.
Mà bản thân Trương Nhược Tích cũng không phải là người lớn mật gì, tu vi lại không cao, kiến thức cũng không rộng, cho dù trực tiếp bị dọa ngất đi cũng không phải là kỳ lạ.
Cũng không biết tại sao, nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào yêu thú này, tâm tình không có chút nào sợ hãi, ngược lại có một loại…đối phương phải sợ cảm giác của mình, loại cảm giác này không hề có căn cứ, hoàng đường chí cực, nhưng là một loại sinh ra từ trong thâm tâm, giống như hít thở tự nhiên, để cho người khác tin tưởng không nghi ngờ.
Nàng nhẹ mím đôi môi đỏ mọng, ngẩng đầu nhìn yêu thú to lớn kia, thân ảnh nho nhỏ tạo nên đối lập rõ ràng.
Bốn mắt nhìn nhau, ngược lại yêu thú kia bị nhìn trong lòng sợ hãi, trên trán mồ hôi lạnh nhỏ giọt, ánh mắt lóe lên không dứt.
- Ngươi…tại sao hình như rất sợ ta? Trương Nhược Tích bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Nàng vừa mở miệng, yêu thú lại không khỏi lui về phía sau hai bước, trong bụng truyền ra thanh âm như sấm rền. Cười khan nói: -A a…đúng vậy, ta tại sao lại sợ ngươi chứ?
Trương Nhược Tích không có đi truy hỏi vấn đề, mà là nhằm vào nó vẫy vẫy tay.
Yêu thú kia thấy vậy, quả thật lại tới gần, phủ phục trước mặt Trương Nhược Tích. Ánh mắt thô bạo lúc này lại trở nên ôn thuận vô cùng, trong mơ hồ, còn có một vẻ hoảng sợ cùng kiêng kỵ.
- Là ngươi đã cứu ta? Trương Nhược Tích hỏi.
Yêu thú nghĩ nghĩ, nói: -Không sai!
- Cảm ơn ngươi! Trương Nhược Tích ngọt ngào cười, đưa tay ra, như là muốn sờ đầu yêu thú kia. Nhưng lại chần chờ một chút, nói: -Ta sẽ không đả thương đến ngươi chứ?
Nàng cũng không biết tại sao mình lại hỏi một vấn đề như vậy, nhưng luôn có một loại cảm giác tự nói với mình, nếu là chạm đến con yêu thú trước mắt này, cô cùng có khả năng sẽ mang đến tổn thương cho nó.
- Ngươi bây giờ. Đại khái sẽ không! Yêu thú đáp.
Trương Nhược Tích lúc này mới đưa tay đặt trên trán nó, nhẹ nhàng mà sờ một cái.
Ngọn lửa nóng rực kia, đốt cháy bàn tay trắng nõn của Trương Nhược Tịc, lại thần kỳ không có mang đến bất kì thương tổn gì cho nàng, mà kèm theo vuốt ve của nàng, yêu thú kia lại phát ra thanh âm cô lỗ lỗ, giống như con mèo phản ứng khi được người khác vuốt ve.
- Thật là mất mặt thật là mất mặt…bổn đại gia lại bị một tiểu nha đầu như vậy sờ, quả thực là vô cùng nhục nhã! Yêu thú trong lòng khó chịu mà nhớ kỹ. Thân thể lại thành thật mà cho ra phản ứng.
- Ngươi kêu cái gì? Trương Nhược Tích bỗng nhiên lại lên tiếng hỏi.
- Cùng Kỳ!
- Yên kỳ cục! Trương Nhược Tích mỉm cười, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra thần sắc mê mang, nói: -Không biết tại sao. Tuy rằng lần đầu nghe thấy cái tên này, nhưng cảm giác rất quen thuộc…ngươi biết nguyên nhân không?
- Không biết! Cung Kỳ lắc đầu như trống bỏi, trong lòng thầm nghĩ ngươi cả đời này không hiểu rõ mới tốt, bổn đại gia làm sao lại đem chuyện như vậy chủ động nói cho ngươi biết? Nếu thật như thế, vậy bổn đại gia chẳng phải là muốn tận thế!
- Được…rồi! Trong lúc đang nói chuyện Trương Nhược Tích thu hôi tay của mình. Thành khẩn nói:
- Cảm ơn ngươi vừa rồi cứu ta một mạng, nhưng có thể làm phiền ngươi đưa ta trở về hay không? Ta đột nhiên biến mất không thấy. Tiên sinh sẽ rất lo lắng.
- Tiên sinh? Cùng Kỳ nghe vậy, hồ nghi nói: -Chính là nam nhân đi theo phía sau ngươi kia?
- Đúng. Ngươi có thể thấy hắn? Trương Nhược Tích liền vội vàng gật đầu.
Cùng Kỳ ngạo nghễ nói: -Ở trong Thần Điện này, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều không chạy khỏi bản lĩnh…quan sát của ta! Vừa rồi cũng là nhìn thấy ngươi gặp nguy hiểm, cho nên mới đem ngươi tới đây.
Dừng một chút, nó lại nghiêng đầu hoảng não nói: -Không nghĩ tới a không nghĩ tới, cường đại như ngươi cũng để người khác che chở…
Lúc nó nói những lời này tuy rằng cố ý giảm thấp âm lượng xuống, nhưng thanh âm của nó vốn là to, nên để cho Trương Nhược Tích nghe thấy rõ ràng.
Trương Nhược Tích vội vàng xua tay, gương mặt ngượng ngùng nói: -Nói cái gì đấy, tiên sinh mới lợi hại nha, ta cường đại chỗ nào chứ.
Nàng chỉ coi là Cùng Kỳ thuận miệng nói bậy, để cho mình cao hứng mà thôi.
- Một ngày nào đó, ngươi sẽ cường đại. Cùng Kỳ hàm ý nói.
- Ân, ta sẽ cố gắng. Trương Nhược Tích tràn đầy nhiệt tình.
- Thôi, ngươi ta hôm nay đã có duyên gặp mặt, ta sẽ cho ngươi ít đồ đi. Cùng Kỳ bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì đó, lên tiếng nói, trong lúc nói chuyện, nó đưa ra móng vuốt, ở hư không một trảo.
Chờ đền lúc thu trở lại, trên móng vuốt kia đã nhiều hơn một kiện hà y mầu hồng nghê thường, hà y kia sặc sỡ lóa mắt, từng đạo đế vận lưu chuyển trên đó, có vẻ hùng vĩ tráng lệ.
- Thực lực ngươi hôm nay còn thấp, kiện Phượng Thải Hà Y này đưa cho ngươi, sau khi mặc nó vào, người bình thường đại khái sẽ không làm tổn thương đến ngươi. Cùng Kỳ thực lực thôn thiên, người bình thường trong miệng nó, đại để có thể lý giải là võ giả Đế Tôn Cảnh trở xuống.
- Vậy tại sao lại cho? Trương Nhược Tích tuy rằng rất thích bảo y này, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp khiến nàng không thể chấp nhận tặng mà không có lý do, vội vàng xua tay cự tuyệt nói.
- Mặc nó vào đi, đây là cơ duyên của ngươi, võ giả tu luyện, cơ duyên cũng là một phần cường đại! Cùng Kỳ miệng nói, nhưng trong lòng thì suy nghĩ: Nếu không sợ người nào không có mắt chọc phải ngươi, khiến huyết mạch lực của ngươi thức tỉnh, bổn đại gia sao phải nhọc lòng? Bổn đại gia dốc hết tâm huyết, phòng ngừa chu đáo cũng không dễ dàng a, đáng lẽ ra, nên đi Long Đào tìm mấy lão Long bắt chẹt một phen mới phải, dù sao đây cũng không phải là chuyện cá nhân của bổn đại gia, mấy lão Long kia khẳng định không thể ngồi yên không để ý đến…