Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2160: Chương 2160: Tuế Nguyệt Giai Thê




Đường dần sáng ngời, Dương Khai không khỏi nhanh chân hơn.

Không lâu sau, hắn đi qua cánh cửa đó.

Đập vào mắt là bậc thang ngọc trắng không tỳ vết, dài không biết bao nhiêu, mắt nhìn không tới cuối, thần niệm cũng không nhìn ra được.

Dưới bậc thang, bên tay phải có một tấm bia đá, trên đó khắc hàng chữ to.

Dương Khai cúi đầu nhìn, thì thầm:

- Tuế Nguyệt Giai Thê?

Hắn mờ mịt, nhíu mày, không biết trên bậc thang ngọc trắng này chứa đựng huyền diệu gì, không dám tùy tiện đi tới, tránh cho gặp phải nguy hiểm.

May mà chỗ này không có người ngoài, hắn nghĩ một hồi, trực tiếp gọi ra Hoa Thanh Ti.

Dù sao Hoa Thanh Ti cũng là đệ tử Tinh Thần Cung, còn chuẩn bị rất lâu cho Tứ Quý Chi Địa, hẳn là biết nhiều về Tuế Nguyệt Thần Điện.

Hào quang lóe lên, Hoa Thanh Ti xuất hiện.

Đầu tiên nàng mờ mịt nhìn xung quanh, không rõ hiện tại mình đang ở chỗ nào.

- Chỗ này là Tuế Nguyệt Thần Điện! Dương Khai nói.

- A? Hoa Thanh Ti kinh ngạc, sau đó lại mừng rỡ: - Ngươi quả nhiên tìm được Tuế Nguyệt Thần Điện?

- Ừm, cơ duyên trùng hợp, không biết sao nó tự hiện ra. Dương Khai nói: - Cô xem cái này đã...

Nói rồi, Dương Khai chỉ vào bia đá.

Hoa Thanh Ti nhìn bia đá, người chấn động: - Tuế Nguyệt Giai Thê?

- Quả nhiên cô biết... Dương Khai chú ý tới, liền biết nàng có hiểu biết về Tuế Nguyệt Giai Thê, liền nói:

- Nói nghe thử, trong này có lai lịch gì!

Hoa Thanh Ti hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình kích động, trầm giọng nói: - Tuế Nguyệt Giai Thê, nghe nói chứa dựng lĩnh ngộ cùng nắm giữ lực lượng năm tháng của Tuế Nguyệt Đại Đế, người bước qua bậc thềm này, có thể thu được lực lượng năm tháng tẩy rửa bản thân, có lợi lớn cho võ giả!

Ánh mắt nàng sáng lên, nóng lòng muốn thử.

- Vậy nếu thất bại thì sao?

Dương Khai nhíu mày.

Hoa Thanh Ti ngẩn ra, ngập ngừng một hồi, mới nói: - Không biết... hẳn là sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì đó.

Dương Khai gật đầu, xem ra Hoa Thanh Ti không biết quá nhiều về Tuế Nguyệt Giai Thê, nhưng so ra còn đỡ hơn mình.

Thấy Dương Khai trầm ngâm, Hoa Thanh Ti mím môi, nói: - Mặc kệ ngươi có muốn đi hay không, ta muốn lên thử xem!

Dương Khai liếc nàng, mỉm cười nói:

- Nếu coi như là cơ duyên, tự nhiên không thể bỏ qua.. À... gọi Nhược Tích ra mới được.

Nói rồi, hắn vung tay, gọi ra Trương Nhược Tích.

Giải thích chỗ huyền diệu của Tuế Nguyệt Giai Thê cho Trương Nhược Tích, Dương Khai nhìn nàng nói: - Có lên hay không, tự ngươi quyết định, tuy rằng ta không biết thất bại sẽ có hậu quả gì, nhưng sẽ không tốt lành. Nhưng ngươi yên tâm, nếu thật có chuyện, ta sẽ thu ngươi vào Tiểu Huyền Giới.

- Ta muốn đi lên!

Ngoài dự liệu của Dương Khai, Trương Nhược Tích nghe xong, chẳng những không chần chờ do dự, mà lại rất tích cực biểu lộ.

Hoa Thanh Ti mỉm cười, nói: Tiểu nha đầu nhỏ tuổi, nhiệt tình lại không nhỏ...

- Nếu thế, vậy đi chung thôi. Dương Khai gật đầu, nghiêm túc dặn dò: - Các ngươi không được cách xa ta quá, nếu không thật xảy ra chuyện gì, ta không kịp thu các ngươi vào Tiểu Huyền Giới.

Trương Nhược Tích hồi hộp gật đầu, sắc mặt kích động mà đỏ lên, Hoa Thanh Ti lại cười duyên nói: - Vậy ngươi phải đi theo sát tỷ tỷ nha...

Dương Khai liếc nàng, cười xì, bước lên bậc thềm bạch ngọc.

Hoa Thanh Ti cùng Trương Nhược Tích thấy vậy, đều nghiêm mặt, sóng vai bước lên.

Bỗng nhiên, một cỗ lực lượng màu trắng trào ra từ bậc thang, hóa thành mây mù bao phủ dưới chân ba người, làm bọn họ sinh ra cảm giác như đi trên mây.

Đồng thời, thân thể Dương Khai chấn động, hắn bỗng cảm nhận một cỗ lực lượng kỳ lạ tràn vào người, như thuốc kích thích, tẩy rửa nguyên lực cùng lực thần thức, khiến chúng càng thêm hùng hồn ngưng tụ.

Lực lượng này không nói rõ được, nó như năm tháng trôi qua, mà đi theo thời gian, lực lượng lại không ngừng tăng trưởng.

Rõ ràng chỉ mới khoảng khắc, nhưng ba người lại cảm thấy thật lâu.

Cảm giác kỳ diệu quấn quanh trong lòng.

Dương Khai nhìn qua, phát hiện Trương Nhược Tích cùng Hoa Thanh Ti đều bình thường, xác định hai người không sao, mới lại đi lên một bước.

Cảm giác càng mãnh liệt hơn ập tới, Dương Khai chấn động tinh thần, mở rộng tâm thần đón nhận lực lượng năm tháng trên bậc thang tẩy rửa, nguyên lực cùng thần thức ngày càng hùng hồn tinh túy.

Ban đầu, Dương Khai còn có thể quan sát tình huống của Hoa Thanh Ti cùng Trương Nhược Tích, miễn cho hai người không chịu nổi lực lượng năm tháng, xảy ra chuyện gì. Nhưng dần bước lên, Dương Khai dần chìm đắm trong cảm giác trở nên mạnh mẽ cực kỳ chậm chạp mà nhanh chóng này, nhất thời không thể rút ra được.

- Đây là lực lượng năm tháng? Dương Khai nhướng mày, khen ngợi: - Lực lượng thật kỳ lạ! Rõ ràng chỉ trong thời gian rất ngắn, nhưng lại làm người ta cảm giác như trải qua thật lâu, giống như tu luyện hồi lâu... Lực lượng kỳ lạ này, chỉ hơn chứ không kém lực lượng không gian!

Trong lòng đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên có dao động lực lượng từ đằng trước truyền tới.

Dương Khai chấn động, thu liễm tâm thần nhìn tới, chỉ thấy cách mình 7-8 bậc thang, Trương Nhược Tích từng bước đi lên, quần áo bị mồ hôi thấm ướt, bao bọc hiện ra đường cong tuyệt diệu.

Theo nàng bước đi, trong thân thể nhỏ bé đột nhiên trào ra quầng sáng năng lượng, ầm ầm lan tỏa.

- Giỡn chơi hả! Dương Khai suýt nữa trừng lọt cả mắt.

Hắn không biết Trương Nhược Tích đi lên trước mình từ khi nào, hơn nữa còn đi xa nhiều bậc như vậy, thế cũng thôi, mấu chốt là vừa nãy rõ ràng Trương Nhược Tích đột phá một tầng nhỏ, đã là Phản Hư lưỡng tầng cảnh!

Nếu không phải tận mắt thấy được, có thế nào Dương Khai cũng không tin được.

Dù sao mấy ngày trước Trương Nhược Tích mới đột phá Phản Hư Cảnh, thế mới bao lâu, lại đột phá một tầng nhỏ, quả thật không thể tưởng tượng.

Bản thân Dương Khai dù có thu hoạch không nhỏ trên Tuế Nguyệt Giai Thê, nhưng cũng không theo kịp trình độ như Trương Nhược Tích.

Quả nhiên tiểu nha đầu này có cổ quái mà! Dương Khai hồi tưởng ngày nàng thăng cấp Phản Hư Cảnh, sau lưng hiện ra bóng người to lớn, một bụng thắc mắc, thật không biết lực huyết mạch của nàng là gì, lại khiến nàng thăng cấp nhanh như vậy.

Dương Khai há miệng, muốn gọi Trương Nhược Tích, miễn cho nàng đi quá xa mình, nhưng phát hiện mặc kệ thế nào cũng không hô lên một chữ, ngay cả thần thức cũng không đi ra được, vừa ló ra đã bị áp chế trở vào.

Hắn quay lại nhìn, thấy cách mình 6-7 bậc là Hoa Thanh Ti, đang toát đầy mồ hôi, gian khổ bước tới, thần thái khó mà đi nổi.

Quả nhiên Tuế Nguyệt Giai Thê không phải kiểm tra tu vi cao thấp, nếu là thế, nên là Hoa Thanh Ti đi tận đằng trước mới phải, nói gì cũng không đến lượt Trương Nhược Tích tu vi thấp nhất.

Dương Khai trầm ngâm, dừng lại chờ đợi Hoa Thanh Ti. Theo hắn thấy, Hoa Thanh Ti có thể không chịu nổi trước tiên, hắn nhất định phải đợi đến lúc thích hợp thu nàng về Tiểu Huyền Giới!

Về phần Trương Nhược Tích, Dương Khai hoàn toàn có thể đuổi theo sau.

Sự thật quả như Dương Khai đoán trước.

Đi được một nửa Tuế Nguyệt Giai Thê, cuối cùng Hoa Thanh Ti không chịu nổi lực lượng năm tháng tẩy rửa, đi trên bậc thang có thể thu được lợi ích liền hóa thành đau khổ, lực lượng năm tháng ăn mòn làm nàng cảm giác như thanh xuân trôi đi, luống cuống ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Khai, muốn hô lên.

Ngay lúc này, lại không nói ra được một chữ nào, nóng nảy toát hết mồ hôi.

Cũng may Dương Khai luôn chú ý tới nàng, vừa phát hiện ra, vội vung tay lên, trực tiếp thu nàng vào Tiểu Huyền Giới.

Đến lúc này, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của Trương Nhược Tích, tiểu nha đầu bỏ Dương Khai lại mấy chục bậc thang, hơn nữa vẫn chìm đắm trong lợi ích không rút ra được, bước chân không ngừng nghỉ, vẫn đi lên trên.

Thấy thế, Dương Khai nào dám chần chờ, dồn hết sức tiếp tục đi lên, muốn kéo gần khoảng cách với Trương Nhược Tích.

...................

Ở một chỗ trong Tuế Nguyệt Thần Điện, trong đại điện tối tăm vô biên, mơ hồ truyền ra tiếng hít thở trầm thấp cùng nhịp tim mạnh mẽ, một cỗ uy áp không rõ tràn ngập đại điện. Nếu có sinh linh đến đây, sợ là sẽ lập tức tê liệt ngã xuống, uy áp nặng núi núi cao, ngay cả Đế Tôn Cảnh cũng phải run rẩy.

Bỗng nhiên, trong bóng tối bùng lên hai tia sáng đỏ dài, cùng tiếng thở nặng nề, hai đường sáng đó bỗng phình to - đó là ánh mắt to như chiêng đồng.

Đó là đôi mắt dã thú tràn đầy giết chóc dã tính, mắt vàng, tròng mắt đỏ, tràn ngập hung bạo.

- À? Đám trùng nhỏ cuối cùng tìm được Tuế Nguyệt Thần Điện rồi sao? Âm thanh như sấm rền vang lên trong đại điện, đồng thời, trong bóng tối phun ra ánh lửa chói lọi.

Ánh lửa đến từ một còn quái thú cả người thiêu đốt ngọn lửa, nó cao chừng 3 tầng lầu, như hổ như trâu, như đúc từ ngọn lửa, trán có sừng đỏ sẫm, trên lưng mọc hai cánh, trên thân phủ vảy, uy phong lẫm liệt.

- Xem ra nhiệm vụ của bổn đại gia sẽ nhanh chóng hoàn thành... Đã bao nhiêu năm.... Cuối cùng bổn đại gia được tự do rồi! Âm thanh rung động cả đại điện truyền ra từ bụng dị thú này, nó đứng lên, mắt nhìn xung quanh, như có thể xuyên thủng hư không.

Vừa nhìn, nó vừa lẩm bẩm: - Để cho bổn đại gia coi thử, đám trùng nhỏ này có ai hơn người.

Ánh mắt nó quét qua, mấy chục võ giả trong Tuế Nguyệt Thần Điện đều không thoát khỏi quan sát, nó vừa nhìn còn quên bình luận: - Ừ, tên này tư chất không kém, nhưng mà... Hừ, còn chưa lọt mắt bổn đại gia. Hả... Tiểu nha đầu này có chút quái, thể chất không kém, tu vi không cao lại có Đế Bảo hộ thân, là con cháu Đại Đế nào? Ừ, tuy rằng miễn cưỡng điều kiện kèm theo, nhưng... Thôi quên đi, đám Đại Đế đều không phải thứ gì dễ chơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.