Trong đầu suy nghĩ miên man, Dương Khai nhìn vào ngực hài cốt yêu thú này.
Thoáng cái, ánh mắt của hắn càng nóng bóng.
Hắn thấy rõ, ở đó có một cục tinh thể hình tròn, to như đầu trẻ con, màu đỏ sậm.
Hư Niệm Tinh! Có thể coi là nội đan của Yêu Vương này!
Tên khác nhau, nhưng trước mắt lại chỉ là một.
Chỉ có cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, mới có thể ngưng luyện ra thứ thần kỳ như Hư Niệm Tinh, Hư Vương Cảnh lưỡng tầng cảnh không có tư cách đó.
Hư Niệm Tinh hàm chưa cảm ngộ võ đạo thiên đạo, lĩnh vực tối cao của cường gia, giá trị không thể lường được!
Xích Nguyệt muốn có nó, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn dựa vào nó đột phá Hư Vương tam tầng cảnh, trở thành Yêu Vương!
Phóng mắt nhìn khắp Tinh Vực, cường giả Hư Vương tam tầng cảnh có mấy người? Tối đa không quá bàn tay, hơn nữa đều là nghe tiếng không thấy người, căn bản không ai biết bọn họ ở chỗ nào, người thường muốn gặp bọn họ còn khó hơn lên trời.
Nhưng hiện tại, hài cốt của cường giả cấp bậc này nằm ở trước mắt Dương Khai, chẳng những hài cốt nguyên vẹn, ngay cả Hư Niệm Tinh cũng ở đó.
Hơi thở Dương Khai không khỏi dồn dập, ánh mắt sáng chói nhìn chằm chằm Hư Niệm Tinh.
Hắn cẩn thận thả ra thần niệm, vươn tới gần, không chờ chạm vào Hư Niệm Tinh, trên tinh thể đỏ sậm lóe lên một tia sáng.
Dương Khai nhướng mày, vội thu hồi thần niệm, không dám tùy tiện xem xét.
Xích Nguyệt nói không sai, trong Hư Niệm Tinh còn sót lại một tia tàn hồn của Yêu Vương, bất kỳ hành động nào muốn chiếm lấy nó đều sẽ kích động chống cự, nếu không thì Hư Niệm Tinh cùng hài cốt này đã sớm bị người ta lấy đi, nào còn chờ đến hôm nay?
Biện pháp duy nhất có thể lấy được Hư Niệm Tinh, đó là áp chế được tia tàn hồn đó.
Có thể vào Huyết Ngục, đều là võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, ai có bản lĩnh áp chế được tàn hồn Yêu Vương?
Chỉ có Dương Khai thân mang lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long!
Thở ra một hơi, Dương Khai bình ổn tâm tình, tập trung đứng yên nhìn Hư Niệm Tinh.
Trong bóng tối, một cái bóng đen đang cẩn thận đến gần Dương Khai, bóng đen dán sát mặt đất, giống như không có thực thể, không tỏa ra khí tức gì. Dù là mạnh mẽ như Dương Khai, cũng không hề phát hiện điều này.
Bóng đen từ từ đến gần Dương Khai, tới cách hắn không quá 5 trượng, sau đó bóng đen dựng lên như con rắn, hội tụ thành một đoàn nhắm thẳng vào lưng Dương Khai.
Ngay lúc này, trên người Dương Khai ầm ầm chấn động, tiếng rồng gầm vang dội, sau đó uy áp không thể tưởng tượng lan tràn.
Cánh tay phải của Dương Khai bỗng nhiên quỷ dị trào ra vảy vàng rực, bao trùm cả cánh tay phải. Chẳng những vậy, bàn tay cũng bao kín, năm ngón tay bắn ra hào quang vàng, móng tai dài ra, lóe lên tia sắc bén.
Long hóa!
Tu luyện nửa Hóa Yêu Quyết, hiện tại Dương Khai có thể miễn cưỡng thúc đẩy lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, long hóa bộ phận cánh tay phải.
Cả cánh tay, bỗng nhiên trở nên dữ tợn.
Bóng đen cách lưng Dương Khai 5 trượng bị dọa, vội rút lui ẩn nấp trở về mặt đất.
Lúc này Dương Khai hành động, tay phải chầm chậm vươn tới trước, nháy mắt đột phá khoảng cách không gian, chụp xuống Hư Niệm Tinh.
Trên Hư Niệm Tinh lóe sáng, mơ hồ có khí tức không yên phận trào ra, muốn lập tức bùng nổ.
Dương Khai hừ lạnh, tay nắm chặt Hư Niệm Tinh, đồng thời thánh nguyên cùng thần niệm điên cuồng trút vào trong.
Trong mơ hồ có tiếng vang nhỏ truyền ra từ bên trong Hư Niệm Tinh, khí tức không an phận liền bình ổn.
Vảy vàng trên tay phải Dương Khai dần dần biến mất, cánh tay phải đáng sợ cũng khôi phục bình thường.
Hắn buông tay ra, nhìn Hư Niệm Tinh trong tay, mỉm cười.
Một tia tàn hồn còn sót trong Hư Niệm Tinh đã bị hắn mạnh mẽ xóa bỏ, hiện tại bất cứ ai cũng có thể cầm lấy cục Hư Niệm Tinh này, không cần lo nó tự bạo.
Quá trình nhẹ nhàng, Dương Khai cũng không ngờ.
Xích Nguyệt căn dặn trịnh trọng như vậy, hắn nghĩ rằng sẽ là một phen gian khổ, nào biết dễ lấy như thế.
- Hả?
Dương Khai xem kỹ Hư Niệm Tinh, thần sắc toát ra cổ quái.
Hắn mơ hồ cảm thấy Hư Niệm Tinh này hơi quen, trước kia mình đã từng gặp qua.
Cẩn thận ngẫm lại, Dương Khai bừng tỉnh, hắn nhớ lại mình đã thấy Hư Niệm Tinh khi nào.
Lúc lần đầu đi vào Lưu Viêm Sa Địa!
Ở Lưu Viêm Sa Địa, trong hồ chứa đầy Tẩy Hồn Thần Thủy, hắn quả thật từng có được một cục tinh thể, khi đó không biết là gì, khi dùng thần niệm tra xét, tinh thể đó biến mất quỷ dị, còn đi vào trong đầu hắn.
Cuối cùng tinh thể kỳ lạ bị Ôn Thần Liên hình thái màu hấp thu, dẫn tới Ôn Thần Liên tiến hóa thành công thành hình thái bảy màu, bí thuật Sinh Liên của Dương Khai cũng được tìm hiểu khi đó.
Thì ra thứ đó là Hư Niệm Tinh! Cuối cùng Dương Khai hiểu được.
Khó trách hiệu quả mạnh mẽ như vậy, làm cho Ôn Thần Liên cũng phải tiến hóa, chỉ là mình không lĩnh ngộ được ảo diệu lĩnh vực trong nó, không biết là tại sao. Xem ra, vị cường giả ngã xuống ở Tẩy Hồn Thần Thủy tối thiểu cũng là một vị Hư Vương tam tầng cảnh.
Chuyện cũ đã nhiều năm, Dương Khai cũng không kiểm tra kỹ, nhớ ra rồi, hắn liền thu Hư Niệm Tinh.
Vật này dù quý giá, nhưng Dương Khai càng muốn có Hóa Yêu Quyết!
Cho nên vẫn phải đưa cho Xích Nguyệt
Huống chi, Xích Nguyệt còn là nghĩa mẫu của Phiến Khinh La, nàng mạnh mẽ lên, Phiến Khinh La sẽ còn được bảo hộ.
Dương Khai hiểu rõ điểm này, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng nghĩ tới chiếm riêng Hư Niệm Tinh, hắn tin tưởng dựa vào năng lực của mình, dù không dựa vào Hư Niệm Tinh, cuối cùng cũng sẽ có ngày thăng cấp Hư Vương tam tầng cảnh, đạt đến đỉnh cao võ đạo.
Xoay người lại, Dương Khai thu hồi hài cốt Yêu Vương, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua nhẫn không gian của Yêu Vương. Tuy rằng không biết bên trong có gì, nhưng gia sản của một vị Hư Vương tam tầng cảnh, khẳng định không kém được.
Đây mới là thu hoạch lớn nhất trong chuyến này.
Kiểm tra kỹ càng, xác nhận không bỏ sót gì, Dương Khai mới đi ra.
Hang động không sâu, Dương Khai nhanh chóng ra ngoài trời.
- Cuối cùng ngươi cũng ra! Hắn vừa ra ngoài hang động, tiếng cười gằng quen thuộc truyền từ sâu trong lòng đất ra ngoài, sau đó một bóng người đỏ máu phóng ra khỏi lòng đất, giáng xuống trước người hắn, nháy mắt phát động công kích sấm sét.
Sắc mặt Dương Khai phát lạnh, nháy mắt bắn ra Kim Huyết Ti, không ngừng múa lên, tạo thành lá chắn kín mít trước mặt.
Oành oành oành...
Năng lượng bùng nổ dữ dội, tất cả công kích của bóng người đỏ máu kia đều bị Kim Huyết Ti ngăn cản, không thể thành công.
- Huyết Luyện! Dương Khai nhìn rõ kẻ đánh lén mình là ai, không khỏi quát lạnh, sát khí tuôn trào.
- Chính Huyết Luyện ông nội đây! Huyết Luyện ngông cuồng quát, thần sắc dữ tợn, đã thi triển Hóa Giao Thể, toàn thân bao phủ vảy đỏ máu, hết sức chắc chắn, không thèm nói chuyện, liều mạng công kích Dương Khai.
- Chính ngươi muốn chết! Dương Khai cười lạnh, trong lòng khẽ động, hai sợi Kim Huyết Ti hóa thành hình dạng Lôi Viêm Phi Tích, nhe răng trợn mắt lao tới cắn Huyết Luyện.
- Phi Tích làm sao chống nổi lực Huyết Giao của ta? Huyết Giao như đã quên bài học ở hành cung, không hề sợ hãi Dương Khai, nắm tay phủ đầy vảy đánh ra hai cái, hai con giao long đỏ máu ngưng tụ từ yêu nguyên xuất hiện, đón đầu Lôi Viêm Phi Tích, cuốn lấy nhau, không hề yếu thế.
Đồng thời hắn vung tay, một cây búa to xuất hiện, hung hăng bổ xuống đầu Dương Khai.
Bóng búa che trời như muốn chém nát thiên địa, nháy mắt tới trước mặt Dương Khai.
Dương Khai chợt lóe lên, tránh né sang chỗ khác.
Đúng lúc này, lại một bóng người lao ra khỏi lòng đất, tay chắp chữ thập, đẩy mạnh tới trước, một đóa hoa yêu dị bỗng xuất hiện, cánh hoa mở rộng như miệng của dã thú, cắn lấy Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai chợt lạnh, lực lượng không giantrào ra, quỷ dị biến mất, chờ khi xuất hiện đã cách đó mười trượng.
Đóa hoa yêu dị không thể lập công, liền bay trở về, xuất hiện trên đầu người thứ hai, cánh hóa không ngừng khép mở, tựa như đang hít thở, mùi hương dễ hịu đang lan tỏa.
- Di Thiên! Khóe miệng Dương Khai nhếch lên, toát ra cười cợt. - Được, hai tên đều đến, xem ra các ngươi biết ta sẽ đến đây, cho nên mai phục chỗ này?
- Không sai.
Di Thiên cười khẽ, vẻ mặt nhã nhặn. - Ngươi mang căn nguyên Thánh Long, mà Hư Niệm Tinh trong này lại không phải bí mật gì đối với Yêu tộc ta, hơn nữa ngươi đột nhiên từ Đế Thần đi Huyết Ngục, chúng ta làm sao không biết ngươi có ý gì, là Xích Nguyệt tiền bối sai ngươi đến đây?
- Thông minh! Dương Khai gật đầu.
- Vậy Hư Niệm Tinh đâu? Hơi thở của Di Thiên trở nên dồn dập.
- Nếu ta đi ra, ngươi nói Hư Niệm Tinh đâu rồi? Dương Khai cười sáng lạn.
- Quả nhiên ngươi thành công! Di Thiên hít vào một hơi, sắc mặt tham lam rõ ràng.
- Muốn lấy? Dương Khai châm chọc nhìn hắn. - Chỉ dựa vào hai người các ngươi, chỉ sợ không có bản lĩnh này, cẩn thận coi chừng chôn luôn mình ở đây!
Thấy hắn miệt thị mình như vậy, không coi mình ra gì, bất kể là Huyết Luyện hay Di Thiên, sắc mặt đều rất khó coi.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng hai người đều biết, nói về đánh tay đôi, mặc kệ là ai cũng không phải đối thủ của Dương Khai. Ở trong hành cung, Dương Khai đã chứng minh thực lực của hắn.
- Có bản lĩnh này hay không, phải đánh mới biết. Di Thiên hừ lạnh.
Dương Khai lại muốn cười nhạo, bỗng nhướng mày, Thế tràng điên cuồng mở rộng, lấy hắn làm trung tâm, không gian trong vòng 10 trượng sụp đổ, những khe nứt không gian rất nhỏ chạy tán loạn.