Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1603: Chương 1603: Yêu Sơn




- Tôi hiểu, sẽ không cậy mạnh. Dương Khai mỉm cười. - Chúng ta chia ra ở đây, đợi xong chuyện bên này, gặp lại ở Lục Thủy Thành, cáo từ trước!

Dương Khai chắp tay, nói rồi xoay người hóa thành ánh sáng nhanh chóng biến mất trong tầm mắt ba người Tiền Thông.

- Chúng ta cũng đi thôi. Tiền Thông gọi. - Lần này chết nhiều người như vậy, cạnh tranh trong Huyết Ngục sẽ yếu đi, vừa lúc tìm kiếm cơ duyên, không thể bỏ qua được.

- Tiền huynh nói phải! Triệu Thiên Trạch ánh mắt sáng lên, tâm tình buồn bực cũng thành hư không, trở nên phấn chấn mong chờ.

Cách Vực Thạch Sơn trăm dặm, nơi này vắng vẻ, Dương Khai quan sát một hồi, xác định xung quanh không có người, liền mỉm cười: - Đi ra đây!

Sau đó, mặt đất trước mặt hắn chợt vang lên tiếng sột soạt, sau đó một cái đầu nhỏ chui lên, hai con mắt nhỏ như hạt đậu xoay chuyển, thân hình trồi lên, chạy tới trước Dương Khai.

Thạch Khổi Tiểu Tiểu.

Dương Khai thừa dịp đại chiến với đám người Trương Kình, lén lút thả ra Thạch Khổi, khi đó mọi người đều chấn động vì hắn mạnh mẽ, không phát hiện dấu vết của Thạch Khổi.

Tất cả đều diễn ra quỷ thần không hay.

- Thu hoạch thế nào? Dương Khai cúi đầu hỏi Thạch Khổi.

Thạch Khổi không có phản ứng lớn, chỉ há miệng, phun ra một cục Vực Thạch to cỡ nắm tay.

Dương Khai đưa tay, cách không nắm lấy Vực Thạch, thoáng cảm ứng, hắc hắc cười khẽ, vỗ đầu Thạch Khổi, khen ngợi: - Làm khá lắm!

Hắ có thể tưởng tượng được, bây giờ Thạch Khổi có cả bụng Vực Thạch, số lượng khổng lồ đến mức Hư Vương Cảnh nào cũng phải rung động.

Có thể nói, Vực Thạch Sơn hủy diệt hoàn toàn là bởi vì nó.

Nó im lặng xâm nhập từ phía dưới, không ai phát hiện ra, đào rỗng cả tòa Vực Thạch Sơn. Cho nên những võ giả kia mới cảm thấy hiệu quả của Vực Thạch Sơn ngày càng yếu, sau đó bỗng nhiên vỡ vụn, còn rỗng ruột.

Tất cả đều là công lao của Thạch Khổi!

Vực Thạch Sơn quả thật đủ cứng, nhưng Thạch Khổi có thiên phú dị bẩm, trời sinh có thể cắn nuốt các loại khoáng vật, ngay cả Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, bảo vật trấn tông Lưu Ly Môn cũng bị nó gặm ra một lỗ thủng, Vực Thạch Sơn tự nhiên không thành vấn đề.

Ngay khi nhìn thấy Vực Thạch Sơn, Dương Khai đã nổi ý xấu này.

Hắn không nghĩ tới Thạch Khổi làm vậy sẽ hủy diệt Vực Thạch Sơn, dẫn tới trận vực tràng khủng bố.

Cho nên khi hắn nhận ra không đúng, đã lớn tiếng quát lên, nhắc nhở một lần.

Đáng tiếc đa số võ giả đều bị lợi ích trước mắt che mờ tâm trí, không để ý tới hắn, chỉ có một số ít người nghe theo rút lui sớm, nhờ đó giữ được mạng.

Chỉ thị một vị trí cho Thạch Khổi, Dương Khai dẫn nó đến chỗ vắng vẻ, bảo nó phun ra hết Vực Thạch trong bụng.

Kiểm kê một phen, Dương Khai mừng rỡ không thôi.

Ước chừng 2-3000 cục Vực Thạch!

Đây là con số khủng bố, xem thu hoạch của Dương Khai từ khi đi vào Huyết Ngục đến giờ là thấy, hiện tại hắn mới có 3 cục Vực Thạch mà thôi, thu hoạch của người khác cũng chưa chắc nhiều hơn hắn, có khi còn ít hơn.

Nhưng trước mắt đã lấy được 2-3000 cục!

Có lẽ, từ xưa đến giờ, tổng số Vực Thạch các võ giả mang ra khỏi Huyết Ngục cũng không nhiều như thế.

Xem ra, sau này không cần phải lo lắng vì cảm ngộ lĩnh vực nữa, có nhiều Vực Thạch trong tay, Dương Khai có thể không kiêng kỵ hấp thu năng lượng thần kỳ, hiểu rõ cảm ngộ lĩnh vực, xem xét tinh túy Hư Vương Cảnh.

Tương lai của hắn nhất định sáng sủa thuận lợi!

Tâm tình cực tốt.

Võ giả vào Huyết Ngục, mục đích chính là lợi dụng lốc xoáy lĩnh vực rèn luyện Thế, thứ yếu là tìm kiếm Vực Thạch.

Dương Khai cảm thấy mình đã đạt được hai mục tiêu này.

Không nói Vực Thạch, số lượng thu được đã đủ nhiều, lốc xoáy lĩnh vực thì hiện tại đã không ngăn cản được bước chân thăm dò của hắn, hắn hiểu biết vận dụng Thế đạt đến độ cao mới, dù không đến cảnh giới đại thành, cũng không kém xa.

Có lẽ, sẽ có một ngày hắn thăng cấp Phản Hư tam tầng cảnh, Thế tràng sẽ có thể đại thành, hoàn toàn có tư cách đột phá Hư Vương Cảnh!

Dương Khai không muốn lãng phí thời gian, hắn chuẩn bị đi tìm Hư Niệm Tinh của Yêu Vương để lại khi tử trận mấy chục ngàn năm trước, hoàn thành nhiệm vụ Xích Nguyệt giao phó.

Trên Đế Thần Tinh, có 10 đại lĩnh chủ, không có lĩnh chủ nào có tư cách xưng là Yêu Vương.

Muốn trở thành Yêu Vương, nhất định phải có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh cao mới được.

Từ xưa đến nay, trên Đế Thần Tinh sinh ra Yêu Vương chỉ đếm trên ngón tay.

Mấy chục ngàn năm trước có một vị, đáng tiếc bị cuốn vào phân tranh Thúy Vi Tinh đương thời, cuối cùng ngã xuống trong Huyết Ngục.

Xích Nguyệt đã nói địa điểm cụ thể cho Dương Khai, dù sao đã qua nhiều năm, Đế Thần Tinh cũng lén lút đưa không ít ngôi sao Yêu tộc đi vào thí luyện Huyết Ngục, bọn họ đã sớm tìm hiểu tình báo rõ ràng, đáng tiếc không thể lấy được.

Dương Khai một đường đi tới, không bị quấy rầy gì.

Không biết có phải do biến cố Vực Thạch Sơn, chết đi nhiều người, Dương Khai cảm thấy số lượng võ giả trong Huyết Ngục quả thật giảm đi rất nhiều. Hắn đi mấy ngày, cũng không phát hiện sinh cơ gì, xung quanh trống rỗng không bóng người.

Đằng trước có một ngọn núi rọc, cao chỉ trăm trượng, không một ngọn cỏ, chỉ có đá vụn bùn đất.

Nhưng ngọn núi nhỏ này tỏa ra khí tức cực kỳ quỷ dị, làm người ta chùn bước.

Yêu khí! Hơn nữa còn là một loại yêu khí cực kỳ mạnh mẽ!

Dù cho võ giả Phản Hư tam tầng cảnh cũng không dám tùy tiện đặt chân lên ngọn núi nhỏ này, bởi vì bọn họ không chịu nổi yêu khí tràn ngập trên đó. Một khi ở lâu, nhất định sẽ bị yêu khí xâm nhập cơ thể.

Đó là yêu khí của cường giả Yêu Vương, võ giả Phản Hư tam tầng cảnh không thể hóa giải, cuối cùng sẽ bị yêu khí ăn mòn máu thịt kinh mạch, hoặc là bị yêu hóa, hoặc là tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Cho nên ở trong Huyết Ngục, trước giờ ngọn núi nhỏ quỷ dị này bị coi là cấm địa, không ai dám đi vào, dù có đi ngang qua cũng chỉ là vòng xa xa, tránh cho dính phải yêu khí.

- Hẳn là chỗ này! Dương Khai nhìn ngọn núi nhỏ trơ trọi, thì thầm, nơi này giống như tình báo của Xích Nguyệt giao cho, chính là chỗ vị Yêu Vương đó ngã xuống.

Nhìn một hồi, Dương Khai bước tới, đi thẳng vào núi nhỏ.

Không bao lâu, hắn đến dưới chân núi, một bước đi vào, yêu khí tràn ngập như mèo ngửi được mùi cá, ồ ạt lao về phía Dương Khai, chui vào lỗ chân lông của hắn, xông vào kinh mạch.

Dương Khai điều động thánh nguyên, ngăn cản yêu khí xâm nhập.

Có chút quá sức! Không hổ là yêu khí sót lại của cường giả cấp bậc Yêu Vương sau khi ngã xuống, dù nơi này tồn tại mấy chục ngàn năm, vẫn không thể ngăn cản dễ dàng.

Cũng may trên người Dương Khai có lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, dù bị yêu khí xâm nhập cũng không ảnh hưởng quá lớn tới cơ thể, nếu là Phản Hư Cảnh loài người khác, sợ là phải lập tức rút lui.

Xác định mình không gặp khó khăn, Dương Khai từng bước đi lên.

Hắn nhanh chóng đến đỉnh núi, nhìn xung quanh, trống rỗng, không có gì, làm hắn không khỏi nhướng mày.

Xích Nguyệt đưa cho tình báo nói Hư Niệm Tinh ở trong ngọn núi này, nhưng vị trí cụ thể, nàng cũng không rõ.

Không có trên đỉnh núi, vậy là ở chỗ khác, Dương Khai lặng lẽ cảm ứng một hồi, trong lòng có tính toán, nhắm một hướng, đi về phía đó.

Sau một nén nhang, Dương Khai đi tới mặt bên kia ngọn núi nhỏ, đứng trước một hang động tối đen, tập trung nhìn vào trong.

Trong hang tối om, không thấy được gì, thần niệm tra xét, lại bị đẩy ngược ra.

Nhưng nếu không đoán sai, vị cường giả Yêu Vươngđó hẳn là ngã xuống trong hang động này, bởi vì nơi này có yêu khí dày đặc nhất.

Hắn không sợ gì, lấy ra một cục đá dạ quang, cầm trên tay đi vào trong.

Càng đi vào, yêu khí càng nồng đậm, ở sâu bên trong là chỗ phát ra yêu khí!

Hồi lâu sau, Dương Khai đến chỗ sâu nhất trong hang.

Hang động này hẳn là do người mở ra, bên trong hẹp, ở trong cùng có động đá rộng mấy chục trượng.

Ở trong động có vật thể khống lồ nằm ngang, yêu khí kinh người tỏa ra từ nó.

Dương Khai lấy ra đá dạ quang, bấm tay bắn ra xung quanh, đính chúng vào vách đá.

Thoáng cái, trong động tối tăm liền sáng ngời.

Lại nhìn lần nữa, ánh mắt Dương Khai co rút, toát ra rung động.

Hắn phát hiện vật khổng lồ đằng trước không phải gì khác, đó là một bộ hài cốt!

Hài cốt một con yêu thú khổng lồ!

Dài 20 trượng, hình dạng giống cá sấu thượng cổ khổng lồ, dù chỉ là hài cốt, nhưng tỏa ra khí thế kinh người.

Hài cốt này hẳn là bản thể của cường giả Yêu Vương đó, xem ra hắn là hóa thân yêu thú đến đây, bằng không chết đi đã không lộ ra hình dạng bản thể.

Yêu tộc bình thường sinh ra là hình người, chết đi cũng là hình người, chỉ có tu luyện một ít bí thuật, kích hoạt huyết thống Yêu thú, phát huy tiềm năng chiến đấu.

Còn hiện ra Yêu thân sau khi chết, vậy nhất định là hóa thân yêu thú mạnh mẽ đến đây.

Đây là Yêu tộc chính thống nhất, thân mang huyết mạch vô cùng tinh khiết!

Hơn nữa nó là hài cốt yêu thú Hư Vương tam tầng cảnh! Dù đã qua mấy chục ngàn năm, hài cốt của nó vẫn còn như mới, mỗi một khúc xương đều cực kỳ cứng rắn, tuyệt đối là nguyên liệu đỉnh cao dùng để luyện khí.

Ánh mắt Dương Khai nóng rực.

Xích Nguyệt nói chỉ là đem Hư Niệm Tinh giao cho Dục Hùng, không có nói giao ra hài cốt Yêu Vương, hắn hoàn toàn có thể giữ riêng hài cốt này.

Hiện tại Lăng Tiêu Tông đang trong phát triển, trong tông cũng có luyện khí sư trình độ cực cao, bọn họ đến từ Tinh Đế Sơn, dù không thể so sánh được với Dương Viêm, nhưng cũng là hạng nhất trên U Ám Tinh. Nếu mang hài cốt này về cho bọn họ luyện khí, Dương Khai tin tưởng bọn họ tuyệt đối có thể luyện chế ra rất nhiều bí bảo Hư cấp thượng phẩm!

Chỉ là có chút phung phí của trời, theo lý thì hài cốt yêu thú Hư Vương Cảnh, là nguyên vật liệu quý giá có thể luyện chế bí bảo cấp Hư Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.