Mà nam nhân họ Hải của Vạn Thú Sơn kia thì lại la lên thất thanh: - Chiếu Hình Châu! Doãn Tố Điệp ngươi nữ nhân điên này, không ngờ mang theo cái này vào đây, chẳng lẽ là chuyên để nhằm vào Vạn Thú Sơn ta!
Doãn Tố Điệp lại cười khẽ một tiếng, cất tiếng nói đầy ý phóng đảng: - Hải đại ca sao lại nói vậy, Vạn Thú Sơn huynh cùng Lưu Ly Môn ta là cận lân hỗ tương nhau, chung sống hòa thuận với nhau, thân như huynh đệ tỷ muội, làm sao ta có thể nhắm vào các người. Chỉ có điều trong Lưu Viêm Sa Địa này tồn tại đủ loại cấm chế, ta mang theo viên châu này vào chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi, thế nào? Hải đại ca khẩn trương như vậy, chẳng lẽ thật có cái gì không thể cho người biết hay sao?
Nàng nói giọng ngọt lịm, thanh thúy dễ nghe, nhưng truyền vào trong tai người họ Hải, lại làm cho toàn thân hắn phát lạnh như băng.
Doãn Tố Điệp cũng không đợi nam nhân họ Hải nói cái gì thêm, phun lên trên viên châu một ngụm mùi hương, viên châu xám mốc meo lập tức toát ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng kia chiếu tới chỗ nào, dường như có sẵn thần thông không thể tưởng tượng, mọi người đều không khỏi sinh ra cảm giác không thể ẩn giấu khí tức thân hình, không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Mà ở dưới sơn cốc đầy cây khô kia, lại mơ hồ xuất hiện thân ảnh của một con ngô công dài tới mấy trượng, lúc này nó đang lén lút nằm vùng ở chỗ mười mấy trượng trong lòng đất, thân mình nhích động không dứt, khiến da đầu người ta tê dại.
Ánh sáng chiếu vào dưới sơn cốc, mặc dù con yêu thú hình dáng ngô công này ẩn núp tương đối hoàn mỹ, nhưng cũng không khỏi lộ ra một chút sơ hở.
Khúc Trường Phong thấy vậy, hét lớn một tiếng: - Hồng Tuyến Thiết Ngô! Ngươi bây giờ còn có gì để nói không?
Nam nhân họ Hải kia từ lúc nhận ra viên châu xám trên tay Doãn Tố Điệp đã biết tình huống không ổn, tâm thần vừa động, lập tức thu hồi con Hồng Tuyến Thiết Ngô dài mấy trượng nằm vùng ở trong lòng đất kia. Sắc mặt cương cứng đỏ bừng, cũng không đoái hoài tới chuyện trả lời Khúc Trường Phong, ánh mắt nhìn về phía Doãn Tố Điệp tràn đầy vẻ oán độc.
Hiện trường trong phút chốc bạt kiếm giương cung, dường như tùy thời đều có thể vung tay.
“Răng rắc xịch...” Bất chợt truyền ra tiếng vang rồi hào quang lóe sáng, trong bầu không khí đang căng thẳng ở nơi này là chói tai như thế, theo nơi phát ra thanh âm nhìn lại, trong lòng gã họ Hải chợt lạnh xuống, vốn hắn còn định dựa vào những con yêu thú cường đại của đám sư huynh đệ mình mang theo, để cưỡng ép ở lại chỗ này, nhưng bây giờ không thể không bỏ đi ý niệm này.
Bởi vì hào quang phát ra tiếng nổ vang kia lại là Phương Thiên Trọng của Lôi Đài Tông. Hắn chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn về Vạn Thú Sơn bên này, mặc dù không có nói gì, nhưng ai cũng đều hiểu ý của hắn.
Hiển nhiên Phương Thiên Trọng cũng rất bất mãn đối phương lén lút động tay động chân, nên lần này liên thủ với Khúc Trường Phong.
Mà Doãn Tố Điệp cũng đã sớm biểu lộ thái độ của mình. Nam nhân họ Hải tự biết: nếu như mình còn ngoan cố lưu lại, thì sẽ là địch với tinh anh của ba tông môn cường đại này, những con yêu thú hắn mang đến khẳng định không đủ để ứng phó với trường hợp như vậy.
Sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nam nhân họ Hải cũng không nói lời nào, hít sâu một hơi, thu hồi hơn 30 con Khổ Vương Phong đang bay lượn bên cạnh mình, vào trong cơ thể, sau đó dẫn mấy đồng môn lui xuống sườn núi, cấp tốc rời đi.
Sau khi mấy người Vệ Hỏa Minh bị bức chạy đi, năm người Vạn Thú Sơn cũng gặp phải số phận đồng dạng, quả thật là ứng với câu nói của võ giả Vệ Hỏa Minh kia trước khi đi!
Hai thế lực này đều không tính là yếu, nhưng làm ra loại chuyện phạm vào nhiều người tức giận như thế, bọn họ cũng không dám lưu lại nữa. Hồng Chúc Quả quả thật trân quý khó có được, nhưng cái mạng nhỏ của mình dĩ nhiên càng trọng yếu hơn.
Bức lui người của Vạn Thú Sơn, tâm tình khoái trá nhất phải thuộc về Doãn Tố Điệp, nụ cười kiều mỵ kia như hoa mẫu đơn nở rộ, tản ra lực lượng hút hồn đoạt phách, làm cho không ít võ giả nam tính vừa thoáng nhìn thấy nụ cười của nàng, đều rối rít động lòng, hận không thể xông lên phía trước ôm nàng vào lòng, thưởng thức vẻ đẹp cùng tư vị tuyệt vời của nàng một phen.
Vạn Thú Sơn cùng Lưu Ly Môn là lân cận nhau, tự nhiên là không thiếu tranh đấu lẫn nhau, lần này Doãn Tố Điệp mang đến Chiếu Hình Châu, chính là sợ người của Vạn Thú Sơn sử dụng những con yêu thú có thể ẩn núp thân hình kia, nhưng không nghĩ tới trước một mực không cần sử dụng, ngược lại ở chỗ này phát lên tác dụng lớn.
“Sau chuyện lần này, đi trở về báo cáo ắt sẽ được sư tôn khen ngợi?” Doãn Tố Điệp nghĩ trong lòng như vậy, vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua hướng Đại Diên bên kia, thấy đối phương từ đầu đến giờ đắm chìm trong cảm ngộ của mình, không hề mở mắt, lập tức Doãn Tố Điệp cảm thấy không còn chút hứng thú.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, dường như là bị thứ gì làm tổn thương vậy.
Bốn phía sơn cốc vốn đang rất yên tĩnh, rất nhiều võ giả đều quay nhìn chung quanh, cũng có người trong lòng có suy nghĩ, nhưng không có người nào dám lớn tiếng nói chuyện, ngay cả tiếng hô hấp đều cố đè nén đến cực hạn, mà một tiếng kêu đau của Dương Khai như thế có vẻ cực kỳ đột ngột, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Về phần Ngụy Cổ Xương lại là gương mặt ân cần hỏi thăm: - Dương huynh, thế nào?
Dương Khai sắc mặt tái nhợt từ từ khôi phục đỏ hồng, nghe vậy mỉm cười: - Không có gì, chỉ là trong cảm ngộ xảy ra chút sai lầm nhỏ, suýt nữa bị thương!
- À! Ngụy Cổ Xương nghe vậy tuy rằng vẫn cảm thấy có hơi kỳ quái, ngược lại cũng không có hỏi nhiều.
“Thời điểm cảm ngộ cho dù xảy ra sai lầm, cũng không đến mức bị thương đâu!” Không chỉ Ngụy Cổ Xương trong lòng kỳ quái, ngay cả Đổng Huyên Nhi cùng Đại Diên hai người cũng nghi ngờ không hiểu. Đại Diên từ đầu không có mở mắt, cũng nhìn lại Dương Khai khó hiểu.
- Ngụy huynh! Bên đó không có tình huống gì chứ? Khúc Trường Phong lạnh lùng hỏi thăm, vừa rồi đang lúc hắn đại triển hùng phong, nhưng không nghĩ tới tình thế tuyệt vời đó bị một tiếng kêu đau của Dương Khai cắt đứt, bất kể tên võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh này là vô tình hay cố ý, đều làm cho Khúc Trường Phong rất ư là khó chịu, đương nhiên giọng nói sẽ không dễ nghe lắm.
Huống chi, hắn vốn cũng không ưa thích Dương Khai người này, không biết tại sao, mỗi lần gặp người này, mình liền tức cành hông, cố tình người này lại thường thường chạm mặt với mình. Cũng không biết rốt cuộc hắn có bản lãnh gì, không ngờ với cảnh giới thấp như vậy mà có thể xông vào tầng thứ ba.
- Không có gì, Khúc huynh cứ tiếp tục đi! Ngụy Cổ Xương toét miệng cười, nói với thâm ý sâu sắc.
Khúc Trường Phong sắc mặt sa sầm xuống, liếc nhìn Ngụy Cổ Xương một cái thật sâu, ngược lại cũng thức thời không có tiếp tục gây phiền toái với hắn, mà chắp hai tay sau lưng, đứng trên sườn núi bên mình, cất cao giọng nói: - Người của Vệ Hỏa Minh, Vạn Thú Sơn là gieo gió gặt bảo! Khúc mỗ vừa rồi đã nói, hy vọng mọi người tuân giữ quy củ, trước khi Hồng Chúc Quả chưa hoàn toàn chín muồi, không nên động tay động chân gì. Sau khi Hồng Chúc Quả thành thục, mỗi người sẽ dựa vào bản lãnh tranh đoạt là được! Khúc mỗ cũng tin tưởng, táy máy tay chân cũng không chỉ hai nhà kia! Hừ hừ... bằng hữu nào có làm như vậy, hiện tại mời rời khỏi chỗ này, nếu không đợi Khúc mỗ tra ra được, lúc đó còn muốn chạy cũng không đi được!
Nghe vậy, không ít người biến sắc, thế mới biết đã xem thường lòng dạ của Khúc Trường Phong.
Trước hắn đuổi đi người của Vệ Hỏa Minh cùng Vạn Thú Sơn, ít nhiều còn có nguyên do, đứng trên lập trường cũng là lập trường của mọi người, xem như mưu lợi vì mọi người, nhưng hiện tại hắn nói ra lời này liền có điều gì đó không đúng: rõ ràng là tên khốn này muốn dùng đao to búa lớn đuổi người đi mà!
Vừa nghĩ đến đây, không ít thế lực ở chỗ này không có nội tình gì đều đưa mắt nhìn về phía Lôi Đài Tông bên kia, muốn nhìn xem Phương Thiên Trọng có phản ứng thế nào.
Mỗi người đều biết, Phương Thiên Trọng cùng Khúc Trường Phong không hợp nhau, mỗi lần hai người gặp mặt đều là thủy hỏa bất dung, vừa rồi Phương Thiên Trọng liên thủ một lần với Khúc Trường Phong, không có nghĩa là hắn sẽ một mực làm như vậy.
Nói không chừng lần này Phương Thiên Trọng sẽ chống đối Khúc Trường Phong, nói vậy, bọn họ liền có thể đục nước béo cò.
Nhưng vừa nhìn lại, tim của mọi người đều chìm xuống đáy cốc.
Phương Thiên Trọng không ngờ lại nhắm mắt ngồi ở đó, đối với lời nói lớn lối đao to búa lớn của Khúc Trường Phong như thế, vậy mà không quản không hỏi tới!
Điều này có nghĩa gì? Đây rõ ràng có nghĩa Phương Thiên Trọng người ta đã sớm âm thầm đạt thành hiệp nghị với Khúc Trường Phong, cho nên mới không hề để ý tới hiện trạng trước mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, không ít người lắc đầu cười khổ: quả nhiên trên đời không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh hằng thôi!
Vì Hồng Chúc Quả kia, ngay cả Phương Thiên Trọng cùng Khúc Trường Phong đều tạm thời liên hiệp, còn có không gian nào để những người bọn họ sinh tồn?
Trong lúc nhất thời, có mấy phương thế lực nhân số chỉ có hai ba võ giả đến chỗ này, đều gương mặt chán nản lui xuống sườn núi, rời đi! Bọn họ tin rằng, cho dù bọn họ kiên trì ở lại, Khúc Trường Phong cũng sẽ tìm được cớ đuổi bọn họ đi. Đến lúc đó nổi lên động thủ, tuyệt đối không có chỗ tốt, còn không bằng bây giờ bỏ đi, còn có thể toàn thân trở lui.
Quả nhiên, có một số thế lực không quen nhìn cách làm của Khúc Trường Phong, lại tự biết mình vốn không có ngầm táy máy tay chân nên kiên trì ở lại... Nhưng không nghĩ tới đều bị người vu oan già họa, lần này Khúc Trường Phong hỏi cũng không hỏi, trực tiếp ra tay, đằng đằng sát khí, lần nữa đuổi đi mấy thế lực.
Trước hắn đối phó với đám người Vạn Thú Sơn muốn tìm chứng cớ, đó là vì hắn kiêng kỵ những con Khổ Vương Phong kia, nhưng đối với người khác, hắn cũng không có kiêng kỵ như vậy: quả đấm hắn lớn, vậy hắn có đạo lý.
Thời điểm Khúc Trường Phong phát uy, chỉ có võ giả của hơn mười thế lực an nhiên như thường, không có mảy may ý lo lắng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt với một màn trước mắt, vừa không có ý nhúng tay, cũng không có ý muốn ngăn cản.
Bởi vì mọi người đều biết, Khúc Trường Phong làm như vậy, chính mình hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ thu được một chút ưu đãi, còn ác danh thì do Chiến Thiên Minh gánh chịu, dù sao Chiến Thiên Minh là nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa, cớ sao mà không làm?
Khúc Trường Phong có thể nói là dao sắc chặt đay rối, một phen xua đuổi, làm cho trong sơn cốc vốn đang nhao nhao rộn ràng, lập tức trở nên yên tĩnh không ít, có ít nhất 70% thế lực đến chỗ này bị hắn đuổi chạy.
Mà còn lại mười mấy thế lực gia tộc, mỗi bên đều chiếm cứ một đỉnh núi, không phải Khúc Trường Phong không muốn đuổi bọn họ đi, chỉ có điều mười mấy thế lực gia tộc này không yếu, hắn không dám tùy ý vu oan giá họa đuổi đi.
Sau một phen nhốn nháo, hiện trường một lần nữa yên tĩnh lại, vầng mặt trời đỏ thứ hai cũng từ từ lên đến gần giữa trời.
Dương Khai thì lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi ở xa xa, sắc mặt lạnh lùng.
Võ giả đi càng lúc càng xa này chính là Đại Diên vừa nói tới, là Lục Diệp của Lưu Vân Cốc!
Dương Khai đã sớm từ trên người đối phương cảm nhận được sát khí và ác ý, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, đối phương lại dám ở trước mắt bao người đánh lén hắn, hơn nữa thủ đoạn cao minh, suýt nữa ngay cả hắn đều không thể phát hiện.
Ngay trước lúc Doãn Tố Điệp sử dụng uy năng của Chiếu Hình Châu kia, Dương Khai vì lòng hiếu kỳ mở mắt, muốn nhìn xem Chiếu Hình Châu này có chỗ gì đặc thù, mà lại làm cho nam nhân của Vạn Thú Sơn kia kiêng kỵ như thế.
Nhưng không ngờ, ngay lúc Chiếu Hình Châu phát ra hào quang rực rỡ, hắn lại mơ hồ nhìn thấy một tia năng lượng không bình thường cách không xa ở trước mặt mình, đang lan tràn tới phía mình.
Mà ngọn nguồn của một tia năng lượng này, không ngờ chính là tên Lục Diệp kia...