Đó là một đạo năng lượng thần hồn ẩn giấu vô cùng hoàn mỹ, thần thức cường đại như Dương Khai mà tới lúc đối phương gần đến trước mắt cũng không thể phát hiện, nếu không nhờ trời xui đất khiến, mượn uy năng của Chiếu Hình Châu mới phát hiện, chỉ sợ sẽ bị đối phương đánh lén thành công.
Trong nháy mắt nhận ra đạo năng lượng thần hồn này, Dương Khai liền lập tức phản kích.
Nhưng khiến hắn thất kinh là, không ngờ tu vi thần thức của đối phương không thua kém mình chút nào, sau khi thần niệm vô hình của hai người va chạm nhau, Dương Khai bị thất thế, đối phương cũng không có tốt lành gì.
Bất quá chuyện này vừa xong, Lục Diệp cũng lập tức thu hồi thần niệm, giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại thì tiếng kêu rên của Dương Khai lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tiếp sau đó Khúc Trường Phong kiếm cớ đuổi người, lúc này sắc mặt Lục Diệp một mực lo lắng không chừng, sau khi rất nhiều võ giả thế lực đều bị đuổi đi, hắn cũng không thể không lựa chọn chủ động rời đi. Dù sao võ giả Lưu Vân Cốc đến nơi này chỉ có một mình hắn, Khúc Trường Phong sẽ không coi Lưu Vân Cốc vào đâu, hắn không đi chỉ sẽ tự tìm đánh đuổi.
“Tên Lục Diệp này có vấn đề!” Dương Khai tự nhũ thầm: “Nếu mình không nhờ mấy năm trước cơ duyên xảo hợp chiếm được Ôn Thần Liên, bất kể như thế nào cũng không có khả năng có năng lượng thần thức cường đại như thế. Thế nhưng loại thiên địa chí bảo như Ôn Thần Liên này trong thiên hạ có thể có mấy cây? Chỉ sợ cho dù có loại khác giống như Ôn Thần Liên, cũng không có khả năng nắm giữ ở trên tay võ giả Lục Diệp như vậy!”
“Tên Lục Diệp kia về tu vi thần thức không ngờ không thua kém mình chút nào, cái này khiến người ta kỳ quái.”
“Thế lực Lưu Vân Cốc không tính là mạnh mẽ lắm, trên U Ám Tinh chỉ có thể xem như bậc trung mà thôi, trong tông môn không có khả năng có loại công pháp rèn luyện thần thức nghịch thiên như thế, rốt cuộc tên Lục Diệp này làm thế nào tu luyện lực lượng thần thức của hắn đạt tới trình độ này?”
Trước ở trong động thạch nhũ, Dương Khai không có phát hiện tên Lục Diệp này có chỗ gì kỳ lạ. Hắn chỉ là một võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh rất bình thường, sau đó lúc ngâm mình trong Tẩy Hồn Thần Thủy, đối phương cũng đi vào, nhưng chiếm được một chút ưu đãi kia còn chưa đủ để phát sinh biến hóa như thế.
Vô duyên vô cớ xuất hiện một địch nhân cường đại như vậy, tâm tình Dương Khai phải nói là cực kỳ buồn bực. Thậm chí hắn không rõ lắm rốt cuộc mình trêu chọc phải đối phương ở điểm nào.
Nhất định phải tìm cơ hội bắt giết chết hắn, không quản đối phương nhắm vào mình có phải hiểu lầm hay không, bị người nhìn chằm chằm như vậy, bất cứ người nào tâm lý cũng không yên lòng.
Đủ loại ý nghĩ quấn quanh trong đầu, Dương Khai rất nhanh làm ra quyết định. Thở nhẹ một hơi, không nghĩ nhiều về chuyện Lục Diệp nữa, tiếp tục nhắm mắt cảm ngộ. Vầng mặt trời đỏ thứ hai dâng lên, làm cho mùi trái cây tràn ngập kia càng thêm nồng đậm. Mà đủ loại thần kỳ tích chứa trong mùi trái cây kia cũng mạnh hơn rất nhiều. Tất cả võ giả còn ở lai cũng không thể lãng phí cơ hội khó có này, đương nhiên vui vẻ chịu đựng ngồi điều tức.
Dương Khai như cũ đắm chìm trong lĩnh ngộ khống chế đối với thánh nguyên của bản thân. Hắn biết mượn mùi hương của thiên địa chí bảo Hồng Chúc Quả này lúc thành thục có thể lĩnh ngộ thời gian rất ngắn, cho nên hắn vốn cũng không có tính toán tìm hiểu lực lượng của pháp tắc không gian cao thâm kia. Chỉ cần có thể trong hai ba ngày ngắn ngủi này lĩnh ngộ thấu đáo khống chế thánh nguyên, thì chuyến đi này đã không tệ rồi.
Hắn không biết những người khác sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng hắn tự nhận lựa chọn của mình là không sai.
Khi vầng mặt trời đỏ thứ hai dâng lên tới giữa trời, không di động nữa, trong sơn cốc lúc này tràn ngập ra một tầng năng lượng màu đỏ sậm, đã trải qua hai lần tình hình như thế, rất nhiều cường giả tự nhiên không thèm để ý tới chuyện này chút nào, nhưng bọn họ vẫn như cũ khó nén kích động trong lòng cùng vẻ mặt phấn khởi.
Năng lượng màu đỏ sậm xuất hiện, có nghĩa vầng mặt trời đỏ thứ ba lập tức sẽ dâng lên, rồi sẽ tạo thành kỳ cảnh Tam Dương Khai Thái, cũng đồng nghĩa với Hồng Chúc Quả sắp chân chính thành thục!
Không ít võ giả tâm tính nôn nóng không ổn định bị chuyện này quấy nhiễu, không thể bình tĩnh ngồi điều tức lĩnh ngộ cái gì nữa, mà đều rối rít mở mắt, trợn to mắt chú ý hết thảy động tĩnh bên trong sơn cốc, không chịu bỏ lỡ mảy may tình huống gì.
Năng lượng màu đỏ sậm đột ngột xuất hiện, mặt đất nhẹ nhàng run rẩy, rất nhanh, năng lượng kia liền bộc phát ra, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía, trong không khí mùi thơm trái cây một lần nữa nồng đậm gấp ba lần.
Vầng mặt trời đỏ thứ ba ở trước mắt bao người, không phụ mong đợi của mọi người... chậm rãi dâng lên!
Vang lên tiếng ồ nho nhỏ, từng tia tia thánh nguyên âm thầm khởi động, có một số người dường như không thể chờ đợi muốn lao xuống.
Lý Ấu Nam của Dược Đan Môn kia thấy vậy, không ngừng lau mồ hôi trên trán, cũng không quản nhiều, cao giọng hô lớn: - Chư vị nhưng nhất thiết không nên bị kích động đấy! Kỳ cảnh Tam Dương Khai Thái chưa thành, Hồng Chúc Quả còn chưa có trồi lên, thời khắc này nhất thiết không nên tranh đấu, một khi quấy nhiễu Hồng Chúc Quả thành thục, thì chúng ta dù muôn lần chết cũng không đủ gánh tội!
Hắn tự cho rằng bản thân mình so với bất kỳ kẻ nào ở đây, đều am hiểu về bí tân cùng dấu hiệu báo trước của Hồng Chúc Quả trước khi thành thục, tự nhiên phải có trách nhiệm lên tiếng nhắc nhở.
Đồng thời trong lòng mắng thầm không dứt, nếu không phải sợ những người này không kiềm chế được, thật sự động thủ đánh nhau, từ đó quấy nhiễu Hồng Chúc Quả thành thục, hắn mới lười nói những lời này cùng người khác, những người này đánh nhau chết sống có quan hệ gì với hắn đâu, tốt nhất toàn bộ chết sạch, như vậy Dược Đan Môn hắn có thể độc chiếm một quả linh quả nghịch thiên này.
Nghe Lý Ấu Nam nói, không ít người đều liếc nhìn hắn với ánh mắt lãnh đạm, thờ ơ, nên cảnh giác vẫn là cảnh giác, nên ngưng tụ thánh nguyên thì vẫn ngưng tụ thánh nguyên.
Ảnh Nguyệt Điện bên kia, Ngụy Cổ Xương nheo mắt theo dõi, âm thầm cảm thấy còn có một chút thời gian, ngay sau đó lại nhắm hai mắt tiếp tục cảm ngộ, cũng không có biểu hiện kích động thái quá.
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí trong sơn cốc nhỏ này càng ngày càng khẩn trương, đến lúc vầng mặt trời đỏ thứ ba dâng lên một nửa, rất nhiều võ giả từ đầu vẫn còn đang ngồi cảm ngộ rốt cục cũng không kiềm chế được rối rít đứng lên, nhìn chằm chằm theo dõi động tĩnh của mặt trời đỏ. Chẳng những võ giả bình thường như thế, mà mấy nhân tài mới nổi danh xa gần kia, như Ngụy Cổ Xương, Khúc Trường Phong, Phương Thiên Trọng, Doãn Tố Điệp, Đường Dũng Nhất, Khuất Minh Hải... cũng thế!
Không ai có thể tiếp tục giữ được vẻ lạnh nhạt trước đó, những người này một mặt vừa chú ý độ cao mặt trời đỏ dâng lên, một mặt vừa thấp giọng nói gì đó với người bên cạnh mình, sắc mặt đầy ngưng trọng nghiêm túc.
- Dương sư đệ vẫn còn đang cảm ngộ! Đại Diên trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhìn Dương Khai cuối cùng vẫn ngồi ở một bên không nhúc nhích, nhưng trong cơ thể thánh nguyên lại sôi trào hung mãnh.
Bộ dáng Dương Khai này, rõ ràng là cảm ngộ đến chỗ mấu chốt khẩn yếu nhất, ngay cả Hồng Chúc Quả thành thục cũng không hề chú ý tới.
- Xem ra lần này Dương huynh thu hoạch không nhỏ nha! Ngụy Cổ Xương cười khổ một tiếng, lại thêm phần hâm mộ Dương Khai. Hắn cũng cảm ngộ một vài ngày, nhưng bởi vì thỉnh thoảng còn phải dò xét tình huống của Hồng Chúc Quả, cho nên cũng không thể lĩnh ngộ được tính thực tế gì, cảm ngộ được đều là mông lung mờ ảo, mặc dù có chút chỗ tốt, nhưng so với Dương Khai như vậy thì chênh lệch khá xa.
- Còn có một người cũng đang cảm ngộ! Đổng Huyên Nhi chuyển đôi mắt đẹp nhìn về phía một sườn núi khác. Trên sườn núi kia, gã nam nhân lạnh lùng của Tinh Đế Môn tình huống giống nhau như đúc với Dương Khai, đều khoanh chân cố định, thần sắc không dao động như giếng cổ, duy chỉ có thánh nguyên dâng trào dữ dội trong cơ thể.
- Chỉ sợ đây chính là chênh lệch giữa chúng ta với bọn họ! Ngụy Cổ Xương tự lẩm bẩm một mình. Hắn là kỳ tài ngút trời, đã sớm thành danh từ lâu, được xem là ngôi sao mới nổi bật nhất của Ảnh Nguyệt Điện, cùng nổi danh với đám người Phương Thiên Trọng, Khúc Trường Phong, cho nên chưa từng có cảm giác mình chênh lệch bao nhiêu so với người khác.
Thế nhưng từ khi nhìn thấy Dương Khai thi triển ra đủ loại thủ đoạn, hắn liền mơ hồ nhận ra chỗ thiếu sót của mình. Hiện tại trừ Dương Khai, lại toát ra một tên đệ tử của Tinh Đế Môn... Ngụy Cổ Xương không khỏi sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.
Hắn biết rằng bản thân mình nếu không nỗ lực, thì U Ám Tinh tương lai, nói không chừng sẽ không có chốn để hắn dung thân!
Cả sơn cốc, mấy chục võ giả đều đứng trên sườn núi, ngưng thần chú ý vầng mặt trời đỏ thứ ba, kể từ đó, động thái của Dương Khai và gã đệ tử Tinh Đế Môn kia liền rất dụ cho người ta chú ý.
Dương Khai còn không có gì, mọi người cũng không biết lai lịch của hắn, mà hắn chỉ là một võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh, còn không có bị những tinh anh bọn họ này để vào mắt.
Nhưng thật ra gã nam nhân lạnh lùng của Tinh Đế Môn kia từ đầu luôn ngồi cảm ngộ, khiến mọi người đều âm thầm tức giận. Thậm chí bọn họ không nhịn được hy vọng đối phương cứ một mực cảm ngộ tiếp như vậy, tốt nhất là kéo dài đến lúc phân phối xong Hồng Chúc Quả cho mỗi người mới tốt.
Mọi người chân chính cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.
Vầng mặt trời đỏ thứ ba từ khi xuất hiện, liền một mực chậm như rùa bò, chậm rãi dâng lên hướng bầu trời, mọi người hận không thể xông lên đẩy cho mặt trời đỏ kia mau lên cao.
Tình huống như vậy ước chừng kéo dài suốt một ngày, đến khi vầng mặt trời đỏ thứ ba dâng lên tới giữa trời, tụ hợp cùng hai vầng mặt trời đỏ trước đó tạo thành kỳ cảnh Tam Dương Khai Thái. Ba vầng mặt trời đỏ kia dường như giữa nhau sinh ra cộng minh gì đó, bỗng nhiên, ánh sáng đỏ phát rộ, chiếu rọi toàn bộ địa vực tầng thứ ba Lưu Viêm Sa Địa, làm cho tất cả võ giả còn lưu tại tầng thứ ba đều trong chớp mắt trước ánh sáng rực rỡ này, không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Dao động năng lượng từ trên không trung truyền ra như sóng to gió lớn, chờ đến lúc mọi người mở mắt nhìn lại, đều sắc mặt chấn động!
Bởi vì ba vầng mặt trời đỏ đã hợp lại với nhau, hoàn toàn biến thành một vầng mặt trời đỏ lớn hơn, mặt trời đỏ kia giống như con quay xoay tròn vùn vụt, mỗi một vòng xoay tròn, đều mang theo lực hút khổng lồ không có gì sánh kịp.
Linh khí trong trời đất lập tức trở nên hỗn loạn không bình thường.
Nhưng lại đồng loạt hội tụ về hướng bên này. Linh khí nồng đậm kia ngưng tụ thành thực chất, tạo thành gió lốc điên cuồng rót vào bên trong mặt trời đỏ, mà mặt trời đỏ lại giống như một cái động không đáy, cắn nuốt hết thảy linh khí kia.
Dược Đan Môn bên kia, thân thể Lý Ấu Nam run run, mở to hai mắt nhìn chòng chọc một màn trước mắt, có chút không thể tự kiềm chế kích động của mình!
Giống nhau như đúc với trong điển tịch ghi lại, không có khác nhau chút nào, quả nhiên là Hồng Chúc Quả chín muồi rồi!
Thời gian trước sau không tới một nén nhang, linh khí thiên địa trong tầng thứ ba Lưu Viêm Sa Địa lại hết sạch không còn mảy may, trong phạm vi mấy trăm dặm lập tức biến thành vùng đất chết!
Mà một vầng mặt trời đỏ kia lại có vẻ càng thêm ngưng thật, giống như mặt trời nhỏ chân chính treo trên bầu trời.
Bỗng nhiên, nó ngưng xoay tròn, từ cực động đến cực tĩnh, thay đổi chỉ trong nháy mắt.
- Không xong! Lý Ấu Nam thấy vậy, lập tức kinh ngạc xuất mồ hôi lạnh cả người, vội vàng tế ra bí bảo dạng một cái khiên. Cái khiên kia hóa thành một màn sáng, tạo thành một cái lồng phòng ngự tầng tầng hơi nước, bao phủ toàn bộ trên sườn núi vị trí mấy người Dược Đan Môn trong đó, phòng thủ kín không một kẽ hở...