Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1996: Chương 1996: Đánh lén




Một màn bất ngờ này làm mọi người đều run sợ.

Một hồi lâu sau mới có người hô to: - Không thể lui về sau, nếu lui lại sẽ gặp cấm chế chết ngay, chư vị cẩn thận.

- Đáng ghét, đây là bẫy ngầm.

- Tinh Thần Cung chết tiệt à.

- Ta..ta nên làm gì bây giờ?

Rất nhiều người thực lực không cao mơ ước bảo vật giờ này lại ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng lại bắt đầu trách mắng Tinh Thần Cung, dường như đây là cái bẫy Tinh Thần Cung giăng ra cho bọn họ.

Cục diện lúc này càng đi vào phía trước càng phải chịu long uy chèn ép, sơ sảy chút sẽ liền bỏ mạng, mà những võ giả lúc trước chết thảm chính là ví dụ điển hình nhất. Ngay cả muốn rời đi bọn họ cũng không thể lui về sau, ba mươi thi thể mới ngã xuống chính là vết xe đổ.

Làm như vậy một số võ giả đúng thật là tiến không được thoái không xong, trong nhất thời kẹt cứng tại chỗ.

Nhưng dù sao cũng không phải toàn bộ, những cường giả có thực lực, có lòng tin ở bản thân vẫn chống lại long uy chèn ép, từng bước tiến vào Thăng Long Đàn, ánh mắt lửa nóng đặt trên mười mấy đồ vật không rõ là thứ gì ở trên Tế Đàn kia. Mỗi bước ra của bọn họ đều vô cùng gian khổ nhưng khi bước qua được rồi nét mặt họ sung sướng như có thu hoạch lớn.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, đây là đạo lý ai cũng biết, các võ giả ở đây ai mà chưa trải qua không ít đau khổ sống chết, đại đa số bọn họ đều vô cùng kiên nghị.

Huống chi chưa nói đến tranh đoạt mười mấy món bảo vật kia, chỉ cần là quá trình đi tới Thăng Long Đàn có tác dụng đã khiến những võ giả này mửng rỡ như điên.

Mỗi bước đi ra các võ giả kia đều có thể cảm giác được tâm tính của mình cùng nghị lực tăng lên không ít, thậm chí ở dưới sức chèn ép của vô thượng long uy, rất nhiều lực lượng trong cơ thể cường giả Hư Vương Cảnh đều đang nhanh chóng chuyển hóa thành nguyên lực.

Loại tốc độ chuyển hóa này không phải là uống Nguyên Ngưng đan có thể so sánh.

Dương Khai tự nhiên cũng phát hiện điều này.

Thật ra hắn hoàn toàn có thể không thấy uy ép đến từ Thăng Long Đàn, dù sao trong cơ thể hắn còn có lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long. Thăng Long Đàn tuy chế tạo từ Long Cốt, trời sinh đã có vô thượng long uy, nhưng trước mặt lực lượng Kim Thánh Long loại long uy chèn ép này vẫn không có chút tác dụng.

Nghe đồn từ thời thượng cổ, Chân Long nhất tộc vô số người, nhưng trong nhất tộc này huyết mạch cấp độ áp chế lại vô cùng rõ ràng. Kim Thánh Long tại Chân Long nhất tộc có địa vị cực cao, mà nhìn từ trước khi Thăng Long Đàn xuất hiện dị thường có thể thấy Long Cốt chế tạo Thăng Long Đàn có lẽ là Hỏa Long chi cốt, bởi vì hư ảnh Chân Long xuất hiện kia có màu đỏ.

Rồng đỏ chủ yếu sử dụng lực lượng hỏa hệ.

Lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long đủ để chế trụ toàn bộ long uy từ Thăng Long Đàn làm cho uy áp này không thể tiếp cận Dương Khai trong vòng ba trượng.

Lúc Dương Khai phát hiện điều này thậm chí hắn còn không thèm để ý tới, ý niệm trong đầu hắn lúc đó chỉ có xông tới lấy mười mấy món bảo vật trên Tế Đàn kia trước đã.

Nhưng suy nghĩ một chút hắn cũng không mạo thất như vậy.

Dù sao ở đây có chừng mấy trăm võ giả Hư Vương Cảnh, khoan nói tới việc tự mình đi tranh đoạt bảo vật liệu có thể trốn thoát khỏi những người này đuổi giết vây công hay không, kể cả có thể công rồi thì đợi ra khỏi Ngũ Sắc Bảo Tháp xong cũng là phiền toái.

Một khi người bên ngoài biết được mình ở Thăng Long Đàn chiếm được lợi nhiều như vậy chỉ sợ sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người

Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, Dương Khai không tin những võ giả Đạo Nguyên Cảnh kia sẽ không mơ ước tới những bảo bối đến từ Thăng Long Đàn, thật sự nếu bị Đạo Nguyên Cảnh võ giả để ý tới thì cuộc sống sau này sẽ khó mà tốt được.

Cho nên hắn không làm như vậy.

Thời khắc này hắn lẫn trong đám người hỗn loạn vừa tiến vào gần Thăng Long Đàn, dựa vào vô thượng long uy chèn ép kia để chuyển hóa nguyên lực trong cơ thể mình, vừa thanh thản quan sát bốn phía xem tình hình những người khác.

Không bao lâu liền có không ít võ giả Hư Vương Cảnh cường đại đã bị hắn lặng lẽ ghi tạc trong lòng.

Những người này không thể nghi ngờ gì nữa đều đã chuyển hóa toàn bộ nguyên lực, lúc bọn họ ngăn cản long uy chèn ép có phần dễ dàng hơn so với người khác cho nên tốc độ cũng tương đối nhanh, có khoảng cách nhất định với những người sau.

Dương Khai hơi tăng nhanh bước chân, đồng thời trong đầu suy nghĩ nên làm cách nào mang những bảo vật kia đi mà không ai biết.

Ngay lúc hắn đang trầm tư, ở một bên truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi: - Dám vượt qua bổn công tử, chết đi.

Tiếng “chết” kia vừa rời khỏi miệng người đó một dấu bàn tay liền hướng đánh tới Dương Khai, trong dấu bàn tay có tiếng gió gào thét, dường như tích chứa lực phá hoại cực lớn.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, trong nháy mắt giơ tay lên, lực lượng hùng hồn rót vào lòng bàn tay hướng vỗ tới dấu lòng bàn tay của đối phương.

Phập…

Một tiếng vang nhỏ, liền ngay sau đó hai lực lượng cuồng bạo đụng vào nhau bắn ra tứ phía, uy thế to lớn.

Thân thể Dương Khai hơi chao đảo liền không có động tĩnh, ngược lại người chủ động xuất thủ tập kích hắn lại kinh hô một tiếng, dường như có chút không đỡ được công kích của hắn, mất thăng bằng hướng bay về phía sau.

Sắc mặt người này đại biến, chỉ một thoáng đã tái nhợt không một hạt máu.

Dù sao trước kia những võ giả rút lui đều bị Thăng Long Đàn kích bắn ra tia sáng đen chém chết tại chỗ, hắn cũng không xác định mình có bị giống đám người đó hay không.

Nếu thật như vậy hắn cũng không có lòng tin có thể chống lại công kích của Thăng Long Đàn.

Vừa nghĩ tới đây hắn cắn răng, thân thể tiếp tục c hìm xuống như cọc gỗ đóng trên mặt đất.

Hắn tình nguyện để tất cả các lực lượng xông vào cơ thể mình cũng không dám mảy may di động.

Phập phập phập…

Bên trong cơ thể người này truyền tới từng tiếng nhổ, sắc mặt hắn trắng nhợt, máu tươi tràn ra từ mũi, miệng, bộ dáng đột nhiên trở nên dữ tợn.

- Công tử. Có người hô to, vội vàng tiến lên hai bước chỉ tay vào phía sau người này hóa giải một tia lực đạo, cuối cùng cũng làm hắn đứng vững vàng tại chỗ không lui lại nửa bước.

Dương Khai âm trầm quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt quen thuộc không khỏi cười lạnh một tiếng: - Thì ra là Khương công tử…

Người xuất thủ đánh lén hắn bất ngờ chính là Khương Sở Hạ lúc trước lên tiếng.

Vừa rồi Dương Khai gặp hắn lần đầu còn thấy người này tướng mạo đường đường, ôn văn nhĩ nhã, cũng có chút phong phạm khí độ công tử, nhưng sau khi biết Khương Sở Hạ chú ý tới Tần Ngọc, hắn hiểu ra người này một bụng ý nghĩ xấu, lúc này xem ra Khương Sở Hạ không chỉ suy nghĩ xấu xa mà còn không khoan dung.

Quả thực chính là dạng tiểu nhân khiến người khác căm giận.

Hắn sở dĩ hạ thủ với mình chẳng qua vì tốc độ của mình nhanh hơn hắn một chút, đã vượt qua hắn mà thôi.

- Các hạ là ai?

Khương Sở Hạ chịu thiệt suýt nữa gặp họa, trong lòng oán hận lại cũng kiêng kỵ Dương Khai vạn phần, hắn hoàn toàn không nghĩ tới mình lại không thể tiếp nhận nổi một chiêu của một võ giả Hư Vương Cảnh.

Hơn nữa tình huống vừa rồi đối phương mới chỉ thuận tay một kích, nếu thực muốn chiến đấu sống chết tự mình chẳng phải hoàn toàn không phải là đối thủ hay sao.

Đây còn là người không? Trong lòng Khương Sở Hạ kinh hãi hoảng loạn.

Phong Lâm Thành từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật như vậy?

Hỏi ta? Dương Khai cười gằn một tiếng: - Ta chẳng qua chỉ là một người Khương công tử không trêu chọc nổi thôi.

Thấy Dương Khai khoác lác như vậy trên mặt Khương Sở Hạ tỏ vẻ không phục nhưng hắn lại nghĩ không chừng đối phương đến từ một thế lực lớn nào đó, dù sao Phong Lâm Thành trong khoảng thời gian này hội tụ không ít cường giả.

Nghĩ tới đây thần sắc Khương Sở Hà không khỏi lóe lên một cái ôm quyền nói: - Vừa rồi Khương mỗ mạo phạm, các hạ xin đừng trách.

- Coi như có chút tự biết mình, tha mạng cho ngươi.

Dương Khai lạnh giọng cười không tiếp tục dây dưa với Khương Sở Hà mà xoay người tiếp tục đi tới.

Khương Sở Hà chăm chú nhìn bóng lưng hắn, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, một mặt muốn áp chế thương thế của mình, mặt khác lại muốn ngăn cản vô thượng long uy kia, trong nhất thời vô cùng cực khổ.

Đi sau cùng trong đám người, Tần Ngọc mang theo nhiều hộ vệ chậm chạp đi, dù sao thực lực của nàng đích thực không cao, không thể đi nhanh được như những người khác.

Nhưng cũng chính là vì vậy cho nên mới nhìn thấy toàn bộ một màn vừa rồi.

- Người này…lai lịch gì?

Chân mày Tần Ngọc nhíu lại.

Đều là võ giả Phong Lâm Thành, Tần Ngọc tất nhiên biết được Khương Sở Hạ tu vi gì, Khương Sở Hạ người này tư chất tuy không coi là lợi hại nhưng có tài nguyên Khương gia trút xuống, hơn nữa khắc khổ tu luyện nhiều năm như vậy từ lâu cũng đã tới Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, một thân lực lượng toàn bộ đã chuyển hóa thành nguyên lực.

Nói cách khác trong số Hư Vương Cảnh, Khương Sở Hạ dù không vô địch cũng không phải có thể bị người một chiêu đả thương.

Nhưng có người làm được.

Điều này làm Tần Ngọc kinh ngạc, đồng thời càng thêm hứng thú đối với Dương Khai.

- Tiểu thư, người đó sao vậy? Có hộ vệ thấy Tần Ngọc nhìn chằm chằm Dương Khai không hỏi lên tiếng ho ri.

- Các ngươi có người nào gặp người đó chưa? Có biết lai lịch của hắn không? Tần Ngọc nhẹ giọng hỏi.

Các hộ vệ đều không ngừng lắc đầu biểu thị mình chưa từng thấy qua Dương Khai.

Hộ vệ lúc trước lên tiếng nói: - Tiểu thư nếu muốn biết đợi rời khỏi Ngũ Sắc Bảo Tháp thuộc hạ sẽ cho người đi tìm hiểu.

Tần Ngọc gật đầu: - Nhớ kỹ, tìm hiểu là được, đừng có không dưng đắc tội hắn.

- Tuân lệnh.

Phụ cận Thăng Long Đàn, theo thời gian trôi qua, chênh lệch thực lực của mọi người dần lộ ra, mặc dù cơ bản mọi người đều là Hư Vương Cảnh, thậm chí có rất nhiều là Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng ở Thăng Long Đàn này lửa thử vàng, thực lực mạnh yếu khác nhau rất nhanh đã được nhìn ra.

Những người có tâm tính, nghị lực, thực lực không thể nghi ngờ đều đi nhanh hơn một bước, xa hơn một bước.

Còn lại đều rơi về phía sau.

Trong nhất thời, lấy Thăng Long Đàn làm trung tâm, vô số võ giả chia làm nhiều tầng đều liều mạng hướng áp sát vào trung tâm.

Mà ở tầng thứ nhất có chừng hơn bốn mươi vị cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, thực lực chênh lệch không quá lớn, có thể đoán được nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bốn mươi người này sẽ dẫn đầu tới Thăng Long Đàn, thậm chí, những võ giả phía sau đã không có hy vọng gì.

Nhưng bọn họ cũng không dám tùy ý lùi về sau sợ rước họa vào thân, chỉ có thể kiên trì đi tiếp lên phía trước.

Trong lúc ngày càng nhiều võ giả không chịu nổi long uy chèn ép mà chết bất đắc kỳ tử, Thăng Long Đàn trong phạm vi mấy chục trượng có hang trăm thi thể không đầu nằm ngổn ngang, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.