Đoạn đường ngắn ngủi trong vòng trăm trượng tới Thăng Long Đàn trở thành chỗ chôn thây của vô số võ giả Hư Vương Cảnh.
Sau nửa canh giờ, mấy chục võ giả ở tầng thứ nhất kia, khoảng cách Thăng Long Đàn đã không tới mười trượng.
Khoảng cách gần như vậy, mười mấy kiện bảo vật cất chứa trên Tế Đàn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, trong nhất thời không quản những người này xuất thân như thế nào, lai lịch ra sao cũng đều đang hít thở dồn dập.
Nhưng…bảo vật chỉ có mười mấy món, võ giả tới gần một bước đã có tới hơn bốn mươi người, tính thế nào cũng không thể chia đều,như vậy tất sẽ có phân nửa võ giả sẽ phải quay về tay không.
Mọi người hiển nhiên cũng phát hiện được điều này, cho nên sau khi tới gần Thăng Long Đàn chừng mười mấy trượng mọi người đều âm thầm vận động lực lượng, ánh mắt mơ hồ, địch ý điên cuồng nảy sinh.
Bỗng nhiên một trận tiếng xé gió truyền ra, năng lượng thiên địa bỗng nhiễu loạn, một mũi tên màu vàng bắn ra với tốc độ cực nhanh đánh tới một nam tử khôi ngô.
- Má nó, sớm biết ngươi sẽ đánh lén lão tử, rốt cuộc không nhịn được động thủ sao? Nam tử khôi ngô kia bộ dáng có vẻ như sớm có phòng ngư,vừa thấy địch nhân xuất thủ liền đưa tay ra trước mặt, liền sau đó, một cái khiên sáu cạnh đậm sắc xuất hiện trước mặt hắn cản trở toàn bộ thân hình hắn.
Uỳnh…
Tiếng nổ truyền ra,mũi tên vàng kia uy lực tuy không tầm thường nhưng vẫn bị tấm khiên kia cản lại.
Người xuấ thủ đánh lén thấy tình hình này thì không khỏi ngẩn ngơ.
Nam tử khôi ngô cười gằn một tiếng, với tốc độ cực nhanh thu hồi chiếc khiên nắm chắc trong tay. Trên nắm tay hắn nguyên lực tuôn ra chợt hướng địch nhân xuất thủ, trong miệng khẽ quát: - Bá Vương Thánh Quyền.
Đây rõ ràng là một bí thuật uy lực cực lớn, quyền ra trong nháy mắt lại tràn ngập ý cảnh, có thể thấy được người này đã có chút chạm tới ngưỡng cửa Đạo Nguyên Cảnh, có lẽ hắn cũng chỉ còn thiếu chút nữa liền có thể tấn thăng lên bình cảnh này.
Trong quyền phong kia khoả cuốn môt cỗ khí thế duy ngã độc tôn, tách nhập thiên hạ làm người đánh lén biến sắc vội vàng uốn người, đồng thời một tay đưa vào hư không, một thanh kiếm Thanh Phong sắc bén dài chừng ba xích bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Kiếm phong trên tay bắn ra, nguyên lực rót vào trong kiếm, thần sắc hắn trở nên túc mục.
- Thuỷ Nguyệt Kính Hoa. Miệng hắn khẽ nói, trường kiếm ở giữa không trung hoá thành một nửa vòng tròn, trong hư không kia lại xuất hiện mặt kính hợp thành từ kiếm quang có thể soi được..
Bá Vương Thánh Quyền lúc tới lại bị mặt kiếm quang kia chặn lại.
Lĩnh vực Hư Vương Cảnh đại thành của hai người đồng thời tràn ra hung mãnh áp chế đối phương.
Rắc rắc…
Dương như đến không gian cũng không thể chịu được va chạm cuồng bạo như vậy, trong khoảnh khắc đó liền xuấ thiện một khe rất nhỏ.
- Hay lắm hay lắm, cuối cùng cũng đụng phải cao thủ ra gì rồi, hay lắm hay lắm. Nam tử khôi ngô thấy vậy không những không sợ hãi mà ngược lại cười ha hả, thần sắc cực kỳ ngông cuồng.
Ngược lại đối thủ của hắn âm thầm than khổ không ngừng, không nghĩ tự mình chỉ tuỳ ts xuất thủ đánh lén một chút, tưởng có thể bỏ rớt đối thủ không ngờ lại gặp tên điên này.
Rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể kiên trì ứng chiến.
Đại chiến giữa hai người vừa bạo phát, hơn bốn mươi vị võ giả ở tầng thứ nhất kia dường như đã thượng lượng xong, tất cả đều hành động.
Nhưng bọn họ cũng không có tới gần Thăng Long Đàn mà chỉ bận rộn ra tay, hạ sát thủ đối với võ giả gần mình nhất.
Chỉ một thoáng, ở gần Thăng Long Đàn một mảnh hỗn loạn.
Vở kịch đánh lén cùng bị đánh lén liên tiếp diễn ra.
Cứ một võ giả vừa động thủ đánh lén mục tiêu của mình lại bị một võ giả khác đánh tiếp không thể không cắn răng lấy một địch hai.
Cũng có người đơn đả độc đấu, có người hỗn chiến, có cả liên thủ trừ bỏ kẻ địch.
Nhóm cường giả Hư Vương Cảnh thuộc loại tinh anh ở Phong Lâm Thành giờ khắc này đều dường như trở thành cừu địch của nhau, không lâu sau đều đánh giết đỏ mắt, võ kỹ cùng quang hoa bí bảo đồng loại nở rộ vô cùng chói mắt.
Những người rơi ở tầng thứ hai thứ ba trong nhất thời trợn mắt há mồm.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền không khỏi vui mừng bởi điều này đồng nghĩ với việc có lẽ bọn họ còn có cơ hội lấy được bảo vật trên Thăng Long Đàn. Những người lúc trước buồn bực không lên tiếng lại đầy khí lực hướng phía trước đi vào.
Nhưng bọn họ nghĩ quá đơn gian, các võ giả tầng thứ nhất dù đang chém giết, nhưng nếu có người tới gận bọn họ đều không hẹn mà cùng ngừng công kích đối thủ, liên thủ giết người tới gần.
Dường như trong mắt bọn họ, chỉ có những võ giả ban đầu ở tầng thứ nhất mới coi là đối thủ cạnh tranh chân chính, những người sau đó chẳng qua chỉ là vai phụ mà thôi, có tư cách gì nhúng chàm bảo vật.
Hai ba người tiếp theo liên tiếp tử vong, các võ giả tầng thứ hai kia cũng thấy rõ thế cục không dám tuỳ ý đến gần.
Dương Khai đang rơi trong đám võ giả tầng thứ hai, vừa thấy tình cảnh này hắn không khỏi cau mày không dứt.
Hắn lúc này nếu muốn tới gần Thăng Long Đàn tất yếu sẽ bị võ giả tầng thứ nhất liên thủ công kích, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, nhưng nếu không tới gần sẽ không có tư cách lấy được bảo vật ở Thăng Long Đàn.
Vừa nghĩ tới đây hắn không khỏi lạnh giọng hô: - Bảo vật thuộc về người có duyên, các ngươi bá đạo như vậy không khỏi quá không coi ai ra gì, chư vị bằng hữu, muốn cá chép vượt vũ môn, chúng ta cùng nhau lên.
Nói xong liền noi gương xông lên đầu tiên.
Các võ giả tầng thứ hai vốn không cam lòng bị ngăn cản lại thời khắc này vừa nghe Dương Khai nói gì cá vượt vũ môn, lại nghĩ tới Tần Ngọc lúc trước nói, mỗi người lòng căm phẫn nổi lên rối rít hưởng ứng hiệu lệnh Dương Khai, túm ba tụm năm lại mắt lộ hung quang hướng phía trước thúc tới.
- Tiểu tử thối miệng lưỡi sắc nhọn, để ngươi chết trước. Rất nhanh chóng, Dương Khai bị hai cường giả phía trước để mắt tới.
Hai cường giả này vốn đang đánh nhau kịch liệt nhưng vừa nghe Dương Khai nói vậy liền không hẹn mà cùng đưa hắn trở thành mục tiêu.
Hai người ở tầng thứ nhất, hiển nhiên đầu là tinh anh trong Hư Vương Cảnh lại liên thủ lại cho dù không địch nổi Đạo Nguyên Cảnh nhưng cũng không phải đẳng cấp Hư Vương Cảnh có thể ngăn cản.
Một người tế ra một thanh đại phủ lớn, hướng đầu DƯơng Khai đánh tới, cây búa trên tay nhoáng lên hoa quang, phủ ấn to lớn tựa như viễn thạch rơi xuống, mạnh không thể đỡ
Người còn lại đưa tay vỗ mạnh một chiếc chuông nhỏ trên tay mình, mỗi một lần vỗ sắc mặt hắn lại thêm ngưng túc, chiếc chuông phát ra tiếng vang kỳ dị hội tụ thành công kích vô hình hướng Dương Khai đánh tới.
Dương Khai thần sắc rét lạnh, cũng không dám khinh thường, một thân lực lượng điên cuồng vận chuyển, trên tay vừa chuyển cầm một thanh đại đao.
Hắn vừa động thần niệm chém xuống một người trong đó.
Hoa quang loé lên trên đại đao, công kích vô thanh vô tức thẳng hướng vào trong thức hải người kia, lập tức xé bỏ phòng ngự thần thức, bổ vào trong thức hải người đó.
Trong thức hải người này chỉ một thoáng liền gió nổi mây phun, dường như có lực lượng khổng lồ chia đôi thức hải của hắn, cuốn lên sóng gió động trời, sóng lớn kia cũng không rơi xuống mà khô tịnh giữa không trung.
Thức hải là thần hồn chi nguyện của võ giả, hải thuỷ trong thức hải bị chưng phát thần hồn tất sẽ bị hao tổn.
Người này như bị sét đánh, cả người bỗng nhiên cứng đơ tại chỗ, đôi mắt run rẩy tràn đầy vẻ hoảng sợ, kinh ngạc chăm chú nhìn Dương Khai, trong miệng có tiếng lắp bắp nhưng không nói ra được một câu.
Ngay sau đó người này liền có gì đó không phải, lập tức ngã xuống đất mà chết.
- Cái gì? Người còn lại cả kinh thất sắc có chút không dám tin đối thủ trước mặt mình.
Đối thủ này khó xơi như nào hắn đương nhiên biết rõ, hai người vừa rồi đối chiêu căn bản là bất phân thắng bại nhưng giờ này lại bị một võ giả Hư Vương Cảnh một chiêu diệt sát.
Hư Vương Cảnh tuyệt đối không có năng lực này, như vậy nguyên nhân chính là ở thân chuôi đao của người này.
Đây…rốt cuộc là bí bảo tầng thứ gì??
Ngay lúc hắn còn thất thần, thân hình Dương Khai đã thoắt một cái,tránh công kích của người kia vừa cười gian hướng lại gần hắn vừa giơ đại đao trên tay.
Cho tới giờ khắc này người này mới phát hiện điểm quỷ dị của đại đao này, thân đao chảy xuôi hào quang đen như mực dường như có một loại lực lượng vô danh dẫn dắt thần hồn của mình.
Dường như nhìn nó thêm một lúc thần hồn mình lại bị đau như cắt cứa ra, hắn hoảng hốt vội dời đi ánh mắt.
Trảm Hồn Đao!
Thuộc loại Trùng Đế Đế Bảo.
Năm đó Dương Khai sau khi đánh chết Trùng Đế, từ trên người hắn lục soát được hai món Đế Bảo, một là Nô Trùng Trạc, hai là Trảm Hồn Đao.
Nhưng uy năng của hai bí bảo này đều quá mức cường đại, Dương Khai khi đó thực lực không cao, căn bản không thể luyện hoá, chỉ có thể gác lại. Sau đó mấy lần trải qua hiểm nguy, Nô Trùng Trạc phát huy ra một chút tác dụng, ví như lần đó ở trong Thất Lạc Chi Địa, khu trừ tập kích của Huyễn Không Điệp, lúc ở Vũ Tông Băng Nhai chấn nhiếp yêu trùng mẫu th làm Dương Khai phải dùng nó thu phục.
Có những kinh nghiệm này, Dương Khai ý thức được tầm quan trọng của Đế Bảo,lúc rảnh rỗi mới bắt đầu thử luyện hoá Trảm Hồn Đao.
Tuy rằng hao tốn không ít thời gian cùng tinh lực nhưng vẫn không thể luyện hoá hoàn toàn Trảm Hồn Đao, mặc dù vận dụng cũng không thể phát huy được toàn bộ uy năng, giống như Tịch Diệt Lôi Châu, Dương Khai không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của nó.
Nhưng Đế Bảo dù sao cũng vẫn là Đế Bảo.
Mặc dù là bề ngoài nhưng cũng không phải Hư Vương Cảnh có thể ngăn cản.
Nhất là uy năng của Trảm Hồn Đao vô cùng kỳ lạ, với thần niệm điều khiển chích chém thần hồn, không bị tổn thương máu thịt, rất khó phòng bị.
Từ trình độ nào đó mà nói nó cũng coi là một món thần hồn bí bảo, mức độ quý hiếm khó tìm còn hơn cả bí bảo phòng ngự.
Mà thần niệm của Dương Khai lại vô cùng cường đạo, điều khiển Trảm Hồn Đao đối địch, ngang hàng cấp Hư Vương sao có thể chống đỡ được.
Vừa đối mặt, thần hồn địch nhân đã bị phá diệt, chết ngay tại chỗ.
Dương Khai cũng là cố ý làm vậy, võ giả ở tầng thứ này giờ này dường như có một loại vô hình chung nhận thức, đó là không cho võ giả tầng thứ hai tới gần Thăng Long Đàn, nếu hắn muốn uy hiếp địch nhân, chỉ có thể dùng lôi đình thủ đoạn, giết mấy người đã hãy nói sau.
Giết gà doạ khỉ như vậy sẽ không có ai còn dám cản trở hắn.
Quả nhiên sau khi người kia chết, người còn lại mắt thấy Dương Khai một lần nữa giơ lên Trảm Hồn Đao, ánh sáng đen trên thân đao lưu chuyển, theo bản năng sợ hãi lui về phía sau.
Nhưng người này vừa lui lập tức xúc động cấm chế của Thăng Long Đàn.