Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2563: Chương 2563: Đều bị hại hết rồi




Một đám người ngã ngựa đổ, không ngừng hét thảm. Hai ba mươi Yêu tộc xông đến, còn chưa tới gần thì đã bị hàng ngàn hàng vạn bóng kiếm đánh đến tay chân luống cuống, không ít Yêu tộc trên thân bị trúng mấy chục trên trăm đạo kiếm mang. Thân thể giống y như cái sàng, máu tươi róc rách chảy ra.

Sau một kích, Dương Khai đột nhiên biến mất tại chỗ.

"Soạt..."

Thân ảnh nhoáng lên một cái đã đến ngay trước mặt tên Yêu Tướng đang xông tới, một kiếm bổ xuống.

Yêu Tướng đó chưa từng thấy qua người hung mãnh như vậy, vốn thấy đám thuộc hạ của mình bị giết như rơm rạ thì đã cảm thấy không ổn rồi, tên nhân loại này so với những người mình gặp trước kia tựa hồ... không quá giống nhau, quá hung mãnh rồi?

Lúc này bỗng nhiên bị công kích thì vừa sợ vừa giận.

Nhưng mà phản ứng của hắn cũng nhanh, Cốt Thương trên tay run lên, từng đóa hoa thương nở rộ ra đâm thẳng về phía Dương Khai. Thương ảnh hóa thành một mảnh, yêu khí sôi trào, không ngừng phát ra tiếng "xuy xuy"

Dương Khai huy kiếm chém liên tục, dưới đế nguyên gia trì, Bách Vạn Kiếm trở nên vô cùng sắc bén, lại chém cho trường thương xương trắng đó thành từng đoạn, trong chớp mắt trường thương trên tay của Yêu Tướng đó chỉ còn lại một nửa.

- A! Yêu Tướng cả kinh biến sắc, đến lúc này mà còn không biết đi đêm nhiều cũng có ngày gặp phải ma sao.

Trước kia hắn cũng gặp qua không ít võ giả nhân loại nhưng chưa từng có ai giống như Dương Khai giết đến hắn không có sức đánh trả. Cho dù là võ giả có tu vi cao hơn hắn, ở trong Man Hoang Cổ Địa cùng tranh đấu với hắn thì thực lực sẽ bị áp chế không ít, phối hợp với mấy chục tên thủ hạ của hắn, từ trước đến nay đều bách chiến bách thắng, giết không ít người, cướp không ít tài vật của võ giả nhân loại, kiếm chút ít tiền của phi nghĩa.

Lần này lại đá trúng thiết bản rồi, không chỉ đá đến đau chân mà nếu ứng phó không xong chỉ sợ là mạng cũng không còn.

Mắt thấy Dương Khai lại chém thêm một kiếm ngay đầu, Yêu Tướng đó hốt hoảng quát lớn một tiếng, song chưởng giơ lên trời, nâng lên nửa cây Cốt Thương còn lại, rót vào yêu nguyên chống đỡ lấy.

"Rầm"

Lực đạo to lớn từ phía trên truyền đến, Cốt Thương cùng hắn chinh chiến nhiều năm trực tiếp bị đứt thành hai đoạn. Kiếm mang sắc bén đó gần như dán ngay trên mặt hắn trượt từ trên xuống dưới, cắt qua ngực bụng.

Bốn chân của Cương Bối Tông Mao Trư cũng bị cong lại, trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, có thể thấy được lực lượng của một kích này cường đại cỡ nào.

Nhưng do bị đau đớn, hai tròng mắt của Cương Bối Tông Mao Trư lại đột nhiên đỏ lên, từng cây gai nhọn giống như cương châm trên thân nó đồng loạt khua lên, ngay sau đó "vèo vèo vèo" bắn ra ngoài.

Dương Khai nhướng mày, ngược lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới thú cưỡi này cũng không đơn giản chỉ là cưỡi cho uy phong, lại còn có chút lực chiến đấu.

Không có trực tiếp chống đỡ, Dương Khai nhẹ nhàng lui về sau, huy động kiếm đánh bay cương châm bắn về phía mình.

Nhân cơ hội này, Cương Bối Tông Mao Trư đột nhiên nhảy về phía sau một cái, mang theo Yêu Tướng kéo giãn khoảng cách giữa hắn với Dương Khai.

Còn chưa hết kinh hồn, Yêu Tướng đó đưa tay rờ tới rờ lui trên người mình, một lát sau mới ha hả cười to: - Không chết! Ha ha, ta không chết!

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, chưa từng nghĩ tới lại hoàn toàn không bị hao tổn, khiến cho hắn sinh ra loại cảm giác may mắn khi lượm được cái mạng về.

Nhưng qua trận đánh này, hắn nào còn dám đánh tiếp với Dương Khai? Trong lòng biết mình không phải đối thủ của người này, đá chân thúc dục vật cưỡi phía dưới, quay đầu liền chạy. Hiện giờ mạng nhỏ quan trọng hơn, hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Dương Khai nữa, ngay cả tính mạng của thuộc hạ cũng quản không được rồi.

Nhưng mới chạy được vài bước, trước mắt có bóng người lóe lên, Dương Khai không ngờ đi sau tới trước cản ở trước mặt hắn.

Tóc đen bay lên, hai mắt phát lạnh, Dương Khai mặt không biểu tình nói: - Ngươi chưa chết là vì ta lưu ngươi lại còn chỗ dùng. Ngươi cho là mình vì cái gì có thể thoát khỏi một kiếp?

Dứt lời, hắn một kiếm chém về phía trước.

Cương Bối Tông Mao Trư do đang ngay mặt vọt tới nên tránh không kịp, cứng rắn đụng vào kiếm mang, kèm theo một tiếng thú rống thê lương. Thân hình to lớn một phân thành hai, rất chỉnh tề, máu tươi ruột chảy đầy đất, hai nửa thân thể vẫn còn quán tính nên không ngừng phóng về phía trước.

Yêu Tướng ngồi trên lưng nó cũng trở mình bay ra ngoài, liên tiếp đụng ngã mười mấy cây đại thụ mới chật vật không chịu nổi ngã lăn xuống một gốc cây, hì hục thật lâu vẫn chưa bò dậy nổi.

"Coong..."

Hàn quang chớp động, một thanh kiếm chỉa vào mi tâm của hắn. Trong lòng Yêu Tướng cả kinh, lập tức trở thành mắt gà chọi, ánh mắt tụ lại bắt đầu tản ra, dần dần thấy rõ được Dương Khai đang đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn.

Trong nháy mắt trên trán hắn rịn ra mồ hôi lạnh, Yêu Tướng biết lời nói lúc nãy của Dương Khai không giả, hắn không có chết đích thực là do người ta tha cho hắn chứ không phải do thực lực của hắn. Nhân loại trước mặt này nếu thật sự muốn lấy mạng của hắn quả thực dễ như trở bàn tay.

"Ực..."

m thanh nuốt nước miếng vang lên, sắc mặt Yêu Tướng trắng bệch, nặn ra nụ cười gượng ép, không có chút khí tiết của Yêu tộc, mở miệng cầu xin: - Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a!

Dương Khai cũng không phải lần đầu tiên giao tiếp với Yêu tộc. Năm đó ở Cửu Thiên Thánh Địa Thông Huyền đại lục đã cùng chung sống với không ít Yêu tộc, biết được bọn họ không có khác biệt gì nhiều so với con người, hạng người tham sống sợ chết cũng không ít.

Tên trước mắt này mặc dù có tu vi Đế Tôn Cảnh, nhưng không thể nghi ngờ gì cũng là hạng người có lá gan nhỏ như chuột.

- Muốn chết hay muốn sống? Dương Khai lạnh nhạt hỏi, Bách Vạn Kiếm trên tay đưa về phía trước một chút. Cái trán của Yêu Tướng lập tức chảy ra một ít máu tươi, dọa đến Yêu Tướng đó toàn thân run rẩy, vội nói: - Sống, muốn sống!

- Muốn sống thì ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, dám có nửa câu nói dối, lập tức lấy mạng chó của ngươi!

- Đại nhân cứ hỏi! Yêu Tướng đó không dám lộn xộn, nếu không nhất định sẽ bị đâm vào đầu như gà con mổ thóc vậy.

Dương Khai trầm mặt nói: - Lúc trước nghe ngươi hỏi về một nữ nhân điên điên khùng khùng, không lẽ ngươi gặp qua nàng?

Yêu Tướng vừa nghe liền lập tức hiểu được tạo ngộ lần này của mình có chút họa từ miệng ra rồi. Cường giả nhân tộc này không nghi ngờ gì là có chút quan hệ với nữ nhân điên điên khùng khùng kia a. Hắn nuốt nước miếng một cái, cẩn thận hỏi:

- Dám hỏi đại nhân, nữ nhân đó là...

- Hửm? Dương Khai trừng mắt, trong lỗ mũi phun ra một thanh âm, hừ lạnh nói: - Bây giờ là ta hỏi ngươi vấn đề, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được!

- Dạ dạ dạ! Trong lòng Yêu Tướng phát lạnh, vội vàng nói: - Thấy qua, đâu chỉ thấy qua, đánh nhau không chỉ một lần rồi!

- Chuyện là như thế nào, nói rõ ràng nghe một chút!

Yêu Tướng lập tức biểu lộ ra gương mặt chua xót, bi ai nói: - Đại nhân minh giám a, nữ nhân điên đó... Khụ khụ... Không hiểu được mối quan hệ giữa Dương Khai với nữ nhân điên đó. Yêu Tướng sợ hắn trong cơn tức giận chém mình một kiếm. Sau khi thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, phát hiện Dương Khai cũng không có tức giận mới nói tiếp: - Nữ nhân đó gây hại cho chúng ta không nhẹ a, tiểu nhân nuôi dưỡng Thiên Cương Bổ Linh Quả ở trên núi đều bị nàng trộm mất. Mỗi tháng đến trộm một lần, ước chừng có năm quả không đến nửa năm thì đã bị nàng trộm sạch, ngay cả cây cũng bị nàng nhổ lên. Đó là linh quả tiểu nhân để dành chuẩn bị lúc đột phá sử dụng, nuôi dưỡng một ngàn năm rồi, mắt thấy sắp đến lúc khai hoa kết trái nhưng một chút cũng chưa nếm được. Mười mấy cây Quy Xà Thảo của lão Ngưu ở cách vách cũng bị nàng nhổ sạch...

- Ai là lão Ngưu? Dương Khai nhíu chân mày lại.

Yêu Tướng đó vội nói: - Ngưu Toàn, cũng như tiểu nhân đều là Yêu Tướng dưới tay của Ưng Phi Yêu Vương, ở sát vách với ta.

- Tiếp tục nói! Dương Khai cầm kiếm thọt hắn, không có dây dưa nữa, thọt đến Yêu Tướng trước mặt này không ngừng co rụt về phía sau, có lòng muốn trốn nhưng không dám hành động lỗ mãng.

- Hắc Nha Thập Phương Quả, Đồ Duệ Kim Hồng Tuyền, Truy Phong Hoàng Cấp Lưu... tất cả điều bị nàng gây họa a. Tiểu nhân có thể nói ra chỉ có mười mấy nhà, còn không biết bao nhiêu nhà không nói ra được. Nàng ở phụ cận vùng này chạy tán loạn, gần như tất cả bảo bối của các huynh đệ đều bị nàng ghé thăm qua. Ưng Phi Yêu Vương phẫn nộ, nói chúng ta vô năng, ngay cả một nữ nhân điên cũng bắt không được, lệnh cho chúng ta trong vòng nửa năm phải bắt cho được nàng, miễn cho hắn ở trước mặt các Yêu Vương khác mất thể diện.

Gương mặt Dương Khai ngạc nhiên.

Những thứ như Hắc Nha, Đồ Duệ, Truy Phong gì gì đó, Dương Khai tự nhiên không nhận ra. Nhưng dựa vào mình cùng Yêu Tướng trước mắt này đều có thân phận như nhau mà phán đoán cùng với các loại Thập Phương Quả, Hoàng Cấp Lưu hắn cũng không xa lạ gì thì những thứ này đều là linh dược đỉnh cấp a.

Nghe ý tứ trong lời nói của Yêu Tướng này, dường như là lão tam gây hại cho không ít thiên tài địa bảo do những Yêu Tướng này bảo vệ.

Trách không được nàng tuy rằng thần trí mơ hồ nhưng lại có tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh. Trong Cổ Địa có vô số hung hiểm, nhưng cũng không thiếu một ít cơ duyên, lão tam làm hại nhiều bảo bối đến vậy, tu vi khẳng định sẽ tăng lên.

Sau khi nghe xong, Dương Khai không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Sao có cảm giác như Cổ Địa đã trở thành hậu hoa viên của lão tam a, muốn đi đâu thì đi, muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, làm cho những Yêu Tướng này hoàn toàn phát cáu.

- Những chuyện này xảy ra lúc nào? Dương Khai lại hỏi.

- Trong vòng năm mươi năm cho đến bây giờ... Yêu Tướng xấu hổ đáp. Một nữ nhân điên trong Cổ Địa nhảy nhót năm mươi năm lâu như vậy, rất nhiều Yêu tộc lại không có cách nào bắt lại, nói ra thật sự mất mặt.

Khóe miệng Dương Khai giật một cái, nói: - Ngươi mang theo những tên thủ hạ này chính là vì tìm nữ nhân điên đó?

Yêu Tướng đáp: - Dạ dạ, lúc trước nghe thuộc hạ báo rằng phát hiện bóng dáng của nàng trong khu vực này. Tiểu nhân lập tức ngựa không ngừng vó chạy đến, sau đó... thì gặp ngài rồi. Yêu Tướng cố nặn ra nụ cười, cẩn thận hỏi lại: - Đại nhân, nữ nhân đó có quan hệ gì với ngài?

- Liên quan ngươi cái rắm! Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

Yêu Tướng rụt cổ lại, nhưng cũng nhìn ra Dương Khai nhất định có một chút quan hệ với nữ nhân điên đó, khẳng định không phải cừu nhân, nếu không tại sao lại lộ ra bộ dạng bận tâm như thế.

Tròng mắt của Yêu Tướng xoay chuyển, nói: - Thân pháp của nữ nhân đó quỷ dị khó lường, chúng ta mặc dù luôn tìm kiếm hành tung của nàng nhưng chưa có ai làm được, lần nào cũng để cho nàng ta chạy mất... Ách, đại nhân ngài làm gì vậy!

Đang lúc nói, hắn đột nhiên liếc thấy ánh mắt của Dương Khai phát lạnh, thanh kiếm sắc bén trên tay dường như có dấu hiệu chọc vào thân thể của mình. Hồn cũng bị dọa bay ra ngoài, biết tính mạng của mình như đang treo trên sợi tóc liền vội vàng cầu xin nói: - Đại nhân tha mạng a, lưu lại tấm thân hữu dụng này, tiểu nhân nhất đinh sẽ đền đáp đại nhân.

- Lưu lại một đám yêu nghiệt các người thì có chỗ dùng gì? Dương Khai hừ lạnh, động tác trên tay không dừng lại. Hắn chỉ muốn tìm hiểu một ít tin tức của lão tam, hiện giờ đã đạt được rồi thì tự nhiên không cần thiết để lại mạng của tên Yêu Tướng này nữa.

Cảm nhận được sát cơ của hắn, trên trán Yêu Tướng chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, trong đầu linh quang lóe lên một cái, hấp tấp nói: - Tiểu nhân có thể giúp đại nhân tìm kiếm dấu vết của nữ nhân đó, tiểu nhân đã truy lùng nàng năm mươi năm, đối với nàng cũng hiểu biết một chút, xin đại nhân hãy cho tiểu nhân cơ hội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.