Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2562: Chương 2562: Nam giết, nữ bắt




Ngay lúc Dương Khai chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng muốn tiếp tục nói thì không nghĩ tới lão tam lại đột nhiên dùng sức nắm tóc gãi đầu của mình, vô cùng thương tâm khóc lớn: - Sư tôn người đang ở nơi nào, đệ tử không tìm được người...

Đầu tóc dính thành từng chùm bị nàng hưng hăng giật xuống, rơi trên mặt đất.

Hình ảnh thê lương, bi thương và giọng nói tự trách thật sự làm người nghe thương tâm, người thấy rơi nước mắt.

Hốc mắt của Trương Nhược Tích lập tức đỏ lên, ánh mắt liếc về phía Dương Khai một cái, trong lòng suy nghĩ, nếu có một ngày tiên sinh đột nhiên mất tích, mình khẳng định cũng sẽ đi tìm, cho dù là ba ngàn năm, ba mươi ngàn năm thời gian trôi qua cũng không ngân cản được bước chân của mình.

- Sư tôn! Lão tam bỗng nhiên lại hét lên một tiếng, thân mình giống như đạn pháo xông thẳng lên trời, uốn người một cái vọt tới chỗ sâu trong Cổ Địa.

- Đuổi theo!

Dương Khai vừa tức vừa bất đắc dĩ. Tức giận là do mình rõ ràng đã nói thật với lão tam, nàng lại mặc kệ, ngược lại còn kích thích thần trí của nàng trở nên hỗn loạn. Bất đắc dĩ là vì tình trạng hiện giờ của lão tam làm mình thật sự không có biện pháp giảng đạo lý với nàng nữa.

Bây giờ chỉ có thể không ngừng theo sát, tìm cơ hội đánh ngất lão tam rồi nói sau, cho dù làm nàng bị thương chút ít cũng không sao.

Dương Khai mang theo Trương Nhược Tích một đường truy đuổi, dù hắn không tiếc vận dụng lực lượng không gian thuấn di nhiều lần nhưng một nén nhang sau vẫn không thấy bóng dáng của lão tam.

Lúc trước cũng như vậy, nếu không phải lão tam chủ động hiện thân thì hắn khẳng định phát hiện không được.

Nhưng lần này lão tam bị kích động, muốn nàng ta chủ động hiện thân lần nữa chỉ sợ không có khả năng rồi, Dương Khai nhìn quanh bốn phía, gương mặt ảo não.

Hắn xem như đã hoàn toàn lĩnh giáo được bản lãnh của lão tam, ở địa phương quỷ quái này cũng có thể tới lui tự nhiên, thật không bội phục cũng không được a.

"Ầm ầm..."

Có tiếng động truyền đến từ phía xa, dường như có không ít người đang tiến gần về phía bên này, rõ ràng là lúc nãy Dương Khai cùng Trương Nhược Tích truy tìm lão tam gây ra động tĩnh bị truyền ra ngoài, dẫn đến một ít chú ý.

Dương Khai nhướng mày, nhìn về hướng phát ra tiếng động, trong lòng khó hiểu không giải thích được, không biết tại sao trong Cổ Địa lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều người như vậy.

Thần niệm quét qua hướng bên đó, lại phát hiện khí tức của cường giả Đế Tôn Cảnh, hơn nữa khí tức này... tựa hồ không phải nhân loại.

Yêu tộc? Trong lòng Dương Khai lập tức có suy đoán.

Không đến một khắc thời gian, từng đạo thân ảnh bỗng nhiên từ trong rừng rậm chạy vọt ra. Mỗi một thân ảnh đều có bộ dạng hung thần ác sát, thoạt nhìn không dễ trêu chọc. Hơn nữa yêu khí trên thân cuồn cuộn, hội tụ lại một chỗ tạo nên yêu khí ngất trời, mạnh không thể đỡ.

Quả nhiên là Yêu tộc!

Cầm đầu là một yêu tộc có thân hình khôi ngô, trên tay cầm một cây Cốt Thương trắng hếu rất dọa người, cũng không biết là do xương cốt của yêu thú nào luyện thành. Thương dài hơn năm trương, lớn như đùi người, nhưng hắn cầm trên tay lại có thể tùy ý xoay chuyển. Trên thân mặc đồ da thú thô sơ, bắp thịt bền chắc cường tráng lộ ra bên ngoài, tràn đầy lực lượng mỹ cảm. Hắn ngồi trên một con Cương Bối Tông Mao Trư, răng nanh trong miệng dài đến hai thước, móc ngược lên trên, trong lỗ mũi phun ra hơi nóng, bốn vó không ngừng đào bới mặt đất, hai con mắt thú đỏ thắm phát ra hào quang kinh người.

Một yêu một thú, uy phong lẫm lẫm, tựa như thiên thần hạ phàm.

Đây rõ ràng là một Yêu Tướng!

Mà bên cạnh Yêu Tướng đó còn có khoảng ba bốn chục yêu tộc thực lực không giống nhau lấy hắn làm trung tâm tản ra đứng ở hai bên không có chút trật tự nào.

Mấy chục cặp mắt ngay lập tức khóa chặt trên người Dương Khai và Trương Nhược Tích, đánh giá trên dưới, nhưng quan sát Trương Nhược Tích nhiều hơn. Dù sao gương mặt của Trương Nhược Tích đẹp đến mức rung động lòng người, dáng người yểu điệu, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác giới, bất kể là người hay là yêu đều không cách nào tránh khỏi.

Những nữ yêu ăn mặc hở hang lập tức không vui, ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn về phía Trương Nhược Tích, ai cũng cắn răng chửi thầm, ngẫu nhiên có thể nghe được một hai tiếng, tiện nhân các loại...

Trương Nhược Tích thì ngược lại, nàng hiếu kỳ nhìn đám người đột nhiên xông ra này. Nàng trước kia gặp qua không ít yêu thú, Yêu tộc thì chưa từng thấy qua, nhưng không ngờ Yêu tộc có thể hóa thành hình người lại dễ dàng gặp được như vậy.

Nàng trông thấy bề ngoài của bọn người này không khác gì người thường nên không khỏi nhìn nhiều một chút.

Nếu nói sợ hãi thì ngược lại không có, dù sao Dương Khai ở ngay bên cạnh, nàng tràn đầy lòng tin đối với Dương Khai.

- Nhân loại, lá gan của các ngươi không nhỏ, lại dám xông vào địa bàn của bổn đại gia! Yêu Tướng khôi ngô ngồi ngay ngắn trên thân của Cương Bối Tông Mao Trư, Cốt Thương trên tay chỉ về phía này, ngược lại cũng khí thế mười phần.

Dương Khai khóe miệng giật một cái, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Hắn biết trong Man Hoang Cổ Địa tồn tại rất nhiều Yêu tộc, Yêu tộc cùng yêu thú không giống nhau. Phần lớn yêu thú đều chưa khai mở linh trí, chỉ thông qua bản năng phun ra nuốt vào thiên địa linh khí để tu luyện, tuy rằng tuổi thọ dài lâu nhưng thực lực lại khó có thể tinh tiến, càng không thể hóa thành hình người.

Yêu tộc thì khác, mặc dù thoát thai từ yêu thú nhưng đã khai mở linh trí, hiểu được tu luyện như thế nào có hiệu quả hơn, thậm chí còn có một ít Yêu tộc chuyên tu luyện công pháp.

Trong toàn bộ Man Hoang Cổ Địa, Yêu tộc là thế lực cường đại nhất, ngoại trừ Yêu tộc ra, còn có rất nhiều dị chủng hoang dã, những dị chủng hoang dã này bao gồm rất nhiều chủng tộc gần như bị tuyệt diệt, số lượng tuy ít nhưng vô cùng cường đại. Bởi vì những dị chủng hoang dã này đều có huyết mạch hoang dã, có thể phát huy ra một số bản lãnh vượt quá sức tưởng tượng.

Các thế lực phân chia trong Cổ Địa Dương Khai cũng không rõ lắm, hắn chỉ nắm được những tin tức được ghi lại bên trong ngọc giản do Bì Tam tặng. Tư liệu ghi ở trong đó cũng không đầy đủ, chỉ có một chút tình huống xung quanh Cổ Địa mà thôi.

Hiện giờ khi thấy đám Yêu tộc này xuất hiện, Dương Khai lập tức hiểu được bản thân vì muốn truy tìm lão tam Băng Tâm Cốc có thể đã vô ý xông vào pham vi thế lực của vị Yêu Tướng này.

- Giết giết giết!

Một đám Yêu tộc đột nhiên hô to gọi nhỏ, nếu có người không hiểu chuyện thấy được, chỉ sợ sẽ nghĩ rằng đám Yêu tộc này là thổ phỉ đang chặn đường cướp của, thực khiến người ta buồn cười.

- Đại gia hỏi các ngươi! Yêu Tướng đó điều khiển vật cưỡi đi một vòng, Cốt Thương trên tay vẫn chỉ về phía Dương Khai, không chút khách khí nói: - Có thấy qua một nữ nhân điên điên khùng khùng không?

Lão tam?

Dương Khai vốn không muốn dài dòng với đám Yêu tộc này, lúc này nghe hắn hỏi thì rõ ràng là đã thấy qua lão tam, lập tức cao giọng quát: - Các ngươi thấy qua nàng?

Yêu Tướng đó giận dữ, thúc dục yêu khí hừ lạnh nói: - Là đại gia đang hỏi ngươi, không muốn ăn khổ thì ngoan ngoãn trả lời, nếu không sẽ cho các ngươi thấy lợi hại của bổn đại gia.

Không có cách nào cùng hắn nói chuyện, Dương Khai quyết định ra tay trước, toét miệng cười một cái, nói: - Vậy ta cũng muốn kiến thức một chút!

Yêu Tướng không ngừng cười lạnh: - Nếu ngươi đã tự tìm chết vậy thì đừng trách đại gia ta hạ thủ không lưu tình rồi! Hắn ngồi ngay ngắn trên vật cưỡi, vung tay một cái, ra lệnh: - Nam thì giết, nữ bắt lại!

Ra lệnh một tiếng, ba bốn mươi yêu tộc hú lên, hành động như gió, trong nháy mắt yêu khí cuồn cuộn, lá bay khắp nơi, lợi dụng lá bay che lại, một đám Yêu tộc liều mạng xông tới.

Đang làm cái gì vậy? Sắc mặt Dương Khai ngạc nhiên, sớm đã biết đầu óc Yêu tộc tương đối đơn giản, lại không nghĩ tới đơn giản tới loại trình độ này, còn chưa tính toán mình rốt cuộc có phải là đối thủ hay không liền dốc hết lực lượng ra, không sợ bị người ta một tát chết hết sao.

Đám Yêu tộc này có thể sống ở Cổ Địa lâu như vậy, cũng thật là khó có được.

Nhưng đây cũng là do thực lực hiện giờ của Dương Khai cao cường, nhãn giới cũng theo đó tăng lên.

Đám Yêu tộc này dù sao cũng có một vị Yêu Tướng trấn giữ, số người cũng không ít, nơi đây lại có lực lượng hoang dã áp chế đối với võ giả nhân loại, cho dù là đụng phải một Đế Tôn lưỡng tầng cảnh thì bọn họ cũng có thể quần công, không hề sợ hãi.

Bao nhiêu năm qua, Đế Tôn Cảnh chết dưới tay bọn họ cũng không ít, nếu không có chút bản lãnh thì làm sao có thể sinh tồn trong Cổ Địa lâu như thế. Loại địa phương này không bao giờ có an bình, không có bản lãnh sớm đã chết hết rồi.

Một đám Yêu tộc xông đến, mỗi tên thi triển một thủ đoạn, không ít Yêu tộc nửa đường liền hiện ra chân thân. Trong nháy mắt các loại yêu thú kỳ lạ cổ quái chạy đến, từng đạo bí thuật của Yêu tộc điên cuồng đánh tới, ngay cả trời đất cũng biến sắc.

Yêu Tướng trấn giữ phía sau, không chút nhúc nhích, chỉ là lạnh lùng xem chừng.

Một con cự mãng miệng phun ra khói độc bao phủ về phía Dương Khai, trong chốc lát đã tràn ngập không gian bên đó, làm cho Dương Khai thấy không rõ tình huống phía trước như thế nào.

Đột nhiên có thân ảnh từ trong khói độc xông ra, răng nanh ở khóe miệng lóe lên hàn quang, chính là một con yêu thú hình dạng lang sói mượn khói độc che giấu hành động tập kích.

"Coong..."

Một tiếng kêu nhẹ vang lên, hàn quang hiện ra rồi biến mất, Dương Khai đứng nguyên tại chỗ không có nhúc nhích, không biết lúc nào trên tay đã tế ra Bách Vạn Kiếm.

Cự lang đó bay sát qua thân thể của hắn, hai mắt đỏ thẫm chao đảo, giống như vừa thấy được cái gì đó vô cùng đáng sợ.

Lúc rơi xuống đất, thân thể không chịu khống chế xông về phía trước, kèm theo một tiếng "bịch" vang lên, ngay cổ họng phun ra lượng lớn máu tươi, đầu thân chia lìa, nằm trên đất không ngừng co quắp.

Yêu tộc đó chỉ có tu vi Đạo Nguyên cảnh, cho dù là mượn khói độc che dấu để đánh lén nhưng sao có thể là đối thủ của Dương Khai, dưới một kích thì đã mất mạng.

"Xoạt xoạt xoạt..."

Bảy tám con Yêu tộc hóa thành chân thân cùng nhau xông ra từ trong khói độc, bốn phương tám hướng đánh tới.

Dương Khai múa kiếm như rồng bay, hàn quang không ngừng chớp nhoáng.

Vài tiếng "phốc phốc phốc" trầm đục, tất cả yêu thú xông đến hắn đều bị đánh bay ra, thân thể ở giữa không trung bị phân ra làm hai, nội tạng máu tươi rơi đầy đất, tiếng hét thảm liên tiếp vang lên.

Toàn bộ Yêu tộc lập tức yên tĩnh trong chốc lát, bước chân đang xông về phía trước đồng loạt dừng lại, ai cũng trợn to con mắt, mặt lộ vẻ hoảng sợ, dường như không nghĩ tới Dương Khai lại cường đại đến vậy.

"Tí tách..."

Chỉ còn lại âm thanh máu rơi xuống đất từ trên Bách Vạn Kiếm, lại giống như âm thanh đòi mạng, khiến cho một đám Yêu tộc kinh hồn táng đảm.

Đến lúc này, bọn hắn tự nhiên nhìn ra được Dương Khai có chút không giống với những người đã đụng phải trước đó, tựa hồ... không dễ chọc.

- Tiểu tử to gan, lại dám giết đồng tộc của ta, mau mau nhận lấy cái chết! Yêu Tướng đó vốn trấn giữ phía sau, cặp mắt không ngừng lưu chuyển lên xuống trên dáng người xinh xắn của Trương Nhược Tích, lộ ra sắc thái dâm tà. Nhưng vừa đảo mắt một cái thì đã chết gần mười tên thủ hạ, lập tức nổi giận đùng đùng, thúc dục vật cưỡi dưới chân, cầm thương tiến đánh về phía Dương Khai.

Cương Bối Tông Mao Trư đó cũng không biết là dị thú gì, tốc độ rất nhanh, bốn vó di chuyển chốc lát liền tới nơi, trên đường mấy cây đại thụ bao quanh bị nó va chạm một cái đều gãy tận gốc, có thể thấy được lực lượng kinh người cỡ nào.

Vừa thấy hắn ra tay, những Yêu tộc khác rối rít tránh ra, hướng về phía Trương Nhược Tích gây phiền toái.

Dương Khai hừ lạnh, đồng thời ngón tay quét lên Bách Vạn Kiếm một cái, thần sắc nghiêm nghị, trong miệng khẽ nói: - Bách Vạn Kiếm Mang, Trục Nguyệt Thôn Lang!

"Xuy xuy xuy xuy..."

Thanh kiếm bay múa, hàng vạn hàng ngàn kiếm mang bắn đi bốn phía như cây quạt bị đánh vỡ ra vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.