Trong lúc nhất thời, ba người Phạm Ngô phía sau vã mồ hôi khắp người, nhất là Thương Cẩu, trên mặt tràn đầy vẻ may mắn, trong lòng thầm kêu "nguy hiểm thật", vừa rồi thiếu chút nữa bị lời nói của Thạch Hỏa đả động, liên thủ với hắn.
Nếu thật sự như vậy, thì người đang chịu nhục quỳ sụp xuống đất kia, chỉ sợ cũng có phần của hắn trong đó.
- Thật... thật sự đã quỳ xuống!
Ngoài mười dặm, rất nhiều Yêu Vương trợn tròn mắt, miệng há hốc muốn rớt cả cằm xuống. Ngược lại, đám người Thạch linh đang bị bọn chúng khống chế thì vẻ mặt phấn chấn không dứt, trong lòng hả hê.
Pháp thân cười hắc hắc nói: - Không muốn chết thì mau thả chúng ta, nếu không đợi lát nữa các ngươi từng tên một sẽ chết rất coi!
Đám Yêu Vương cùng tám đại Thánh sứ nghe vậy cả kinh, hai mặt nhìn nhau một phen, rồi đều vội vàng chạy xa khỏi đám người Thạch linh, không dám làm khó bọn họ nữa.
Ngay cả Thạch Hỏa, dưới một câu nói của Trương Nhược Tích cũng phải quỳ sụp xuống đất, đám Yêu Vương này nào còn dám càn rỡ chứ? Trong lòng chúng thấp thỏm không yên, không biết số phận đang chờ mình phía trước là gì.
Thạch Linh nhất tộc và pháp thân lúc này mới gồng mình, đồng loạt đứng dậy, từ khoảng cách hơn mười dặm nhìn sang.
Bên kia, Thạch Hỏa đang quỳ sụp xuống đất, dường như vẫn còn không thể tin được một màn vừa xảy ra, Hỏa Diễm đen như mực trong tròng mắt nhảy lên kịch liệt, nội tâm gần như sắp sụp đổ.
Hắn - thánh linh của một giới, một trong tứ đại Thánh Tôn Cổ Địa, không ngờ bởi vì một câu nói của một thiếu nữ lại khiến bản thân phải quỳ sụp xuống? Phần nhục nhã này quả thực khiến hắn khó có thể nhịn nổi.
- Gầm... Thạch Hỏa rống lên giận dữ, như một người điên liều mạng muốn đứng lên, nhưng chẳng biết từ lúc nào trên người hắn đã có thêm một tầng ánh sáng đỏ, tầng ánh sáng đỏ bao phủ hắn lại, trói buộc lực lượng của hắn, khiến hắn không thể động đậy.
Choang...
Thiên Hình Kiếm trên tay Nhược Tích vươn ra, điểm vào ngực Thạch Hỏa, kèm theo động tác này, bầu trời bỗng nhiên liền thay đổi, hư ảnh thiếu nữ to lớn phía sau nàng cũng có động tác.
Trường kiếm to bản đột nhiên được thiếu nữ rút ra, chỉ về phía Thạch Hỏa ở phía xa, trên khuôn mặt xinh đẹp được phóng đại vô số lần kia tràn đầy vẻ lạnh lùng.
- Thế của thiên địa. Phạm Ngô biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, miệng đắng ngắt.
Nếu vừa rồi hắn còn đang hoài nghi Nhược Tích thừa kế Thiên Hình lực không được bao nhiêu, còn manh nha tâm tư phản kháng, thì hiện tại phần tâm tư này đã tan thành mây khói. Chuyện duy nhất hắn cần phải nghĩ tới, chính là làm sao để bảo toàn mạng sống dưới tay Trương Nhược Tích.
Một kiếm xuất ra, dẫn động thế của thiên địa, điều này không thể nghi ngờ chính là huyết mạch Thiên Hình đã hoàn toàn thức tỉnh rồi. Chỉ cần cho Trương Nhược Tích đủ thời gian, nhất định nàng sẽ trở thành Thiên Hình thứ hai, khắc tinh mà tất cả thánh linh vừa nghe tới đã sợ mất mật.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Thạch Hỏa cuồng biến, kinh hãi lên tiếng. Hắn đã nhận ra chênh lệch giữa mình cùng Trương Nhược Tích quá lớn, hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa, ngọn lửa thiêu đốt trong hai tròng mắt cũng tràn đầy bất an, sợ hãi, quát lên: - Bổn tọa chính là thánh linh Thạch Hỏa, ngươi đừng mơ tưởng giết ta!
- Thánh linh Thạch Hỏa, cường giả bất nhân, thích giết chóc thành bản chất, ta- Trương Nhược Tích, hậu nhân của Thiên Hình, lúc này sẽ rút lấy căn nguyên thánh linh, đoạt thánh linh lực... rút đi sinh cơ của ngươi! Trương Nhược Tích mặt không thay đổi, ngữ khí lạnh nhạt.
- Cái gì? Hai mắt Thạch Hỏa trợn ngược, thất thanh nói: - Ngươi muốn đoạt căn nguyên thánh linh của bổn tọa?
Trương Nhược Tích không đáp, Thiên Hình Kiếm trong tay chậm rãi đâm tới phía trước.
Cùng lúc đó, hư ảnh thiếu nữ to lớn phía sau nàng cũng vung cự kiếm trên tay, đâm vào cơ thể Thạch Hỏa.
Thân mình Thạch Hỏa cứng rắn vô cùng, ngay cả đám người Phạm Ngô, Loan Phượng ra tay, cũng đừng nghĩ đến chuyện làm hắn bị thương mảy may. Chỉ nói riêng về mức độ cường hãn của thân thể, so với Thạch Linh nhất tộc, hắn còn cao hơn một bậc.
Nhưng thân thể cứng rắn như vậy, dưới Thiên Hình Kiếm trước mặt lại yếu đuối như đậu hũ vậy.
Không thấy Trương Nhược Tích dùng bao nhiêu khí lực, vậy mà Thiên Hình Kiếm trên tay lại cứ thế đâm thẳng vào lồng ngực Thạch Hỏa.
- Không! Thạch Hỏa kêu lên thảm thiết, hai mắt trợn trừng nhìn vào ngực mình, sau đó lập tức hoảng hồn, gấp gáp kêu lên: - Không, ngươi không thể cướp đi căn nguyên thánh linh của bổn tọa, bổn tọa chính là thánh linh Thạch Hỏa, bổn tọa không phục.
Sụt sụt sụt sụt...
m thanh Thiên Hình Kiếm đâm vào cơ thể Thạch Hỏa vang lên, khiến sắc mặt đám người Phạm Ngô tái nhợt, nghe thanh âm này, khiến bọn chúng liên tưởng đến bản thân, tựa như thanh kiếm sắc bén kia đang đâm vào cơ thể của mình vậy.
Thân thể mềm mại của Loan Phượng run rẩy kịch liệt, tấm lưng trơn bóng đã vã đầy mồ hôi lạnh.
- Không nên, không nên, đại nhân, Thạch Hỏa sai rồi, xin đại nhân cho Thạch Hỏa một cơ hội hối cải làm người mới, Thạch Hỏa tuyệt đối sẽ không làm điều ác nữa. Thạch Hỏa thấy không thể phản kháng được, lực lượng căn nguyên của bản thân không ngờ bắt đầu buông lỏng, cuối cùng không nhịn được lên tiếng cầu xin tha thứ.
Hắn là thánh linh, hắn có kiêu ngạo của mình, nếu không bất đắc dĩ, sao hắn có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục chứ?
Đám người Phạm Ngô thấy vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác bi ai.
Trái lại, Trương Nhược Tích vẫn bất động, thanh Thiên Hình Kiếm gần như đã cắm toàn bộ vào trong cơ thể Thạch Hỏa, sâu đến tận cán.
- Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm. Ánh mắt Nhược Tích lạnh lùng, đâm mạnh tới.
Uỳnh...
Một tiếng nổ lớn truyền ra, lập tức lồng ngực của Thạch Hỏa xuất hiện một lỗ lớn, xuyên thủng từ trước ra sau.
Thạch Hỏa chấn động toàn thân, khí thế vốn cường đại nhanh chóng suy yếu xuống.
Khi Thiên Hình Kiếm đâm tới, một vật nhìn giống như quả tim bị nàng chấn bay ra ngoài, trái tim kia dường như vẫn còn đang đập mạnh, phát ra tiếng thình thịch, bên trong ẩn chứa một cỗ lực lượng khiến người ta phải thầm run sợ.
- Căn nguyên Thạch Hỏa. Sắc mặt Phạm Ngô tái nhợt, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra, thứ trên tay Nhược Tích chính là lực lượng căn nguyên của thánh linh Thạch Hỏa, mất đi lực lượng căn nguyên này, chắc chắn Thạch Hỏa sẽ bị giáng xuống, từ thánh linh cao cao tại thượng trở thành Thạch yêu bình thường.
Loan Phượng và Thương Cẩu cũng hoảng sợ đến không thở nổi, đầu óc choáng váng.
Mặc dù trong trí nhớ của tổ tiên truyền thừa xuống, bọn họ đã sớm biết Thiên Hình có thể tước đoạt lực lượng căn nguyên của thánh linh, nhưng ký ức dù sao cũng là ký ức, tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy khó tin.
Trong thiên hạ này, chỉ sợ ngoại trừ Thiên Hình nhất mạch ra, thì không còn ai có thể cướp đi căn nguyên của một vị thánh linh thoải mái như vậy.
Thạch Hỏa xong rồi.
Bị đoạt đi căn nguyên, cho dù may mắn không chết, sau này cũng chỉ là một phế vật.
Ở bên kia, Thạch Hỏa đang quỳ gối, vẻ mặt ngốc trệ, nơi buồng tim có lỗ thủng lớn nhìn mà giật mình, bên ngoài cơ thể vốn có Hỏa Diễm đen như mực thiêu đốt, không biết lúc nào cũng đã gần như tắt ngấm.
Khí tức toàn thân hắn vô cùng suy yếu, ngay cả Đế Tôn Cảnh cũng không bằng.
Nhược Tích huy kiếm, tia sáng lóe lên, thân thể cao lớn của Thạch Hỏa ầm ầm đổ xuống đất, biến thành một đống đá vụn, sinh cơ hoàn toàn biến mất, chết không thể chết lại nữa.
Ánh mắt đẹp lạnh lùng lại nhìn về hướng khác, Phạm Ngô, Loan Phượng và Thương Cẩu đều giật mình, không nhịn được lui lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ. Hiện tại bọn họ lo lắng nhất chính là, Trương Nhược Tích sẽ ra tay với bọn họ.
Từ tao ngộ của Thạch Hỏa vừa rồi cho thấy, Trương Nhược Tích thật sự đã động sát tâm. Ba người bọn họ không ai có thể trốn thoát, lực áp chế bên trong Huyết Môn truyền đến thật sự quá mức kinh khủng, hoàn toàn không phải là thứ bọn họ có thể ngăn cản, cũng không biết có phải nó chuyên nhằm vào thánh linh hay không, mà dường như Dương Khai cũng không bị ảnh hưởng gì.
Cũng may Nhược Tích chỉ lạnh lùng nhìn qua một chút, ngay sau đó liền xoay Thiên Hình Kiếm trên tay, làm động tác tra kiếm vào vỏ.
Thiên Hình Kiếm bỗng nhiên biến mất, cùng với đó còn có hư ảnh thiếu nữ to lớn phía sau nàng.
Đám người Phạm Ngô đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết rốt cuộc Trương Nhược Tích có ý gì, nhưng động tác này không thể nghi ngờ, chính là cho thấy tạm thời bọn họ không bị nguy hiểm đến tánh mạng.
Nhược Tích quay đầu lại, nhìn về phía Dương Khai.
Giờ phút này, Dương Khai chật vật đến cực điểm, có thể nói đây là lần hắn chật vật nhất trong đời, quần áo bê bết máu, mặt mũi sưng húp, con mắt híp thành một khe nhỏ, hai chân thì đều bị gãy dập, ngay cả đứng lên cũng hữu tâm vô lực, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai cười chua xót.
Hiện tại hắn cũng có chút không hiểu nổi, Nhược Tích biến thành như vậy rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
So sánh Nhược Tích lúc trước và sau, hắn vẫn thích một Nhược Tích ôn nhu biết điều trước kia hơn, còn Nhược Tích- hậu nhân của Thiên Hình đang đứng ở trước mặt hắn luc này, dường như có chút lạnh lùng vô tình, ánh mắt và khí chất cũng giống như một người xa lạ.
Nhược Tích đứng tại chỗ trầm mặc một hồi, rồi đưa tay phát ra một chiêu, một luồng sáng từ trong Huyết Môn chợt bắn ra.
Đám người Phạm Ngô lần nữa biến sắc, vội vàng chú mục nhìn lại.
Lúc trước Trương Nhược Tích vẫy tay một cái, Thiên Hình Kiếm đã từ trong bay ra, lần này lại là cái gì đây?
Ngoài dự liệu của bọn họ, thứ Nhược Tích cầm trên tay không ngờ không phải là thần binh lợi khí gì, mà là một quả linh quả, linh quả kia đỏ thẫm mê người, vừa bay ra đã tỏa ra mùi thơm cực kỳ nồng đậm, khiến tinh thần mọi người rung động.
Nhược Tích chợt lắc mình một cái, đi tới trước mặt Dương Khai, ngồi xổm xuống, đưa linh quả trên tay ra.
Dương Khai không nhận, chỉ kinh ngạc nhìn nhìn nàng, một hồi lâu sau mới hỏi: - Ngươi có phải Nhược Tích không?
Nhược Tích khẽ gật gật đầu, nhẹ giọng nói: - Tiên sinh, là ta, trước tiên người ăn cái này đã, thương thế của người rất nhanh sẽ tốt lên.
- Ngươi... Dương Khai kinh ngạc.
- Tiên sinh, Nhược Tích vẫn là Nhược Tích, sẽ không thay đổi.
Nói rồi, vẻ lạnh lùng băng hàn trong tròng mắt Nhược Tích dần dần tan rã, hiện ra một ánh mắt quen thuộc.
- Ha ha ha ha... Dương Khai không nhịn được cười lớn, tâm tình thả lỏng không ít.
Đưa tay nhận lấy kia linh quả từ trên tay Nhược Tích, Dương Khai liếc mắt nhìn, sắc mặt hơi đổi, thốt lên: - Vạn Niên Phượng Huyết Quả!
Linh quả Nhược Tích triệu hoán ra từ trong Huyết Môn, không ngờ lại là Vạn Niên Phượng Huyết Quả.
Thứ này chính là kỳ trân tuyệt thế, bởi vì loại linh quả này phải dùng máu tươi của thánh linh Phượng Hoàng mới có thể sinh ra, Phượng tộc chính là tồn tại đứng đầu nhất trong thánh linh, đừng nói giết lấy máu, cho dù là đấu ngang tay, trong thiên hạ này cũng không mấy người có thể làm được.
Mà một gốc Phượng Huyết Quả Thụ, lại cần toàn bộ tinh huyết của một đầu thánh linh Phượng Hoàng mới có thể phát triển được, vạn năm nở hoa, vạn năm kết quả, nói về độ quý hiếm, so với Thái Diệu Bảo Liên năm xưa Dương Khai gặp được trong Tứ Quý Chi Địa còn quý hiếm hơn.
Nhưng không ngờ lúc này lại có một quả Phượng Huyết Quả xuất hiện trước mặt, hơn nữa còn được Nhược Tích thuận tay triệu hoán ra từ trong Huyết Môn.
Có thể tưởng tượng được, bên trong Huyết Môn nhất định có một cây Phượng Huyết Quả Thụ, hẳn là linh thụ năm xưa Thiên Hình đánh chết thành viên Phượng tộc, lấy máu trồng xuống.