Nói riêng về thực lực chân chính, Thiên Hình so với những Đại Đế khác mặc dù mạnh hơn, thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng lực lượng này lại cực kỳ khắc chế đối với thánh linh, hầu như là thiên địch của tất cả thánh linh!
Điểm này ngay cả long phượng cũng không ngoại lệ, năm xưa số lượng Long tộc chết dưới kiếm của nàng cũng không ít.
Tuy tứ đại Thánh Tôn của Cổ Địa cũng là thánh linh, nhưng so với Long tộc vẫn còn chênh lệch không nhỏ, ngay cả Long tộc cũng không phải là đối thủ của Thiên Hình, thì bọn họ sao dám thẳng mặt chạm chán chứ? Cho nên vừa phát hiện Trương Nhược Tích chính là hậu nhân Thiên Hình, mỗi người đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tựa như sắp xảy ra tận thế vậy.
- Phạm Ngô... ăn có thể ăn đại, nhưng nói cũng không thể nói lung tung a. Thương Cẩu nuốt nước miếng đánh ực, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Tích đã xảy ra thay đổi khí chất to lớn, sợ hãi nói: - Ngươi khẳng định nàng chính là hậu nhân Thiên Hình?
Phạm Ngô cười khổ không thôi, khàn giọng nói: - Ngươi cũng có ký ức truyền thừa của tổ tiên, chẳng lẽ còn không nhận ra thanh kiếm kia sao?
Thương Cẩu không nói được gì, Thiên Hình Kiếm, chính là thần binh lợi khí năm xưa Thiên Hình sử dụng, trong trí nhớ truyền thừa của tổ tiên, sở dĩ bọn họ phong tỏa chỗ này không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào gần Huyết Môn, cũng không phải là sợ có Yêu tộc đi vào trong đó thu được lực lượng căn nguyên, cá vượt Long Môn, hóa thân thánh linh.
Mà nỗi sợ lớn nhất của bọn họ, chính là sợ Thiên Hình Kiếm tái hiện nhân gian.
Nhưng giờ phút này, lo lắng kia đã trở thành sự thật.
Cũng không phải có người đi vào Huyết Môn lấy Thiên Hình Kiếm ra, mà là bị một thiếu nữ nhân loại chừng hai mươi tuổi gọi ra.
Thiên Hình Kiếm, chỉ có hậu nhân của Thiên Hình mới có thể sử dụng, kiếm ở trong tay, thân phận Trương Nhược Tích đã bày ra rõ ràng!
- Xong rồi... Thương Cẩu cay đắng nói.
Chuyện lo lắng nhất đã xảy đến, Thiên Hình Kiếm tái hiện nhân gian, huyết mạch hâu nhân Thiên Hình thức tỉnh, từ nay về sau, thánh linh trong trời đất này chỉ sợ sẽ không có ngày bình yên. Mà đứng mũi chịu sào, không thể nghi ngờ chính là tứ đại Thánh Tôn đương trường.
- Hậu nhân Thiên Hình... Dương Khai cũng ngây ra, tuyệt không nghĩ tới Trương Nhược Tích lại chính là hậu nhân Thiên Hình trong truyền thuyết kia, thiên địch của tất cả thánh linh!
Tin tức này quả thực quá mức rúng động, hắn ngây người một lúc lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Tuy nhiên ý niệm trong đầu vừa động, hắn chợt nhớ tới một vài chuyện.
Năm xưa ở trong Tứ Quý Chi Địa, lúc tiến vào Tuế Nguyệt Thần Điện, Nhược Tích đột nhiên biến mất, chờ đến thời điểm xuất hiện lại, trên người nàng đã có thêm một bộ Phượng Thải Hà Y.
Đây chính là một món Đế Bảo phòng ngự, giá trị không thể đo lường.
Nhược Tích nói cho hắn biết, đó là một người tên Cùng Kỳ đưa cho nàng.
Cùng Kỳ chính là hung thú đại danh đỉnh đỉnh trong thánh linh, Dương Khai nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao một tồn tại cường đại như vậy lại tặng cho Trương Nhược Tích bảo vật quý giá như thế chứ? Hiện tại hắn đã hiểu rõ, hẳn là Cùng Kỳ đã cảm nhận được huyết mạch lực của Trương Nhược Tích, cho nên mới không dám làm khó nàng. Sợ sẽ bức bách nàng đến cực hạn, khiến huyết mạch sớm thức tỉnh, nếu thật vậy thì từ giây phút đó, chỉ sợ Cùng Kỳ đã không có một ngày bình yên rồi.
Mà Đoàn Hồng Trần cũng nhìn ra, chỉ có điều chuyện này quá mức trọng đại, nên lão không dám tiết lộ.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Nhược Tích chính là hậu nhân Thiên Hình không thể nghi ngờ.
- Không ngờ lại là vậy... Dương Khai không ngừng cười khổ, sự việc phát triển vượt quá tưởng tượng của hắn, hắn tuyệt không nghĩ tới sau khi huyết mạch lực của Nhược Tích thức tỉnh sẽ mang đến cho hắn rúng động lớn như vậy.
- Đại Thạch Đầu! Bỗng nhiên Trương Nhược Tích lạnh lùng nhìn về phía Thạch Hỏa, âm trầm nói: - Ngươi muốn chết như thế nào?!
Thạch Hỏa chấn động toàn thân, vẻ mặt tỏ ra cực độ kinh khủng, ngọn lửa trong tròng mắt nhảy nhót loạn xạ, biểu hiện nội tâm vô cùng mất bình tĩnh.
Trước đó hắn hoàn toàn không xem Trương Nhược Tích ra gì, chỉ là một thiếu nữ nhân loại Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ bé, hắn thổi một hơi là có thể giết chết đối phương, nhưng Trương Nhược Tích hiện tại, lại khiến cho hắn thấp thỏm lo âu, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Vừa rồi hắn tỏ ra muốn giết chết Trương Nhược Tích, trước đó lại giày xéo Dương Khai lâu như vậy, tuyệt đối đã bị Trương Nhược Tích hận thấu xương. Hôm nay, những Yêu tộc cùng mấy vị Thánh Tôn ở đây, ai cũng có thể còn sống, duy chỉ có hắn là chắc chắn không có hy vọng gì!
Thạch Hỏa rõ ràng cũng ý thức được điểm này, Hỏa Diễm đen như mực trên người ầm ầm bộc phát ra, ngoài mạnh trong yếu nói: - Hậu nhân Thiên Hình thì sao, bổn tọa là hậu duệ thánh linh thượng cổ, trước khi ngươi chưa trưởng thành, dựa vào đâu để giết được bổn tọa?
Dứt lời, hắn liền quay đầu nhìn về phía đám người Phạm Ngô, nói: - Các vị, Thiên Hình là công địch của tất cả thánh linh, Thiên Hình lực lại vô cùng khắc chế thánh linh chúng ta, nếu các vị muốn ngủ yên giấc sau này, không bằng cùng bổn tọa đồng loạt ra tay, thừa dịp nàng còn chưa trưởng thành giết chết ngay lúc này.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Dương Khai liền trầm xuống, khẩn trương nhìn về phía ba vị Thánh Tôn khác.
Đúng như Thạch Hỏa nói, dù sao Nhược Tích cũng vừa mới thức tỉnh huyết mạch lực trong cơ thể, thực lực mạnh bao nhiêu vẫn còn là một ẩn số, nhưng hợp lực của bốn vị Thánh Tôn ở đây thì không có gì phải hoài nghi, một khi bốn người bọn họ liên thủ, không biết Nhược Tích có thể chống lại được hay không?
Hắn thấy được, vẻ mặt Thương Cẩu tỏ ra nhao nhao muốn thử, rõ ràng đã bị Thạch Hỏa đả động.
Ngược lại, Phạm Ngô và Loan Phượng không có biểu hiện gì rõ ràng, không biết bọn họ đang nghĩ gì. Phản ứng của bọn họ cũng gián tiếp ảnh hưởng đến Thương Cẩu, khiến hắn chau mày suy tư một hồi, rồi khẽ lắc đầu, áp chế rục rịch trong lòng xuống.
Thạch Hỏa thấy vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống, phẫn nộ quát: - Không ngờ các ngươi lại nguyện ý cho nàng không gian trưởng thành? Các ngươi cũng biết, nếu nàng trưởng thành, thánh linh khắp thiên hạ căn bản không chỗ dung thân mà!
Điểm này ba người Phạm Ngô sao có thể không biết chứ? Năm xưa khi Thiên Hình còn tung hoành, những thánh linh kéo dài hơi tàn đều phải chạy đông chạy tây, sợ bị nàng tìm được giết chết, lấy đi căn nguyên thánh linh.
Mãi đến sau này, không hiểu sao Thiên Hình chợt mất tích, suốt mấy vạn năm sau, dần dần mới có thánh linh mạo hiểm ra mặt hoạt động.
Thạch Hỏa nói như vậy, không phải không có lý, nhưng ba người Phạm Ngô căn bản không dám đùa với lửa.
Đối mặt với huyết mạch Thiên Hình, trong lòng họ có một loại kiêng kỵ cùng hoảng sợ bản năng, mặc dù bọn họ có ý nghĩ đối phó Trương Nhược Tích, cũng không có can đảm kia.
Phạm Ngô nhắm hai mắt lại, tỏ ra không xen vào, không muốn đắc tội với Trương Nhược Tích.
Tuy nhiên hắn cũng muốn cho Thạch Hỏa đi trước thử dò xét một chút, nếu như Trương Nhược Tích, hậu nhân Thiên Hình này biểu hiện hữu danh vô thực, ba người bọn họ sẽ ra tay cũng không muộn, nhưng nếu Trương Nhược Tích thật thừa đã kế thừa được Thiên Hình lực, Thạch Hỏa chính là đá lót đường tốt nhất.
- Tốt tốt tốt! Thạch Hỏa cười lớn, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc, ánh mắt nhìn ba người Phạm Ngô, khí phách nói: - Một khi đã như vậy, thì để bổn tọa xuất thủ kết liễu nàng! Ba vị không cần cảm tạ ta!
Dứt lời, Thạch Hỏa gầm lên giận dữ, thân thể vốn cao lớn không ngờ lại phồng thêm một vòng, Hỏa Diễm đen như mực lượn lờ quanh người, hai mắt bốc cháy hừng hực, mặt đất trong nháy mắt bị nóng chảy ra, dung nham cực nóng tràn ngập.
Thịch thịch thịch...
Thạch Hỏa sải bước chân, chỉ hai ba bước đã vọt tới trước mặt Trương Nhược Tích, cánh tay phải đưa về sau lấy đà, rồi đấm thẳng về phía Trương Nhược Tích.
- Từ nay sau này, trên đời này sẽ không còn hậu nhân Thiên Hình nữa! Thạch Hỏa cười lên dữ tợn, khí tức cuồng bạo.
Hắn vốn cũng không phải là người lương thiện, nếu không ba vạn năm trước cũng sẽ không tàn sát toàn bộ Huyền Vũ Tông. Năm xưa, chỉ vì một đệ tử Huyền Vũ Tông ra ngoài lịch lãm, có mắt không tròng đắc tội với hắn, vậy mà hắn liền chạy tới Huyền Vũ Tông, đem toàn bộ hơn vạn người trong tông môn giết sạch.
Hôm nay, từ hành vi ngược đãi Dương Khai cũng có thể thấy được, tính tình của hắn vô cùng tàn bạo, so với hung danh của hung thú Cùng Kỳ ở bên ngoài, còn có xu thế vượt trội hơn.
Nắm đấm to lớn đánh thẳng tới Trương Nhược Tích, kình phong bắn tới khiến mái tóc và trang phục Nhược Tích bay lên phần phật.
Trong nháy mắt này Phạm Ngô cũng mở mắt, chăm chú theo dõi, hắn muốn biết Nhược Tích, hậu nhân Thiên Hình rốt cuộc có phải là hữu danh vô thực hay không. Loan Phượng, Thương Cẩu cũng khẩn trương quan sát.
Lão tam thì kinh hô không dứt, đưa tay che mắt, làm như không dám nhìn một màn kế tiếp vậy.
Dương Khai cũng rống lớn: - Nhược Tích cẩn thận!
Trước mắt bao người, Nhược Tích chỉ đứng ở nơi đó, không có chút dấu hiệu dao động lực lượng nào, cũng không có ý tránh né, càng không phòng thủ. Đối mặt với một kích đủ để hủy thiên diệt địa kia, vậy mà nàng xem như gió thoảng qua tai vậy, vẻ mặt lạnh nhạt. Nhìn nàng đứng trước Thạch Hỏa to lớn, tựa như một con kiến hôi nhỏ bé, khiến cho thị giác người xem xung đột vô cùng mãnh liệt.
Thạch Hỏa đại hỉ, ra tay càng thêm không chút lưu tình nào, cười gằn nói: - Chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!
Dường như hắn đã thấy được cảnh tượng Trương Nhược Tích bị hắn đấm thành cặn bã vậy, nếu thật sự có thể giết chết Trương Nhược Tích, vậy thì thánh linh khắp thiên hạ này đều phải thiếu hắn một phần nhân tình.
Nhân tình này vô cùng quý báu, đến lúc đó ở trong Cổ Địa này, cho dù là đám người Phạm Ngô cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà hành sự.
- Quỳ xuống!
Mắt thấy quả đấm to lớn kia sắp đánh lên người Trương Nhược Tích, bỗng nhiên nàng đưa tay vén lọn tóc rũ xuống bên tai, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng thốt lên hai chữ.
- Cái gì? Phạm Ngô ngẩn ra.
Loan Phượng và Thương Cẩu cũng ngây dại tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không nghe lầm đó chứ? Trương Nhược Tích lại muốn Thạch Hỏa quỳ xuống? Cho dù nàng thật sự là hậu nhân Thiên Hình, đã thức tỉnh Thiên Hình huyết mạch, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi, sao có thể không coi ai ra gì như vậy chứ? Người nàng đối mặt chính là thánh linh Thạch Hỏa đó!
Vù...
Bỗng nhiên Huyết Môn vang lên tiếng vù vù, một cỗ lực lượng thần diệu từ trong Huyết Môn chợt tràn ra.
Phạm Ngô, Loan Phượng, Thương Cẩu đồng loạt rên to, sắc mặt đại biến, dưới sự dưới áp chế của lực lượng kia, không ngờ căn nguyên thánh linh bên trong cơ thể của bọn họ lại đang run rẩy kịch liệt, sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn tràn ngập trong đầu, khiến bọn họ không kiềm chế được, thiếu chút nữa đồng loạt quỳ sụp xuống đất.
Ba người này tốt xấu gì cuối cùng cũng có thể cưỡng ép được thân hình, không bị mất mặt trước mọi người, nhưng Thạch Hỏa bị lực lượng thần bí kia trực tiếp tác động tới, lại không có may mắn như vậy.
Quả đấm to lớn ngừng lại ngay trước mặt cách Nhược Tích nửa xích, ngọn lửa suýt nữa thiêu đốt mái tóc của nàng, nhưng bất kể Thạch Hỏa dùng sức như thế nào, không ngờ lại không thể đánh một quyền này ra ngoài.
Ngược lại, lúc này hắn đang trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt thất kinh, thân hình khổng lồ đột nhiên hạ thấp, "thịch" một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt Trương Nhược Tích.
- Hizz...
Đám người Phạm Ngô hít sâu một hơi, vẻ mặt đều tràn ngập hoảng sợ.
Bọn họ có thể cảm thụ được, lực lượng áp chế Thạch Hỏa quỳ xuống, không phải là lực lượng tự thân của Trương Nhược Tích, mà là đến từ bên trong Huyết Môn, nhưng lực lượng này lại bị Trương Nhược Tích khống chế.
Đường đường là thánh linh Thạch Hỏa, lại bị nàng dễ dàng áp chế quỳ sụp xuống đất, nói cách khác, nếu nàng muốn áp chế ba người bọn họ, chỉ sợ cũng rất dễ dàng a.