Kể từ sau khi rời đi, bọn họ vẫn che giấu tung tích, lưu lạc khắp nơi. Sau này biết được tin tông môn bị hỏa thiêu rụi, Chưởng môn cùng các vị trưởng lão không rõ tung tích, cũng không dám tùy tiện trở về, chỉ ở nơi này tìm một vị trí tạm cư, chờ sau này lại tính tiếp.
Một lần dừng lại, liền ở cho đến bây giờ.
Tin tức Dương gia đoạt đích chi chiến, bọn họ kỳ thật cũng có nghe nói. Tuy rằng là ẩn cư, nhưng hàng tháng bọn họ đều phái người đi ra ngoài thám thính các phương diện tình báo. CCũng chính vào lúc này bọn họ mới biết được thân phận thật sự của Dương Khai cùng chuyện đoạt đích chi chiến.
Nhưng đúng như Dương Khai đã nói, bọn họ mặc dù biết đến đoạt đích chi chiến, cũng rất muốn đi giúp Dương Khai, nhưng vẫn không tiện đến Chiến Thành.
Bởi vì danh hiệu tà tông của Lăng Tiêu các chưa được xóa bỏ, bọn họ đi Chiến Thành cũng chỉ mang đến cho Dương Khai phiền toái không cần thiết.
Sống ở đây đã hơn một năm, tuy rằng việc liên hệ cùng ngoại giới không quá thuận tiện, nhưng cũng không có phân tranh. Ngoài những cuộc tập kích ngẫu nhiên của mấy con yêu thú ra, thì hầu hết mọi người đều khổ tâm tu luyện, chờ mong một ngày có thể trọng chấn hùng phong tông môn!
-Nói như vậy, các ngươi cũng không biết việc tông môn đã được xây dựng lại rồi?
Dương Khai chờ bọn họ nói xong, mới mở miệng hỏi một câu.
-Tông môn môn đã được xây dựng lại?
Các vị sư thúc đều lộ vẻ ngạc nhiên.
-Ừ, hẳn là xong rồi, nhưng tạm thời vẫn không dám công khai. Hơn nữa bây giờ Lăng Tiêu Các chỉ có thể xem như là thuộc sản nghiệp của ta. Chỉ có thể chờ sau khi khôi phục danh dự của tông môn, mới khôi phục lại.
-Sư điệt có tâm, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi mới có thể làm được việc này!
Vài vị sư thúc đều nhìn ra mấu chốt trong đó, nghiêm mặt nói:
-Sau này phải phiền sư chất hao tâm tổn sức rồi.
Dương Khai nhẹ nhàng cúi đầu:
- Đây là việc thuộc bổn phận của đệ tử.
Lại hỏi:
-Các vị có tin tức của Chưởng môn cùng các vị trưởng lão không?
Các vị sư thúc này thần sắc ảm đạm:
-Tạm thời không có đầu mối, chúng ta cũng chỉ là hàng tháng phái vài người đi ra ngoài tìm hiểu một chút tình hình. Chưởng môn cùng các vị trưởng lão cụ thể ở đâu, chúng ta cũng không biết.
-Như vậy a….
Dương Khai thở dài, an ủi nói:
-Không có việc gì, Chưởng môn đã là cao thủ Thần Du Chi Thượng, trong thiên hạ người có thể làm bị thương ông ấy cũng không nhiều lắm.
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người không khỏi phấn chấn hẳn lên, kích động phi thường. Bọn họ tuy rằng đã sớm nghe nói, nhưng từ trong miệng Dương Khai nói ra thì lại khác.
- Lần này ta đến đây là muốn chư vị sư thúc và các sư huynh đệ theo ta quay về Chiến Thành. Nếu các sư thúc không có ý kiến, thì ra lệnh cho các đệ tử thu dọn đồ đạc, chúng ta mau chóng khởi hành.
Các vị sư thúc liếc mắt nhìn nhau, một người cười nói:
-Chúng ta vốn cũng không muốn đi đến gây phiền toái cho ngươi, để ngươi khỏi khó xử. Nhưng sư điệt đã chủ động đến thỉnh, nếu chúng ta còn không đi, như vậy cũng kỳ. Ta nghĩ, cho dù bọn ta mang danh là đệ tử của đệ nhất tà tông vào Chiến Thành, chỉ cần có sư điệt che chở, hẳn là cũng không ai dám nói gì đi?
Dương Khai âm lãnh cười:
- Kẻ nào dám nói, nhất định sống không lâu!
Các vị sư thúc lúc này mới buông được lo lắng trong lòng, một hơi truyền đạt xuống dưới.
-Ta đây đi tìm Tô Nhan trước.
Dương Khai gãi gãi cái mũi nói.
Thần sắc của các vị sư thúc nhất thời trở nên ái muội, người vừa nói chuyện lại nói:
-Đúng rồi đúng rồi, ta cư nhiên quên việc này, sư điệt chớ trách.
Quay đầu ra bên ngoài kêu lên:
-Tô Mộc!
-Có đệ tử.
Tô Mộc lên tiếng trả lời từ bên ngoài đi vào.
-Ngươi dẫn Dương sư huynh đi Hàn Băng Động.
-Vâng!
Tô Mộc mỉm cười, ra hiệu với Dương Khai:
-Tỷ phu, đi theo ta.
Dương Khai ho nhẹ một tiếng, chậm rãi bước ra ngoài.
Ảnh Cửu đang muốn đi theo, lại bị Dương Khai ngăn lại.
Cùng Tô Mộc hai người đi ra ngoài, Dương Khai mới mở miệng hỏi:
-Hàn Băng Động? Đó là nơi nào?
-Là nơi tỷ tỷ tu luyện.
Tô Mộc đáp:
-Đúng là bởi vì phát hiện nơi đây có một nơi băng hàn, thích hợp để tỷ tỷ tu luyện, cho nên chúng ta mới tạm thời ở lại đây. Bất quá lần trước ta đi gặp tỷ tỷ, tỷ nói rằng mình phải bế quan, cũng không biết hiện tại xong chưa.
-Ừ, nàng quả thật là đang bế quan.
Dương Khai gật gật đầu.
Nếu không phải đang bế quan, Tô Nhan sao có thể không ra chào đón hắn? Ở ngoài mấy chục dặm, Dương Khai liền cảm ứng được sự tồn tại của Tô Nhan. Âm Dương Hợp Hoan Công làm cho thể xác và tinh thần của hai người đều có một loại ràng buộc không thể phá vỡ, Dương Khai có thể cảm ứng được nàng, nàng tự nhiên cũng có thể cảm ứng được Dương Khai.
Chẳng qua hiện tại, Tô Nhan sợ là không tiện lập tức rời khỏi nơi mình bế quan, cho nên mới không có lộ diện.
Theo khoảng cách của hai người càng gần, một thân chân nguyên của Dương Khai thậm chí đều ẩn ẩn có chút dao động không thể khống chế, tựa hồ bên kia có một lốc xoáy vô hình, đang dẫn dắt chân nguyên của bản thân.
Đó là năng lượng trong cơ thể Tô Nhan!
Một thời gian dài không tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công, hai người vô luận là ai, cũng đều vô cùng khát vọng sự vỗ về của đối phương.
Tâm tình vững vàng từ trước tới nay của Dương Khai cũng dần dần phập phồng xao động.
Hàn Băng Động cách chỗ mọi người ở cũng không xa, chỉ ước chừng không đến ba dặm. Một lát sau, Tô Mộc liền dẫn Dương Khai đi đến trước một cái động khẩu, hàn khí bốn phía.
Mặc dù đang đứng ở bên ngoài, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy một màn sương mù lạnh lẽo từ trong động tràn ra, cực kỳ tráng lệ, mà ở phụ cận động khẩu, lại không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều là đất đá.
Tô Mộc đã tới Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng, nhưng ở khoảng cách động khẩu còn mười trượng liền dừng lại, mở miệng nói:
-Tỷ phu, tự ngươi vào thôi, nơi quỷ quái kia rất lạnh, cũng không biết là hình thành như thế nào, chỉ có tỷ tỷ có thể chịu được, ngay cả các vị sư thúc cũng không thể nào vào được.
-Được rồi, ngươi trở về đi.
-Hắc hắc, tỷ phu, huynh cứ từ từ thưởng thức!
Tô Mộc cười vô cùng dâm đãng, xoay người rời đi.
Dương Khai lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, bước vào trong Hàn Băng Động.
Cảm giác lạnh lẽo từ bốn phía đánh úp lại, tựa hồ ngay cả chân nguyên trong cơ thể cũng có thể bị đóng băng.
Vận chuyển Chân Dương Quyết, Dương Khai liền xua tan hàn khí quấy nhiễu, từng bước hướng vào phía trong.
Bốn phía lộ ra những khối băng bóng loáng rét lạnh, Hàn Băng Động này không có một chút dấu vết của con người, nó hoàn toàn chính là một nơi do thiên nhiên hình thành.
Không biết từ nơi nào tuôn ra điểm điểm hào quang, hào quang chiếu lên mặt băng trong như gương, khúc xạ những hào quang này, cho nên trong động không phải rất tối.
Càng đi sâu vào trong càng cảm thấy lạnh lẽo, tốc độ vận chuyển Chân Dương Quyết trong cơ thể Dương Khai cũng càng nhanh thêm.
Ước chừng đi được khoảng một chén trà, tầm nhìn của Dương Khai mới rộng mở. Nơi này hẳn là trong cùng của Hàn Băng Động, hàn ý vô cùng dày đặc, hơn nữa cũng không hẹp hòi như thông đạo vừa rồi, ngược lại là một không gian trống trải.
Liếc mắt một cái, Dương Khai liền thấy Tô Nhan.
Một mái tóc như tơ bồng bềnh như thác, che đậy phần mông mượt mà vểnh cao, da thịt trắng nõn như tuyết, cái trán đẹp đẽ sang bóng, mũi ngọc lả lướt, má phấn xấu hổ, hai cánh môi anh đào thổ khí như lan, má lúm đồng tiền mềm mại trắng noãn như tuyết, trong suốt như ngọc.
Tô Nhan vẫn giống như trước kia, giống như một bức tượng bằng băng tinh xảo.
Giờ phút này, nàng đang khoanh chân ngồi trên chiếc giường băng trong suốt, nhắm mắt tĩnh tọa, thân thể mềm mại nhè nhẹ run lên, biểu hiện nội tâm kích động của nàng trong giờ phút này.
Bỗng nhiên, chân nguyên trong cơ thể Tô Nhan chợt cuồng bạo lên, rõ ràng có thể thấy được thân thể mềm mại của nàng, khuôn mặt, thậm chí tất cả da thịt lộ bên ngoài nhanh chóng bao trùm lên một tầng băng sương.
Dương Khai không khỏi thần sắc biến đổi, thân hình vút đến, liền xuất hiện ở trước mặt Tô Nhan, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của nàng vận khởi Âm Dương Hợp Hoan Công.
Cùng lúc đó, chân nguyên trong cơ thể Tô Nhan cũng dựa theo lộ tuyến hành công của Hợp Hoan Công mà vận chuyển.
Tia chân nguyên mất kiểm soát kia cũng ổn định trở lại, chân nguyên trong cơ thể hai người dao động, tiết tấu hô hấp cùng tần suất tim đập cũng dần dần bắt đầu trùng khớp với nhau.
Không biết qua bao lâu, Dương Khai mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở hai mắt ra.
Đối diện, đôi mắt đẹp Tô Nhan cũng chậm chậm mở ra, hàng lông mi thật dài run run, tựa hồ có chút không dám tin Dương Khai có thể tìm được nơi này. Nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng liền hiện lên vẻ hạnh phúc tươi cười say lòng người.
-Cho dù là ta đến đây cũng không nên kích động như vậy chứ? Suýt nữa thì xảy ra chuyện!
Dương Khai khẽ cười nói.
Tô Nhan rõ ràng còn chưa có chấm dứt bế quan, bởi vì nhận ra Dương Khai đã đến nên khí tức hỗn loạn, nếu Dương Khai không hỗ trợ đúng lúc, không chừng sẽ phát sinh biến cố.
Khuôn mặt Tô Nhan đỏ hồng, đang muốn nói chuyện, lại cảm giác trước mặt một cỗ đại lực mạnh mẽ đánh úp lại, đẩy ngã nàng xuống giường băng, không khỏi duyên dáng kêu to một tiếng, thần sắc bối rối.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong hai tròng mắt của Dương Khai có một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực cùng hơi thở ồ ồ của hắn, hắn giống một con mãnh thú đang muốn ăn thịt người.
Ánh mắt này giống như muốn nuốt sống Tô Nhan, dục vọng xâm chiếm tràn ngập không chút giấu diếm. Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, Tô Nhan cũng nhịn không được hô hấp có chút dồn dập, nhất thời ý thức được sắp sửa phát sinh chuyện gì.
-Dương…
Vừa mới thốt ra được một chữ, Tô Nhan liền cảm giác được Dương Khai đè xuống người mình, chiếc miệng trực tiếp bị lấp kín, chữ kế tiếp rốt cuộc cũng thốt không ra. . .
Chỉ thoáng cử động một chút, Tô Nhan liền vươn hai cánh tay trắng nõn quấn lên cổ Dương Khai, tùy ý để hắn làm càn.
Tiếng hít thở dần dần nặng nề, trong hoàn cảnh cực độ băng hàn này, trên giường băng trong suốt như ngọc một nam một nữ gắt gao dây dưa với nhau. Không cần nói gì, chỉ có kịch liệt xâm phạm cùng hết mình đáp lại.
Quần áo tán loạn, sự giá lạnh có thể đóng băng thiên địa này cũng vô pháp đóng băng ngọn lửa nóng trong thể xác và tinh thần của hai người. Da thịt trong suốt tuyết trắng của Tô Nhan rất nhanh bại lộ trong không khí.
Bộ ngực sữa to lớn, da thịt tuyết trắng ửng hồng, hương thơm cây cỏ thoang thoảng giữa hai đùi đẹp, tuyệt vời như ẩn như hiện, mỗi một tấc da thịt đều làm cho Dương Khai quyến luyến vô cùng, dư vị vô tận.
Tô Nhan mặt mày đỏ bừng, đôi mắt hiện lên quang mang khác thường, nàng cảm giác Dương Khai giống như dã thú bị nhốt trong lồng sắt vừa được phóng xuất, ở trên thân hình mềm mại của nàng tận tình phóng thích mình, không có chút thương hương tiếc ngọc .
Chỉ hết lần này đến lần khác làm cho nàng cảm thấy xấu hổ muốn chết, thô bạo như thế, càng làm cho nàng sung sướng hơn, làm cho nàng tâm thần rung động, ý loạn tình mê.
Cùng với những tiếng rên rỉ động lòng người, thân thể của Tô Nhan nhanh chóng căng cứng lại, khẽ cắn môi mỏng, nghênh đón một loạt trùng kích như cuồng phong bạo vũ tiến đến.
Tận tình trùng kích, trên thân thể trắng nõn mềm mại tung hoành ngang dọc, thanh âm của Tô Nhan cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng kích thích thần kinh Dương Khai. Thế gian hết thảy tựa hồ đều biến mất, chỉ còn hai người thỏa thích quấn lấy nhau.
Đồ án hình rồng trên lưng Dương Khai cùng đồ án hình phượng trên lưng Tô Nhan giống như sống lại, ở trên da thịt hai người nhanh chóng du động