Hai người từ từ tỉnh lại, hạ thân vẫn kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức làm cho Tô Nhan ngượng ngùng không thôi.
Nàng nhịn không được rúc vào trong lồng ngực Dương Khai, vừa cử động liền không kìm được kinh hô một tiếng, vừa hoảng sợ vừa nhìn lên hai mắt Dương Khai.
Nàng cảm giác, cái thứ trong cơ thể của mình lại một lần nữa cứng rắn lên, như cây thiết bản nóng bỏng, làm cho cả người nàng run rẩy, chỉ nhẹ nhàng cử động, liền mang đến kích thích vô cùng mãnh liệt.
-Dương….
Cảnh tượng lại giống như vừa rồi, vừa mới thốt ra một chữ, thanh âm của Tô Nhan liền bị tiếng rên rỉ tiêu hồn thay thế. Cảm giác như thủy triều trùng kích đánh tới, làm cho nàng căn bản không thể mở miệng nói ra một câu đầy đủ, chỉ có tiếng hừ nhẹ nỉ non.
Hai người tận tình cho đi, tận tình đòi lấy, như nước giao hòa, tuy hai mà một.
Không biết đã là lần thứ mấy tỉnh lại, thân thể của Tô Nhan vẫn còn run rẩy từng đợt vô ý thức. Trên thân thể mềm mại tuyết trắng, nổi lên sắc hồng mê người, giữa hai chân thon dài một mảnh lầy lội tràn ra.
-Dương Khai.
Khẽ cắn đôi môi đỏ sẫm, Tô Nhan nhìn chằm chằm lên trên đỉnh Hàn Băng Động, trong mắt đẹp một mảnh mê ly, hữu khí vô lực nói:
-Buông tha ta đi, ta. . . Ta không được.
Mãi đến giờ phút này, nàng vẫn còn cảm giác bồng bềnh như ở trên mây, chợt cao chợt thấp. Cảm giác này làm cho nàng mê luyến, nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng căn bản không thể ngăn cản sự đòi hỏi của Dương Khai, ngay cả trong lòng biết nên dừng lại, nhưng thân thể vẫn theo phản ứng bản năng, kịch liệt đáp lại.
Đối với sự xâm phạm của nam nhân này, nàng thật là vừa sợ vừa yêu.
-Vậy trước hết dừng ở đây.
Dương Khai nhếch miệng cười:
-Hôm nào tái chiến.
Lúc này Tô Nhan mới chậm rãi đứng dậy, cố nén đau nhức ở eo, oán giận liếc hắn một cái nói:
-Đều tại chàng, chỉ lo…, chúng ta còn chưa luyện công.
Dương Khai hắc hắc cười gượng.
Cùng Tô Nhan tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công đã đến giai đoạn thứ hai, căn bản không cần quấn lấy nhau cũng có thể song tu, nhưng Dương Khai vẫn lựa chọn dùng phương thức tối bản năng, tối dã man để chiếm lấy con người trước mặt, trong lòng cũng căn bản không có lo lắng gì về việc luyện công.
-Hiện tại luyện công sợ là không còn kịp rồi, chờ trở về rồi nói sau.
Dương Khai lắc lắc đầu nói:
-Chúng ta tựa hồ ở trong này đã hơn hai ngày, các vị sư thúc hẳn là đang sốt ruột chờ đợi.
-Ừ.
Sắc mặt Tô Nhan nhất thời trở nên đỏ bừng. Cô nam quả nữ chung sống hai ngày, ngốc tử cũng có thể biết sẽ phát sinh chuyện gì. Cũng may Tô Nhan tâm tính lạnh nhạt, cũng không sinh ra loại cảm giác e lệ không dám nhìn người khác.
Chầm chậm đứng dậy, đi đến một bên thu quần áo tán loạn của hai người, lại như thê tử hiền lành đến thay Dương Khai mặc vào.
Dương Khai ngồi ở trên giường băng, vẫn không nhúc nhích để tùy ý Tô Nhan hầu hạ , nụ cười trên mặt vẫn chưa từng biến mất.
-Chàng sắp tấn thăng Thần Du Cảnh?
Tô Nhan bị hắn nhìn chằm chằm thật sự không được tự nhiên, bèn tìm lời dời đi lực chú ý của hắn.
-Cũng sắp, còn kém một chút nữa.
Dương Khai gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Nhan, kinh ngạc nói:
-Bất quá nàng đã đạt đến Thần Du Cảnh tam tầng, xem chừng nếu muốn đuổi kịp nàng, ta còn phải cố gắng nhiều.
-Là do dược dịch của chàng cho ta.
Tô Nhan hơi hơi vuốt cằm:
-thứ đó thật sự có thể tẩy kinh phiệt tủy. Hiện tại ta tu luyện so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa ở trong này cũng có hoàn cảnh tu luyện vô cùng thích hợp với ta.
Hơn một năm trước, lúc chia tay Tô Nhan, nàng vẫn còn là Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong, giống Dương Khai hiện tại, thiếu chút nữa là có thể tấn thăng Thần Du.
Mà giờ phút này gặp lại, nàng cũng đã đạt tới trình độ Thần Du tam tầng. Tốc độ tu luyện như vậy quả thực có chút không thể tưởng tượng. Dù sao một võ giả sau khi đạt tới Thần Du cảnh, tốc độ tăng thực lực cũng tương đối thong thả.
-Cho dù là có ngoại lực tác động, nếu nàng không có nội tình cũng không được, điều đó cũng chứng minh nàng có thiên tư xuất sắc.
Dương Khai vuốt ve hai má Tô Nhan, bỗng nhiên vùi đầu vào giữa hai vú cao ngất của nàng, hít một hơi thật sâu, tựa hồ muốn đem mùi thơm mê người này ghi tạc vào sâu trong đầu.
Tô Nhan ôn nhu cười, điềm tĩnh ôm lấy hắn.
Được một lát, Dương Khai mới dựng dậy, nhìn xuống dưới khố, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Hình như ta lại….
-A….
Tô Nhan quá sợ hãi.
Thần sắc của Dương Khai đột nhiên cứng rắn lên:
-Dù sao bọn họ đã đợi hơn hai ngày, đợi thêm một lát nữa cũng không sao!
Nói xong, liền đem Tô Nhan kéo vào trong lòng.
Một lúc lâu sau, Dương Khai mới cảm thấy mỹ mãn, nhìn Tô Nhan nhanh chóng mặc quần áo của mình vào, rồi đến giúp Dương Khai mặc lại.
Sau một lần chịu thiệt, nàng sao còn dám đem thân thể của mình phơi bày ra trước mặt Dương Khai? Nếu cứ tiếp tục để nam nhân này làm như vậy, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không ra được khỏi Hàn Băng Động.
Đợi cho hai người đều ăn mặc chỉnh tề, Tô Nhan mới vạn phần lưu luyến liếc mắt nhìn Hàn Băng Động một cái.
Lần này đi, sau này cũng không biết khi nào thì mới có thể trở lại. Nơi này vô cùng thích hợp cho nàng tu luyện, hàn khí tụ lại cũng cực kỳ nhanh chóng. Mỗi một võ giả muốn tìm kiếm một nơi thích hợp cho mình tu luyện cũng không phải là chuyện dễ dàng.
-Nàng muốn mang cái gì đi?
Dương Khai nhìn ra được Tô Nhan lưu luyến bèn dò hỏi.
Tô Nhan lắc lắc đầu, có chút tiếc hận nói:
-Không mang đi được, về sau có cơ hội lại đến.
-Ta có thể mang đi a.
Khóe miệng Dương Khai nhếch lên.
Tô Nhan ném cho hắn một cái liếc mắt, khẽ cười nói:
- Cái giường băng này, chàng cũng có thể mang đi sao?
Dương Khai gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.
-Không cần, cái giường này tựa hồ là hàn băng vạn tái, ta cũng đã thử qua, không nâng lên được. Dù chàng có thể dịch chuyển được nó, cũng không thể đem nó tới nơi khác. Cái túi nhỏ lúc trước chàng cho ta, cũng đựng không được thứ này.
Trên tay Tô Nhan có một cái túi Càn Khôn, cái túi Càn Khôn kia vốn là Lăng Thái Hư tặng cho Dương Khai. Sau khi Hắc Thư không gian mở ra, lại được Dương Khai chuyển giao cho Tô Nhan.
Nhưng không gian của túi Càn Khôn cũng không lớn, quả thật không đựng được chiếc giường lớn như vậy.
-Nhìn này!
Dương Khai hắc hắc nở nụ cười, đi đến bên cạnh khối băng còn lưu lại khí tức của hai người, vung tay lên một cái.
Thần sắc Tô Nhan ngẩn ra. Tuy rằng không rõ Dương Khai rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng nàng thầm có một cảm giác thật chờ mong, tựa hồ cảm thấy được nam nhân này sẽ làm ra một vài chuyện ngoài dự đoán của mọi người.
Ý niệm này trong đầu vừa mới hiện lên, liền nhìn thấy trên chiếc giường băng nặng ngàn cân kia lưu chuyển một đạo hoa quang, liền quỷ dị biến mất không thấy .
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhan hơi hơi mở ra, không dám tin vào hai mắt của mình, thần thức lập tức buông ra, cũng không nhận thấy được chút manh mối, không khỏi hơi nhíu đôi mi thanh tú, vẻ mặt hồ nghi.
-Đâu rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Dương Khai, Tô Nhan vội vàng hỏi.
-Ta có một bí bảo có thể cất giữ đồ vật, hơn nữa không gian so với túi Càn Khôn còn lớn hơn nhiều.
Dương Khai mỉm cười nói.
Tô Nhan khẽ gật đầu:
-Thảo nào.
Biết Dương Khai còn có một bảo vật quý hiếm vô giá như vậy, Tô Nhan cũng chỉ là hơi hơi cảm thấy khiếp sợ, chợt trong lòng liền sinh ra một niềm tự hào.
Bởi vì đây là nam nhân của mình, thủ đoạn kinh người, nội tình hùng hậu.
Tô Nhan thầm nghĩ, nhất vinh câu vinh, cảm thấy rất tự hào, tựa hồ chỉ cần là Dương Khai ra tay, cho dù đục thủng bầu trời cũng là việc bình thường.
Hàn khí trong Hàn Băng Động toàn bộ đều là bởi vì chiếc giường băng này mà sinh ra. Có thể nói bảo bối nơi này chính là chiếc giường băng kia. Chỉ cần có nó, Tô Nhan có thể tạo ra hoàn cảnh lý tưởng cho bản thân tu luyện dù ở bất cứ đâu.
Bên trong thôn xóm, tất cả mọi người đều đang chờ xuất phát.
Các vị sư thúc của Lăng Tiêu Các ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc, thái độ lại thật cẩn thận.
Một bên, Ảnh Cửu cũng không nói một lời, ngồi một chỗ.
Không khí có vẻ đặc biệt ngưng trọng.
Các vị sư thúc của Lăng Tiêu Các đã ngồi cùng vị Dương Gia Huyết Thị này liền hai ngày, vẫn không nhúc nhích. Ban đầu, bọn họ còn khơi chuyện để nói, muốn hàn huyên với Ảnh Cửu, nhưng con người Ảnh Cửu này, vốn không nhiều lời, sao có thể tán gẫu với họ?
Cuối cùng, các vị sư thúc cũng không nói nữa, mọi người cứ ngồi như vậy, như đứng đống lửa như ngồi đống than chờ đợi, bực bội không chịu nổi.
Mọi người trong lòng đều suy nghĩ, sao Dương Khai còn chưa trở về a.
Các đệ tử thế hệ trẻ tựa hồ cũng nhận thấy được không khí quỷ dị bên này, cho nên không dám tới gần phụ cận ba mươi trượng, đều lẫn đi rất xa, sợ bị các vị sư thúc kéo qua đi làm kẻ chết thay.
Tại thời điểm lòng nóng như lửa đốt này, Tô Mộc từ bên ngoài vội vàng chạy vào, ôm quyền nói:
-Các vị sư thúc, Dương sư huynh cùng tỷ tỷ của ta đã trở lại.
-Đã trở lại?
Các vị sư thúc như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy, trên mặt lộ vẻ vừa muốn khóc vừa muốn cười, vội vàng đi ra ngoài.
Bọn họ cũng không nguyện ý ở lại thêm một tức nào.
Đối mặt với Dương Gia Huyết Thị thực lực cao thâm, vẻ mặt lạnh lùng, áp lực của mọi người đều rất lớn.
Mới đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Dương Khai cùng Tô Nhan hai người dắt tay nhau mà đến.
Một vị sư thúc trong mắt bao hàm nhiệt lệ, tiến lên cầm lấy tay Dương Khai dùng sức lay động, nức nở nói:
-Sư điệt, ngươi rốt cục đã trở lại, ngươi đi lâu như vậy, làm cho chúng ta chờ mãi!
-Hả?
Dương Khai nhíu mày, không biết các vị sư thúc lại sao lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy. Hai ngày trước mình đến đây bọn họ cũng không như vậy.
Tô Nhan đứng một bên lại hiểu lầm, nghe thấy những lời này, không khỏi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng không dám nhìn người khác. Dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng ửng đỏ, so với trước kia càng thêm mê người.
-Chúng ta đều đã chuẩn bị xong, sư điệt ngươi xem….
-Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.
Dương Khai gật gật đầu.
-Xuất phát, xuất phát!
Vị sư thúc kia vung bàn tay to lên, lớn tiếng thét, cùng mấy vị sư thúc lao ra ngoài với vẻ lo lắng không yên.
Dương Khai ngạc nhiên, không biết bọn họ vì sao lại tỏ ra vội vàng như vậy, giống như là muốn đi đầu thai vậy.
-Tiểu công tử.
Ảnh Cửu đi đến chào một tiếng.
-Đã xảy ra chuyện gì?
Dương Khai nhíu mày hỏi.
-Không có gì.
Ảnh Cửu lắc lắc đầu, vô tình liếc mắt sang Tô Nhan một cái, không khỏi thần sắc chấn động.
Y phát hiện, nữ tử có dung nhan tuyệt sắc, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng này còn trẻ tuổi, nhưng tu vi cư nhiên đã đạt đến tiêu chuẩn Thần Du Cảnh tam tầng!
Liễu Khinh Diêu của Liễu gia bất quá cũng mới Thần Du Cảnh tam tầng. Đó là đệ nhất thiên tài của Trung Đô, là người nối nghiệp tương lai của Liễu gia, có tài nguyên tu luyện vô cùng hùng hậu làm hậu thuẫn.
Còn nàng thì sao?
Nữ tử này… Thật lợi hại! Trong nháy mắt, Ảnh Cửu liền ý thức được Lăng Tiêu Các là một tông môn khủng bố cỡ nào.
Tà Chủ xuất thân từ Lăng Tiêu Các, tiểu công tử cũng xuất thân ở Lăng Tiêu Các, nữ tử trước mặt này cũng vậy! Tông môn còn xuất hiện được nhân vật Thần Du Chi Thượng!
Hình như người luyện đan ở trong phủ, Hạ cô nương che mặt, còn có Mộng Vô Nhai kia thay mình giải trừ Phong Nguyên Chú, cũng đều xuất thân từ Lăng Tiêu Các.
Tông môn này. . . Thật sự chỉ là nhị đẳng tông môn? Ảnh Cửu nhất thời cảm thấy mơ hồ. ! ! !