Hơn trăm người của Lăng Tiêu Các dưới sự dẫn dắt của Dương Khai đang nhanh chóng đi đến Chiến Thành.
Lúc đi đến nơi này, hai người Dương Khai cùng Ảnh Cửu chỉ tốn không đến hai ngày, đây là còn tính thêm thời gian tìm kiếm bọn họ. Nhưng hiện tại trở về, Dương Khai phỏng chừng ít nhất cũng phải mất bốn năm ngày, dù sao thực lực của đám đồng môn sư huynh đệ không đồng đều nhau cho lắm. Mặc dù có rất nhiều người tấn thăng lên Chân Nguyên Cảnh nhưng cũng có không ít Ly Hợp Cảnh, Khí Động Cảnh.
Dương Khai thật ra cũng không gấp, cùng Tô Nhan hai người nói nói cười cười đi ở phía trước dẫn đường, hưởng thụ thời gian sung sướng vô sự hiếm có này.
Đã hơn một năm không gặp Tô Nhan, ràng buộc thể xác và tinh thần của hai người chẳng những không nhạt phai, ngược lại càng thêm chặt chẽ.
Cùng nàng sóng vai hành tẩu, Dương Khai thậm chí có thể cảm giác được chân nguyên trong cơ thể hai người đang tiến hành những dung hòa kỳ lạ. Có khi một ý niệm trong đầu đối phương xuất hiện cũng có thể được người kia mơ hồ đoán được. Cảm giác này thật sự kỳ diệu vô cùng.
Đồng lòng đồng thể, ý hợp tâm đầu, chỉ sợ không đi được xa.
Giờ này khắc này, khoảng cách đến Chiến Thành cũng còn gần hai ngàn dặm.
Một đám người đang ẩn núp ở trong một bụi cỏ rậm rạp lẳng lặng chờ đợi.
Người cầm đầu là Trung Đô Thu gia, Thu Tự Nhược, cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Thu Ức Mộng. Thu Tự Nhược vốn là minh hữu của Dương gia lão Lục Dương Thận. Bất quá đêm hôm đó phủ Dương Thận bị Dương Khai đánh lén cướp đi lệnh kỳ, bị loại khỏi cuộc chiến. Thế lực thủ hạ của Dương Thận liền chuyển giao cho lão Thất Dương Ảnh, Thu Tự Nhược cũng theo tới bên Dương Ảnh.
Không quá vài ngày, Dương Ảnh lại chủ động bỏ quyền, võ giả dưới trướng liền hội tụ tới phủ Dương Chiếu.
Tính ra, Thu Tự Nhược đã ba lần đổi chủ, trong lòng có thể nói là buồn khổ đến cực điểm. Tuy nói thay đổi này cũng là bất đắc dĩ, nhưng đối với y mà nói cũng đã có tổn thất về mặt thể diện. Tối thiểu cũng nói lên ánh mắt nhìn người của y rất có vấn đề, đi theo vị Dương gia công tử nào, vị công tử đó liền bị loại.
Lúc trước, khi đoạt đích chi chiến chưa bắt đầu, y và Thu Ức Mộng cùng Thu gia gia chủ Thu Thủ Thành cùng tham thảo thế cục đoạt đích chi chiến. Thu Ức Mộng xem trọng Dương Khai, không tiếc tạm thời thoát ly gia tộc, mang theo một đám tàn binh yếu đuối của Thu Vũ Đường đi tìm nơi nương tựa.
Sự thật chứng minh Thu Ức Mộng đã tìm được một minh hữu tốt!
Mà người Thu Tự Nhược cùng Thu Thủ Thành hai người xem trọng là Dương Thận lại không thể chống được đến cuối cùng.
Thu Tự Nhược hiện tại cũng là ôm một bụng tức, thề phải phụ tá Dương Chiếu đoạt được thắng lợi trong đoạt đích chi chiến, củng cố vị trí người kế thừa gia tộc của mình.
Ngoài Thu Tự Nhược, còn có Khang gia Khang Trảm cũng ở đây.
Hai tên này đều là công tử của Trung Đô Bát Đại Gia, cũng là gia chủ tương lai của Bát Đại Gia.
Muốn đối phó Dương Khai mà không có người của Bát Đại Gia ra mặt là không được, cho nên hai người liền bị Dương Chiếu phái ra.
Về phần bản thân Dương Chiếu thì cần phải lưu thủ Chiến Thành, nếu y rời đi nói không chừng sẽ dẫm vào vết xe đổ của Dương Thận.
Mà ở bên cạnh hai người này là hai người Hướng gia Hướng Sở, cùng Nam gia Nam Sanh. Ân oán của hai nhà này cùng Dương Khai đếm không được nói không rõ. Biết được lần này cần xuất binh đối phó với Dương Khai tự nhiên chủ động đề nghị đi theo để rửa sạch ân oán .
Dương Chiếu liền vui vẻ đáp ứng.
Trừ đám đó ra, còn có ba bốn thế lực thực lực không kém đều hội tụ tại đây!
-Khang huynh, tin tức của Nhị công tử có chuẩn xác không? Dương Khai kia không đến mức hành sự lỗ mãng như vậy chứ?
Chờ đợi hơn một ngày cũng không hề có động tĩnh, Thu Tự Nhược không khỏi có chút thiếu kiên nhẫn.
Khang Trảm nghe vậy, khẽ cười một tiếng, nói:
-Thu huynh kiên nhẫn chờ đi, Nhị công tử nếu nói như thế thì khẳng định là không có vấn đề.
Thu Tự Nhược không khỏi nghi hoặc liếc mắt nhìn Khang Trảm một cái:
-Khang huynh tựa hồ rất tin tưởng Nhị công tử a.
Khang Trảm lạnh nhạt cười:
-Không sợ Thu huynh chê cười, kỳ thật thời điểm đoạt đích chi chiến bắt đầu, ta đã muốn cùng Nhị công tử kết minh. Bởi vì ta cảm thấy với thủ đoạn của Nhị công tử, nhất định có thể thành được đại sự.
-Ồ? Vậy vì sao ngươi lại đi theo Thất công tử?
Thu Tự Nhược nhướng mày, có chút không hiểu được. Khang Trảm ban đầu là minh hữu của lão Thất Dương Ảnh, bất quá từ khi Dương Ảnh bỏ quyền cũng quay đầu sang làm môn hạ của Dương Chiếu.
-Không có biện pháp.
Khang Trảm cười khổ lắc đầu:
-Nhị công tử chọn Diệp Tân Nhu của Diệp gia, ta cũng chỉ có thể đi theo người khác.
Ánh mắt Thu Tự Nhược hiện lên một tia hiểu rõ cùng đen tối, gật gật đầu nói:
-Mỹ nữ luôn có ưu thế hơn.
-Đúng vậy, nam nhân đều thích mỹ nhân, nhất là bộ dáng nũng nịu của Diệp Tân Nhu kia.
Khang Trảm liếm liếm môi nói.
Thu Tự Nhược cũng cười hắc hắc. Đều là công tử tiểu thư của Trung Đô Bát Đại Gia, hai người cũng đều có hiểu biết nhất định đối với tính cách của Diệp Tân Nhu, tự nhiên biết quan hệ của nữ nhân này với Dương Chiếu cũng không bình thường cho lắm.
Cũng chính vì như thế, bây giờ, Diệp Tân Nhu ở phủ Dương Chiếu cũng rất được trọng dụng. Đều là minh hữu của Dương Chiếu, nhưng sau khi đầu quân vào thì địa vị của Thu Tự Nhược cùng Khang Trảm cũng không bằng Diệp Tân Nhu.
Bất quá bọn họ cũng không để ý đến điều này, vì nhất định địa vị bản thân bọn họ cũng không thấp.
-Tin tức lần này nghe nói chính là nữ nhân kia tự mình đi Trung Đô tìm hiểu.
Khang Trảm nở nụ cười khinh miệt:
-Diệp gia Đại tiểu thư tự thân xuất mã, chỉ là một Phó bang chủ của một thế lực nhỏ, chẳng lẽ còn sợ làm không được sao? Chỉ sợ chỉ cần cho chúng một chút mật ngọt liền ngoan ngoãn khai ra.
-Điều này cũng đúng.
Thu Tự Nhược gật gật đầu, thầm nghĩ nếu là Diệp Tân Nhu dùng mỹ nhân kế đối phó với mình, mình có thể giữ gìn bí mật hay không? Nhất là dưới tình huống tính mạng bị đe dọa.
-Dương Khai cho dù thông minh tuyệt vời như thế nào chỉ sợ cũng không thể tưởng được chỉ bằng một chút dấu vết để lại, Nhị công tử liền có thể suy đoán ra được việc hắn ly khai Chiến Thành!
Khang Trảm nhẹ nhàng cười:
-Hắn nghĩ rằng mình hành động rất cẩn thận, kỳ thật vẫn là có chút sơ hở.
-Không có người nào toàn vẹn a!
Thu Tự Nhược khẽ lắc đầu:
-Dương Khai cũng cỡ tuổi chúng ta, nếu hắn hành động thật hoàn mỹ vậy thì chúng ta đây cũng không cần sống nữa!
-Đúng vậy.
Khang Trảm ha hả gật đầu.
-Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn không thể phủ nhận thủ đoạn của Dương Khai rất cao. Nếu không phải Nhị công tử thận trọng, chỉ sợ cũng không nắm được cơ hội lần này.
-Hướng thiếu, Nam thiếu, Ảnh Cửu bên người Dương Khai sẽ nhờ hai cao thủ các ngươi kiềm chế.
Khang Trảm bỗng nhiên quay đầu nhìn Hướng Sở cùng Nam Sanh nói.
Hướng Sở gật đầu vuốt cằm thản nhiên nói:
-Nghĩa bất dung từ!
Trên mặt Nam Sanh cũng hiện lên vẻ hung ác nham hiểm cùng ngoan độc, bàn tay vỗ về ngón tay cụt của mình lạnh lùng nói:
-Lần này hai nhà chúng ta xuất động, hai vị Thần Du Cảnh đỉnh phong chính là để kiềm chế tên Ảnh Cửu kia. Chỉ cần có thể báo mối thù chặt ngón tay của ta thì tất cả mọi người của Nam gia, mặc cho hai vị công tử điều khiển!
Khang Trảm nhìn y một cái, khẽ gật đầu, cũng không hề nhiều lời.
Ở trong phủ Dương Khai có một tà ma Thần Du Cảnh đỉnh phong. Chính vì ta ma cao thủ kia khuấy động, Dương Chiếu mới để cho hai nhà Hướng Nam mỗi nhà phái một cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong đến trợ trận.
Cao thủ như thế, bình thường rất ít xuất hiện trong đoạt đích chi chiến.
Cho dù là trong thế lực nhất đẳng cũng không có nhiều Thần Du Cảnh đỉnh phong, nếu như bị tổn hại trong đoạt đích chi chiến thì đối với thế lực đó mà nói cũng là tổn thất không nhỏ.
Nhưng Hướng Sở cùng Nam Sanh hiển nhiên là hận Dương Khai tới cực điểm, liền đáp ứng yêu cầu của Dương Chiếu.
Hai vị cường giả kia đến phủ Dương Chiếu chỉ mới một tháng, bổn ý chính là phòng ngừa và áp chế cao thủ tà ma kia của phủ Dương Khai, cũng không nghĩ tới lúc này đây lại có tác dụng khác.
Ảnh Cửu tuy là Dương gia Huyết Thị, thực lực cũng là Thần Du Cảnh bát tầng. Nhưng hai cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong hẳn là cũng đủ kiềm chế y!
Đối với trận chiến này, vô luận là ai, cũng đều tin tưởng tràn đầy.
Bọn họ làm sao biết được, Ảnh Cửu lúc này đã đạt tới Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Không ngừng có người được phái ra đi thăm dò tình huống động tĩnh bốn phía. Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, thu liễm khí tức bản thân, lẳng lặng chờ đợi .
Một ngày sau, cuối cùng cũng có tin tức truyền đến. Ước chừng hơn trăm người đang hướng về bên này, đại khái chỉ cần nửa canh giờ là có thể đến nơi này.
Khang Trảm thần sắc chấn động, quát lên:
-Chư vị, sự việc thành bại, nằm ở trận chiến này. Nếu có thể làm cho Dương Khai bị loại ngay tại đây, sau khi hồi phủ, Nhị công tử nhất định đối với chúng ta sẽ thêm vài phần kính trọng, mong rằng chư vị xuất ra tất cả bản lĩnh, tuyệt đối không thể khinh địch!
Mọi người nhất tề gật đầu.
-Đánh lén sao?
Thu Tự Nhược vẻ mặt phấn chấn, dò hỏi.
Khang Trảm liếc mắt nhìn y, nhíu mày, lắc đầu nói:
- Thám tử của chúng ta có thể phát hiện bọn họ, khẳng định cũng đã bị bọn họ phát hiện , không có cách nào đánh lén.
-Quang minh chính đại mà đánh, ta muốn cho Dương Khai hối hận vì đã đắc tội với Nam Sanh ta!
Nam Sanh nhe răng cười , một thân chân nguyên hung mãnh phập phồng.
-Không tồi, chúng ta cứ quang minh chính đại mà đánh! Sau ngày hôm nay, đoạt đích chi chiến sẽ không còn Dương Khai nữa!
Khang Trảm quát to một tiếng:
-Xuất phát!
Bên ngoài ba mươi dặm, Dương Khai thần sắc có vẻ lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình nhầm lẫn ở chỗ nào.
Chỉ bằng vào một ít chiều hướng hoạt động của bang chủ Bàng Trì của Trúc Tiết Bang, Dương Chiếu liền suy đoán ra hành động của hắn. Dương Khai làm sao có thể ngờ đến?
Vừa rồi lúc phát hiện có người ở xa xa theo dõi đám người bọn họ, hắn nhất thời ý thức được có chút gì đó không đúng.
Đối phương có thể nắm rõ được hướng đi của mình như thế, hiển nhiên là biết mình đi đâu! Bàng Trì không có khả năng bán đứng mình, y hẳn là còn bị Thu Ức Mộng nhốt ở trong phủ, Thu Ức Mộng cũng sẽ không đem tin tức tiết lộ ra ngoài.
Vậy vấn đề nằm ởnhững người khác của Trúc Tiết Bang!
Trong nháy mắt, trong lòng Dương Khai liền có kết luận.
Xem ra, sau khi trở về phải thanh lý một chút .
Nhưng dù vậy, Dương Khai cũng không hối hận! Nếu cho hắn chọn một lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn tự mình đi nghênh đón những người của Lăng Tiêu Các.
Chỉ vì sớm một ngày nhìn thấy Tô Nhan!
Nhận thấy được âm tình biến hóa của Dương Khai, Tô Nhan nhịn không được hỏi một tiếng:
-Làm sao vậy?
Dương Khai mỉm cười, lắc đầu nói:
-Không có gì, chỉ là phía trước đại khái có người chặn đường.
Sắc mặt Tô Nhan lập tức trở nên âm trầm.
Lần trước nàng cùng Dương Khai ước định dắt tay dạo chơi thiên hạ lại bị Thu Ức Mộng phá rối. Chia tay một lần đã hơn một năm. Lúc này vừa gặp mặt Dương Khai không lâu, lại gặp phải phiền toái. Đối với người dám quấy nhiễu nàng cùng Dương Khai bên nhau, Tô Nhan có thể nói là hận thấu xương.
-Là ai chặn đường?
Các vị sư thúc của Lăng Tiêu Các phía sau nhất thời khẩn trương.
-Đại khái là người của Nhị ca ta.
Dương Khai nhẹ nhàng hít một hơi. Dương Uy hẳn là sẽ không làm những chuyện thế này, cũng không có bản lĩnh này, như vậy suy đoán ra, người chặn đường phía trước, hẳn là thủ hạ của Dương Chiếu.
-Các vị sư thúc, lát nữa có thể phải chiến đấu, các ngươi không cần phải xen vào, bảo vệ tốt môn hạ đệ tử là được.
-Không thể tránh bọn họ sao?
Đám người hiện tại của Lăng Tiêu Các thực lực quá yếu, các vị sư thúc hiển nhiên không muốn phát sinh chiến đấu.
-Bọn họ có chuẩn bị, muốn trốn cũng không được.
Dương Khai bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cũng là một trận căm tức