Sau tiếng ra lệnh của Dương Chiếu, rất nhiều cường nhân đồng loạt tiến về phía nhóm người Dược Vương Cốc.
Nhóm người Dược Vương Cốc này, ngoài việc vô cùng tinh thông thuật luyện đan ra, thì tu vi bản thân lại không ra làm sao cả. Do đó trong mắt những
cường nhân nọ, họ bất quá chỉ là một bầy cừu non đang chờ người đến bắt.
Cũng không dùng đến thủ đoạn gì quá mạnh, nhiều cao thủ Thần Du Cảnh chỉ
lướt nhẹ về phía đó, một cánh tay vung ra giữa không trung, nhằm vào đám luyện đan sư bên dưới.
Tần Trạch vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt thờ ơ
lạnh nhạt, cứ như không mảy may lo lắng rằng đệ tử Cốc mình có bị bắt đi hay không. Cả ba mươi vị luyện đan sư bạch y nọ cũng không hề hoang
mang, mà ung dung điềm tĩnh thấy lạ.
Dương Chiếu chợt cảm thấy có phần bất an.
Luyện đan sư dù có cao ngạo tới đâu, trong lúc nguy nan cũng phải có chút
phản ứng và kinh hoàng theo bản năng, thế nhưng những người này lại
không hề như vậy.
Tại sao?
Chính vào lúc đám cường nhân nọ sắp áp sát các luyện đan sư, viên bảo thạch trên trán Hạ Ngưng Thường
đột nhiên tỏa ra ánh hào quang chói mắt, một quầng sát xanh lam nhạt
hình bán nguyệt khuếch tán, che chở cho tất cả đệ tử Dược Vương Cốc bên
trong.
Rất nhiều cường nhân không dừng lại kịp, va phải quầng
sáng này, không khỏi cảm nhận được một lực đàn hồi ghê người lấn át,
nhất tề nhảy về sau, nhíu mày quan sát.
- Quả nhiên có phòng bị!
Dương Chiếu đã sớm biết người của Dược Vương Cốc không dễ hạ được. Bây giờ
nhìn thấy quầng sáng này cũng chẳng bất ngờ gì mất, mà vẻ mặt y lại càng thêm kiên định, y vung tay nói:
- Đánh vỡ nó!
Nếu đám
người này chỉ dựa vào một món bí bảo phòng ngự đẳng cấp khá cao mà muốn
ngăn cản bước chân của những cường nhân kia, thì rõ ràng là họ đã tính
sai rồi.
Thứ bí bảo này quả thật không tệ, nhưng những võ giả kia cũng chẳng phải kẻ bình thường.
Hào quang võ kỹ và bí bảo lại tỏa sáng lần nữa, quầng sáng này của Hạ Ngưng Thường quả nhiên sắp không trụ vững được nữa.
Nhưng đám người Dược Vương Cốc đó vẫn không tỏ vẻ gì là sợ hãi.
Ánh mắt Dương Chiếu trở nên thâm sâu, dán chặt vào động tĩnh của chúng nhân Dược Vương Cốc, cảm giác bất an mỗi lúc một mãnh liệt, khiến y bất giác nảy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Chính vào
lúc trên quầng sáng đó xuất hiện một vết nứt, như sắp vỡ tan đến nơi,
thì giữa khoảng không chợt lóe sáng muôn vàn ánh sao. Giữa sức tàn phá
của tinh quang nọ, từng cụm sáng vụt bắn ra ngoài, biến hóa thành từng
thứ vũ khí sắc bắn với tốc độ kinh hồn.
Những thứ lợi khí tổ thành hoàn toàn từ chân nguyên này lấp lánh vô cùng, dao động mãnh liệt.
Vù vù vù...
Tất thảy lợi khí như được bắn ra ngoài bằng sức mạnh cực đại, âm thanh chói tai xé ngang không khí vang rền, tinh quang tỏa ra chói mắt.
Những mũi đao sắc bén cùng cực mạnh mẽ tiến lên, chém đá như chém bùn, kiên cố không gì phá nổi!
Tất cả mọi người bỗng nhiên đều biến sắc, nhất tề xông ra ngoài, tránh sự
công kích của những dao động năng lượng kinh người đang tản phát ra này.
Rầm rầm rầm...
Từng luồng chân nguyên lợi khí bị đám cường nhân nọ thi triển thủ đoạn ngăn
lại, nhưng sức công phá đó lại khiến tất cả phải lùi lại lần nữa. Những
vị Thần Du Cảnh công lực yếu hơn thì hộc máu ngay tại chỗ, sắc mặt trắng tái.
Chỉ có những ai Thần Du Cảnh thất tầng trở lên mới không hề hấn gì!
Dương Chiếu lập tức quăng hướng nhìn về phía lão già duy nhất trong đám đệ tử Dược Vương Cốc.
Không thể nhìn ra được lai lịch của lão, lão cũng chẳng có động tác gì là vừa xuất thủ, nhưng Dương Chiếu vẫn nhìn vào lão theo bản năng, không biết
vì sao, y cảm giác chiêu vừa rồi đến từng tay lão ta.
Mà lão già thoạt nhìn tưởng như vô hại này cũng mang đến cho y một áp lực vừa khó hiểu, vừa quái lạ.
Một chiêu, chỉ một chiêu thôi, thậm chí chưa tung toàn lực, mà đã đẩy lui
hết bảy, tám vị Thần Du Cảnh, người này rốt cuộc mạnh đến đâu?
Có lẽ nào là Thần Du Chi Thượng. Dược Vương Cốc sao lại có cao thủ tầm này được?
Mấy cường nhân bị đánh lùi nọ cũng sợ sãi nhìn nhau, họ hoàn toàn không biết mình đang bị ai tấn công.
Tất cả đều kinh nghi bất định, âm thầm suy đoán.
Muôn vàn ánh sao trên bầu trời chợt nhanh chóng thu nhỏ lại thành một vòng
sao bé bằng bàn tay trẻ con, nằm gọn trong tay cô nương che mặt nọ.
- Bí bảo!
Con ngươi Dương Chiếu run rẩy, trông vào màn biến hóa này một cách kinh ngạc.
Y những tưởng trong đám người Dược Vương Cốc này có một vị cao thủ tuyệt
thế, chứ không ngờ chiêu lúc nãy lại đến từ một thứ bí bảo.
Chắc chắn phải là bí bảo Huyền cấp trung phẩm trở lên, mới có được uy lực mạnh đến vậy!
Ngoảnh lại nhìn cô nương che mặt nọ, Dương Chiếu chợt có cảm giác của kẻ thất bại.
Y là công tử thứ hai trong hàng ngũ con cháu đích hệ Dương gia. Nhưng dù
là vậ cũng không có nội tình như vậy, cô nương này có lai lịch gì?
Hai bí bảo mà nàng đã sử dụng đều không tầm thường, ai biết được trong tay nàng còn có bí bảo nào khác nữa hay không?
Ánh mắt Dương Chiếu vừa lưỡng lự, vừa tranh đấu, mãi một hồi sau, y chợt nghiến răng, nói với huyết thị hộ vệ và Diệp Tân Nhu:
- Chúng ta đi!
- Đi?
Diệp Tân Nhu cũng đang quan sát Hạ Ngưng Thường, tự so sánh mình với nàng
ấy, còn chưa nhìn ra gì thì bỗng dưng nhận được câu nói này, không thể
không sửng sốt.
Đến khi phản ứng lại thì Dương Chiếu đã cùng huyết thị nọ im hơi lặng tiếng rời đi rồi.
Diệp Tân Nhu vội vàng đuổi theo y, vẻ mặt khó hiểu:
- Nhị công tử, sao ngài lại bỏ cuộc dễ dàng đến vậy? Không giống tác phong của ngài gì cả.
Dương Chiếu chưa trả lời, thì phía trước chợt xuất hiện một người, vẻ mạt lo lắng nói với y:
- Nhị công tử, phủ Dương Khai có động tĩnh lớn, trước sau chín toán quân
đã huy động lực lượng, hình như chỉ còn một mình Khúc Cao Nghĩa trấn thủ Trung Đường.
- Ta biết rồi.
Bước chân Dương Chiếu chợt nhanh hơn hẳn, gương mặt y hằn lên hận ý và một nụ cười gượng gạo:
- Lão cửu quả nhiên là quyết đoán, chỉ để lại một huyết thị trấn thủ phủ đệ! Hắn thắng rồi!
Diệp Tân Nhu không khỏi thất sắc, đến giờ mới hiểu tại sao Dương Chiếu lại
cương quyết rời khỏi đây, không phải vì thấy khó mà bỏ cuộc, bốn huynh
đệ Dương gia liên thủ, dù Dương Khai có lợi hại đến đâu, cũng không thể
bảo toàn cho đám luyện đan sư kia được.
Nếu sự việc cứ tiếp tục diễn biến như thế, thì những luyện đan sư nọ chắc chắn sẽ bị tóm gọn.
Nhưng nhất định phải cần có thời gian, trong khoảng thời gian này, chín toán quân của phủ Dương Khai sẽ đi về đâu?
Nếu kéo đến phủ Dương Chiếu, thì người ở phủ liệu có giữ được lệnh kỳ hay không?
Công địch chi tất cứu, Dương Khai đã hóa giải nguy hiểm trước mắt một cách
dễ dàng, vì lẽ đó, Dương Chiếu bắt buộc phải đi. Không chỉ Dương Chiếu,
mà Dương Kháng, Dương Thận và Dương Ảnh cũng cần phải nhanh chóng trở về phòng bị!
Vì hiện giờ không ai dám chắc, chín toán quân kia có nhân lúc mình vắng mặt mà ghé thăm phủ đệ mình hay không.
Không một ai có thể khinh thường sức mạnh của chín toán quân này.
Huống hồ, cô nương che mặt nọ lại có một món bí bảo trên Huyền cấp trung
phẩm, thân phận ắt là không tầm thường. Trước khi chưa rõ thân phận thật sự của nàng, Dương Chiếu không dám động đến nàng.
Gần như cùng
lúc khi Dương Chiếu nhận được tin tình báo, Dương Kháng, Dương Thận và
Dương Ảnh cũng nhận được tin từ thủ hạ mình, cả ba đồng loạt thốt lên
một tiếng trầm thấp, hướng ánh mắt kiêng dè về phía Dương Khai.
Dương Khai nhếch miệng cười lại với họ, sự giảo hoạt và đắc ý toát lên trong nụ cười đó.
- Nhị ca đâu rồi?
Dương Kháng nhìn quanh quất, nhận ra Dương Chiếu đã biến mất, không khỏi ngơ
ngác, nhưng rồi sắc mặt y lại chợt u ám hẳn, vì y phát hiện rằng, có vẻ
như mình đã bị nhị ca vứt bỏ rồi, cảm giác buồn bực lập tức ngập đầy cõi lòng y.
- Lão cửu, ngươi lợi hại lắm, chuyện hôm nay dừng ở đây, lần sau ngũ ca sẽ lại giáo huấn ngươi!
Dương Cang hừ lạnh một tiếng rồi vung tay lên, dẫn đầu đoàn quân nhanh chóng rút đi.
- Cửu đệ, lĩnh giáo rồi!
Dương Thận cũng tức tối chào một tiếng, rồi khẩn trương rút quân.
Ngay sau đó, đoàn quân của Dương Ảnh cũng kéo đi. Trong nháy mắt, trận chiến lắng xuống, khiến những kẻ đứng xem náo nhiệt chợt ù ù cạc cạc, không
hiểu tại sao bốn huynh đệ Dương gia này lại chọn đường thoái lui khi
đang chiếm thế thượng phong.
Đâu chỉ riêng bọn họ, mà người của
Dược Vương Cốc cũng chẳng hiểu. Ngược lại, Mộng Vô Nhai chỉ đăm chiêu
nhìn Dương Khai một cái, đã phát hiện ra, mấy năm qua tên tiểu tử này đã trưởng thành không ít, bất luận là về tâm trí hay công lực, đều có bước tiến rất xa.
Đối với việc bốn huynh trưởng kia bỏ đi, Dương Khai cũng chẳng ngăn trở, người hắn đưa đến không nhiều, nếu mà giao chiến
thật thì chẳng lợi lộc gì, Mộng Vô Nhai có vẻ cũng chưa ra tay, Dương
Khai ắt sẽ không gây hấn, mặc cho họ đi đâu thì đi.
- Để chư vị kinh hãi rồi.
Dương Khai bước đến trước đám người Dược Vương Cốc, nghiêm mặt chắp tay.
- Không sao.
Tần Trạch khoát tay:
- Các đệ tử không bị tổn hại gì cả.
Dương Khai gật đầu, ánh mắt chuyển sang Hạ Ngưng Thường, vẻ mặt hắn ung dung, nhưng lời nói ra thì lại đáng kinh ngạc:
- Tiểu sư tỷ, ta nhớ tỷ!
Lời nói rất thành khẩn, không có chút gì là cố ra vẻ, tựa hồ thuận miệng mà nói ra lời trong lòng vậy.
Hạ Ngưng Thường ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt long lanh lập tức lấp đầy sự
ngượng ngùng cùng bất ngờ xen lẫn vui mừng, nàng không dám đáp lời, hàng mi dài cứ run run không ngừng.
- Này, trước mặt lão phu mà dám chòng ghẹo đệ tử lão, thế không hay đâu nhỉ?
Trán Mộng Vô Nhai nổi từng lằn gân xanh, vẻ mặt bất mãn, dù lão cũng biết
tiền đồ Dương Khai rộng mở, nhưng vừa nhìn thấy thái độ của đồ đệ bảo
bối với Dương Khai, là lão không tránh khỏi buồn bực.
- Biểu ca có nhớ muội không?
Đổng Khinh Yên nhảy ra, tươi cười hỏi.
- Không.
Dương Khai lắc đầu.
Đổng Khinh Yên liền bĩu môi, tức tối trừng Dương Khai, miệng lầm bầm:
- Biểu ca thối, biểu ca tồi, muội ghét huynh chết đi được.
Dương Khai làm ngơ, mỉm cười nhìn chúng nhân:
- Về phủ ta trước rồi hẵng nói tiếp.
Bốn vị huynh trưởng về phủ đề phòng, thì Dương Khai cũng cần mau chóng trở
về, trong phủ hiện giờ chỉ có mình Khúc Cao Nghĩa, không thể sơ suất
được.
Đám người Dược Vương Cốc này vốn theo Hạ Ngưng Thường đến
để nương tựa Dương Khai, nên dĩ nhiên bây giờ không có dị nghị gì, để
hắn dẫn đầu, bọn họ hùng dũng theo về.
Trông về Hạ Ngưng Thường
và Dương Khai vẻ mặt thân mật, cười cười nói nói ở phía trước, Lam Sơ
Điệp không khỏi để lộ một nụ cười gượng gạo.
Hình như, ngày trước mình cũng từng có cơ hội để kết giao và thân thiết hơn với vị sư đệ này.
Nhưng mình khi ấy đã không nắm vững tay, trong lúc hắn khốn khó nhất, mình đã chọn cách bỏ rơi hắn.
Đợi đến khi quay đầu lại, thì cơ hội đã chẳng còn.
Sau này, khi rời khỏi Lăng Tiêu Các, đầu phục Đổng gia, Lam Sơ Điệp cũng
không còn nhớ gì đến Lăng Tiêu Các nữa, nhưng theo tin tức từ đoạt đích
chi chiến, nàng lại một lần nữa nghe đến tên của Dương Khai.
Thế mới biết, thứ mình từng vứt bỏ, lại là một viên bảo ngọc quý giá đến nhường nào!
Nực cười sao khi ngày ấy mình còn tưởng đó chỉ là một hạt bụi.
- Lam cô nương.
Bên cạnh nàng, Đổng Khinh Hàn đột nhiên lên tiếng, giọng y âm trầm:
- Tên biểu đệ này của ta, tuổi tuy nhỏ, nhưng mấy năm nay tại ngoại, cũng đã kinh qua đủ nhân tình thế thái, cộng thêm xuất thân và công lực của
mình, hắn rõ ràng mạnh hơn rất nhiều người, và cũng rất thù dai. Có
điều, chỉ cần đủ lòng thành, ta nghĩ cũng đủ làm hắn động lòng, vì dù gì hắn cũng là người trần mắt thịt.