Lời của Đổng Khinh Hàn lọt vào tai, đôi mắt Lam Sơ Điệp chợt lóe sáng, nàng nhìn y cười yếu ớt:
- Sao bỗng nhiên thiếu gia lại nói những lời này?
Đổng Khinh Hàn nhún vai:
- Thuận miệng nói thôi.
Dứt lời, y quay sang nói chuyện với Đổng Khinh Yên bên cạnh, dường như thật sự chỉ thuận miệng thôi.
Lam Sơ Điệp hé miệng định nói thêm vài chuyện liên quan đến Dương Khai với Đổng Khinh Hàn, nhưng rồi lại sợ mất thể diện.
Nhìn về bóng người phía trước, Lam Sơ Điệp chậm rãi lắc đầu, nàng biết, cả
đời này e rằng đã chẳng còn cơ hội tốt như ngày đó nữa rồi.
Nửa canh giờ sau, chúng nhân đã về đến phủ đệ.
Bên trong phủ lặng im như tờ, không có một bóng người, ngoài Khúc Cao Nghĩa trấn thủ ngoài Trung Đường và mấy tỳ nữ bình thường ra, thì những người khác đều theo Thu Ức Mộng ra ngoài cả rồi.
Dương Khai bận tối
mắt tối mũi, sắp sếp cho đoàn người Dược Vương Cốc vào Đại Điện, gọi
người dâng trà, đến thời gian nói vài câu với tiểu sư tỷ còn chẳng có.
Mấy người của Dược Vương Cốc cũng chẳng vờ vịt hay khách sáo gì, hơn nữa họ cũng không xem Dương Khai là người ngoài, nên bầu không khí khá là hài
hòa, thoải mái.
Một canh giờ sau, Thu Ức Mộng dẫn người mệt mỏi
trở về, chín toán quân nàng mang theo cũng chỉ dạo quanh Chiến Thành một vòng, chứ không đi tấn công ai cả, mà có làm vậy thật thì cũng đủ để uy hiếp các công tử Dương gia khác rồi.
Dương Khai giới thiệu từng đồng minh với Tần Trạch, Tần Trạch chỉ điềm đạm gật đầu đáp lại, chứ không biểu ý gì nhiều.
Thói cao ngạo của Luyện đan sư thì có thể đoán được, đó là y đã nể mặt Dương Khai rồi, chứ bình thường, có lẽ Tần Trạch chẳng đời nào chịu gặp mấy
người này.
Thu Ức Mộng khẩn trương bắt tay vào việc sắp sếp chỗ ở cho đoàn người Dược Vương Cốc này. Với Thu đại tiểu thư, Tần Trạch xem
ra cũng có phần nể mặt, y mỉm cười nói vài câu, tán dương Thu gia sau
này đã có người kế tục, làm Thu Ức Mộng cười thích thú, luôn miệng đáp
lời khiêm nhường.
Rất nhanh, tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng.
Trong lúc Thu Ức Mộng đang bận rộn, thì Dương Khai cũng có việc của mình. Lần này bất đắc dĩ mới phải cứng rắn xuất quân, làm kế hoạch ban đầu bị đảo loạn, vì lẽ đó, đêm nay buộc phải đề phòng hơn một chút, tránh việc đám huynh trưởng tâm địa bất chính, liên thủ đánh lén.
Bận bịu mãi đến đêm mới được rảnh rỗi.
Đang định đi nghỉ thì hắn lại bị Thu Ức Mộng chăn lại giữa góc tối.
- Làm gì đấy?
Dương Khai nhìn đôi mắt kiều diễm trong bóng đêm, nghi hoặc hỏi.
- Hừ, ta mới phải hỏi ngươi đang định làm gì mà vội vã đến thế đây.
Thu Ức Mộng đứng chắn trước mặt, đưa mắt thăm dò Dương Khai từ trên xuống dưới.
- Kệ ta.
Thu Ức Mộng lại hục hặc, giọng điệu quái đản:
- Ngươi không nói ta cũng biết, đi tìm vị tiểu sư tỷ đó của ngươi chứ gì?
- Phải.
Dương Khai thản nhiên thừa nhận.
- Ta đã sớm nhìn ra quan hệ giữa hai người không bình thường mà.
Thu Ức Mộng chợt thấy chua xót trong lòng, nàng bĩu môi hỏi tiếp:
- Là người của sư môn ngươi à?
- Đúng vậy, cũng xuất thân từ Lăng Tiêu Các.
- Nhưng sao ta thấy bọn người Tần Trạch rất cung kính với nàng? Hình như
còn cung kính hơn hẳn so với ngươi nữa. Nàng có lớn tuổi gì đâu, kỳ
quái, có phải có nội tình gì bên trong không?
Thu Ức Mộng khó
hiểu ra mặt, lúc sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, nàng đã tận tai nghe được
cuộc đối thoại giữa Tần Trạch và Hạ Ngưng Thường. Đó rõ ràng là thái độ
cung kính của một vãn bối với tiền bối, thế mới khiến nàng thấy thật bất thường.
- Có chút nguyên do, không nói rõ ràng được, mấy ngày nữa ngươi sẽ biết thôi.
Dương Khai không giải thích.
- Đây hẳn là một trong số những nhóm trợ lực trong kế hoạch của ngươi nhỉ?
- Có trong kế hoạch, nhưng ta không ngờ lại đông đến vậy.
Thu Ức Mộng cười ha hả:
- Ba mươi vị luyện đan sư xuất thân Dược Vương Cốc, có cả một vị Huyền
cấp nữa. Dương Khai, ngươi phát tài thật rồi, tin này mà truyền ra thì
chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đầu quân đấy.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
- Có lợi, mà cũng có hại, điều này hẳn là ngươi nhìn rõ hơn ta.
Thu Ức Mộng gật gù:
- Ngươi không muốn làm cây cao mọc giữa rừng, nhưng bây giờ cây cao đã
góp gió về, sau này biết làm sao, còn giấu giếm được nữa hay sao?
- Sao lại không?
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Mỹ nữ, có vẻ ngươi chỉ nhìn thấy bề ngoài xáo động do mấy người Dược
Vương Cốc này đem lại, chứ chưa tính đến sức chiến đấu của họ. Hôm nay
họ đến nương nhờ ta, quả thật sẽ khiến mấy tên huynh trưởng ta kiêng kị, nhưng chớ quên, những người này tu vi chẳng đáng là bao. Đợi đến khi
mấy tên huynh trưởng ta bình tĩnh lại, nghĩ thông điều này, thì sẽ lại
có chuyện cho họ làm thôi.
Thu Ức Mộng sững sờ, liền sau đó bèn gật gù:
- Phải, ta có chút phấn khích do sự có mặt của họ mà bỏ qua mất điều này.
Dù có những luyện đan sư này gia nhập, tu vi quân trợ lực của Dương Khai
muốn nâng cao, tối thiểu phải mất ba tháng, hơn nữa, phải thực hiện
trong tình trạng luôn cung cấp đầy đủ mọi thứ về nguyên liệu.
Ba tháng, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Huống hồ, phủ họ cũng có luyện đan sư, chẳng qua về trình độ thì những luyện
đan sư này không thể sánh bằng người của Dược Vương Cốc thôi.
Tính cho rõ ràng, thì những luyện đan sư Dược Vương Cốc này cần ít nhất ba
tháng mới có thể nâng cao tu vi lực lượng của Dương Khai, ít nhất sáu
tháng để kéo giãn khoảng cách với võ giả của phủ khác.
Chuyện hôm nay chỉ có thể nói là những công tử Dương gia đó hay tin luyện đan sư
Dược Vương Cốc xuất hiện, nên nhất thời kinh động, chuyện bé xé ra to.
Thu Ức Mộng trầm tư, hạ giọng xuống:
- Nói vậy, người của Dược Vương Cốc gia nhập, thật sự cũng không uy hiếp gì nhiều tới chúng, chí ít trong thời gian ngắn là vậy.
Tuy nhiên, về lâu dài, tác dụng mà những luyện đan sư này có thể phát huy sẽ mỗi lúc một lớn hơn.
- Phải xem xem họ có hiểu được không đã.
Dương Khai nhếch miệng cười, hai hàm răng rắng hếu hiện lên trong bóng tối, làm Thu Ức Mộng ngẩn cả ra.
Khẽ nhíu mày, Thu Ức Mộng chợt phì cười:
- Ta phát hiện, mấy ngày nay thái độ của huynh với ta hơi khác, không còn lãnh đạm như lúc trước nữa.
- Vậy à.
Dương Khai cũng ngớ ra.
Nhớ lại thì quả đúng là vậy. Thu Ức Mộng ngày trước quá khôn khéo, tính
toán đủ đường, nên hắn không muốn gần người con gái này quá mức. Có điều cứ theo đà đoạt đích chi chiến, Thu Ức Mộng rời khỏi Thu gia, về phe
Dương Khai, có thể đã khiến hắn công nhận nàng, do đó thái độ cũng tự
nhiên có thay đổi.
- Có phải phát hiện ra sức hấp dẫn của ta, nên bắt đầu thích ta rồi phỏng?
Thu Ức Mộng khẽ cười, ánh mắt khiêu khích.
Dương Khai nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ từ từ bước áp sát lại nàng. Thu đại tiểu thư lập tức biến sắc, nhìn
quanh quất, chợt nhận ra không có ai cả, nàng bất giác lùi về sau thì bị ngăn lại bởi bức tường.
Ngay sau đó, hơi thở nóng hổi phả vào
mặt, Dương Khai bày bộ dạng ngả ngớn, chống một tay lên tường, bàn tay
còn lại đặt lên vai nàng, cúi đầu xuống nhìn nàng.
Khoảng cách
giữa hai người chưa đến một tấc, áp lực trước mặt khiến Thu Ức Mộng
không khỏi hoang mang. Nàng nhận ra mình đã sai lầm khi ngáng đường hỏi
chuyện hắn ở đây, và không nên nói ra những lời đó để kích thích hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Thu Ức Mộng thở dồn dập, ánh mắt sáng quắc:
- Hướng Thiên Tiếu mai phục cách đây năm mươi trượng về bên trái, còn ba
mươi trượng về bên phải là nơi ẩn náu của hai vị cao thủ Hoắc gia, trên
nóc nhà cách tám mươi trượng về phía trước có ba người của Đoan Mộc gia, ta cảnh cáo ngươi, chớ có làm bậy!
- Hê hê!
Dương Khai cười quái đản:
- Ngươi sợ gì chứ? Chúng ta dầu gì cũng là đồng minh, ta chỉ muốn thân thiết với ngươi hơn thôi mà.
- Thân thiết cũng không cần phải như vậy... ngươi tránh ra.
Thu Ức Mộng chưa bao giờ lúng túng đến vậy, nàng không dám nhìn vào ánh mắt đầy vẻ suồng sã của Dương Khai, cơ thể cứ dính chặt vào bức tường, hoàn toàn không còn đường thoát thân.
- Ta còn có thể thân thiết hơn nữa, ngươi có muốn thử không?
Dương Khai cười gian tà, quỷ dị mà không thốt lên chút âm thanh.
Thu đại tiểu thư giương mắt lên nhìn hắn đầy căm hận, vị đắng chợt lan tỏa
trong tâm, phát hiện ra mét giảo hoạt và đắc ý trong ánh nhìn của hắn,
hai mắt nàng chợt sáng quắc.
Nghiến chặt răng, thoáng mỉm cười, nàng chủ động vươn hai tay ra choàng lên cổ Dương Khai như con rắn nước, dịu dàng nói:
- Được thôi, ngươi tới đi, để ta xem lát nữa ngươi còn mặt mũi nào mà đi gặp tiểu sư tỷ của ngươi.
Vừa nói, nàng vừa nhón chân lên, đôi gò bồng đào chạm vào ngực Dương Khai, khiêu khích vô cùng.
Dương Khai khẽ chớp mắt, nhéo vào má Thu Ức Mộng một cái, cười lớn rồi thả nàng ra.
- Vui đùa một chút thì được, nhưng ngươi chớ có nghiêm túc với ta, ta chịu không đặng đâu.
Thanh âm mỗi lúc một xa dần, đợi đến khi Thu Ức Mộng tỉnh lại từ cơn chấn động, thì Dương Khai đã biến mất tăm.
- Đồ cầm thú!
Thu Ức Mộng tủi thân hết sức, đưa tay lên xoa mặt, đau đến chết đi được.
Tên xú nam nhân này ra tay chẳng biết nặng nhẹ, đến chút suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc hắn còn chẳng có.
Uất ức một hồi, Thu Ức Mộng mới chú mục về hướng Dương Khai biến mất, vẻ
mặt lạc lõng. Không thể phủ nhận, hắn là nam nhân ưu tú, xuất sắc nhất
mà nàng từng gặp, rất có khả năng hắn cũng là người xuất sắc nhất thiên
hạ này.
Một nam nhân như vậy có đầy đủ tư cách sánh đôi với nàng, chính nàng cũng khá có thiện cảm với hắn.
Nhưng... Thu Ức Mộng không dám, cũng sẽ không có bất cứ ý nghĩ gì về hắn. Vì nam nhân như hắn, sẽ không để mình trói buộc được.
So với việc mình ở cùng với hắn, Thu Ức Mộng càng muốn xem xem, tên nam
nhân này có thể đi được bao xa, đến phút chót hắn có thể đứng ở tầm cao
nào để phủ thị chúng sinh!
Có lẽ đến ngày đó, nàng có thể vứt bỏ tất cả để ở bên cạnh hắn, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại!
Cửa phòng Hạ Ngưng Thường đóng chặt, thiếu nữ che mặt chống tay trên hai
má, ngồi bên bàn mà trầm tư hồi tưởng, ánh đèn xung quanh lúc mờ lúc
sáng, tựa như nỗi lòng nàng lúc nàng, bất yên bất định.
Câu nói
của Dương Khai như vẫn còn văng vẳng bên tai, mỗi khi nghĩ đến, trái tim Hạ Ngưng Thường đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, trên gương
mặt non nớt, cứ thường trực một nụ cười vừa vui mừng vừa thẹn thùng,
đáng tiếc là chẳng ai hữu duyên để nhìn thấy.
Dương Khai chưa bao giờ nói với nàng những lời thẳng thắn, ngượng ngùng đến vậy.
Càng nghĩ sâu hơn, hai má Hạ Ngưng Thường lại càng đỏ, nàng đưa hai tay ôm mặt, cảm thấy ngại gặp người khác vô cùng.
Những ngày còn ở Lăng Tiêu Các, là khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ nhất
của nàng. Đáng tiếc, khoảng thời gian đó không kéo dài được lâu.
Cửa phòng đột nhiên mở toang ra rồi đóng lại liền sau đó, một bóng người
lao vút vào như gió chuyển. Hạ Ngưng Thường giật mình bừng tỉnh khỏi
dòng suy nghĩ, chỉ kịp kêu lên một tiếng, nàng đã bị người nọ nhấc bổng
lên, ngồi xuống giường.
Chân nguyên và thần thức vừa ngưng tụ lập tức phát tán, tuy không nhìn thấy tướng mạo của người này, nhưng ngửi
thấy mùi hương quen thuộc, Hạ Ngưng Thường đã biết đó là ai rồi.