Ánh đèn chao động, Hạ Ngưng Thường ngồi trên đùi Dương Khai, được hắn ôm trong lồng ngực, nàng nhút nhát lén liếc nhìn sư đệ mình, rồi lại rời
ánh mắt đi ngay tức thì.
Vành tai nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, đáng yêu vô cùng.
Dương Khai mỉm cười nhìn nàng chăm chú, tình cảm da diết, ánh mắt rực lửa đó như có thể nung chảy toàn thân Hạ Ngưng Thường.
Vô thanh, thắng hữu thanh.
Chỉ một chút tiếp xúc đơn giản, đã rút trào hết nỗi nhớ nhung giữa đôi bên
sau quãng thời gian dài đằng đẵng, chỉ còn lại sự ngọt ngào và hạnh
phúc.
Lần đầu tiên Hạ Ngưng Thường cảm thấy thỏa mãn đến vậy,
trước đây khi Dương Khai gặp nàng, tuy cũng nét mặt cũng ẩn tình, nhưng
chưa bao giờ động chạm trực tiếp, không chút che giấu như lúc này.
Trong lòng chàng, hãy còn có mình...
Thiếu nữ ấy thầm nghĩ vậy, nụ cười chợt nở trên gương mặt trắng nõn, nàng rúc người vào trong lòng Dương Khai.
Một luồng thần thức vô hình đột nhiên phủ xuống, trong sức mạnh thần thức
lẫn chút tức niệm, truyền thẳng vào tâm trí Dương Khai.
- Tiểu tử thối, lão phu ở ngay bên cạnh đấy, chớ có ép lão giết ngươi ngay bây giờ!
Nhận được tức niệm này, Dương Khai khẽ mỉm cười, hắn cũng ngưng tụ thần thức lại rồi truyền qua gian phòng kế vách:
- Mộng chưởng quầy, rình mò đồ đệ là hành vi không có đạo đức, xin hãy tự trọng!
Sau khi tức niệm này truyền qua, Dương Khai có thể cảm nhận rõ mồn một,
thần thức đang bủa vây tứ phía của Mộng Vô Nhai chợt chấn động, cứ như
bị dọa nạt vậy, một hồi sau, gian phòng kế bên mới truyền ra tiếng kêu
quái đản.
- Sư phụ làm sao vậy?
Hạ Ngưng Thường vội ngẩng đầu lên hỏi.
- Không có gì đâu, chắc là mơ thấy ác mộng thôi.
Hạ Ngưng Thường nhoẻn miệng cười, hiển nhiên là nàng biết Dương Khai nói nhăng nói cuội.
Bị Dương Khai nói vậy, Mộng Vô Nhai cũng không tiện bưng bít nữa, chỉ bực dọc gọi qua từ bên cạnh:
- Rảnh rỗi thì qua chỗ ta một lát, ta có vài chuyện cần hỏi ngươi.
- Được, vừa hay ta cũng có việc cần thỉnh giáo.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Thần thức của Mộng Vô Nhai từ từ rút về, không theo dõi chuyện kín đáo kia nữa.
Trong phòng, Dương Khai và Hạ Ngưng Thường mỉm cười nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái tự tại hơn hẳn, tuy hai người cũng biết Mộng Vô Nhai có
lòng tốt, nhưng bị một cao thủ cỡ đó theo dõi bằng thần thức, thì có
phần vướng víu, khó chịu.
Hắn ôm tiểu sư tỷ trong tay, không hề có một cử chỉ suồng sã nào, mà chỉ tận hưởng cảm giác ấm áp.
Cơ thể Hạ Ngưng Thường rất mềm, như không xương. Trên người còn có một mùi hương mê đắm, tự nhiên và tươi mát.
- Tiểu sư tỷ lợi hại thật, đã lên đến Thần Du nhất tầng rồi.
Dương Khai không kìm được tán thưởng một tiếng. Lần trước, khi rời khỏi Vân
Ẩn Phong, nàng chỉ mới ở độ Chân Nguyên Cảnh thất tầng, vậy mà nay đã
thành công thăng lên Thần Du. Tốc độ tu luyện này thậm chí còn hơn cả
hắn.
- Nhờ công của sư đệ cả, thứ đệ lại cho ta là gì vậy? Mỗi
ngày ta đều uống một giọt, hiện giờ tốc độ tu luyện nhanh gấp mấy lần
lúc trước. Dạo gần đây phải nghiên cứu thuật luyện đan với đại sư, cũng
nghiên cứu cả linh trận đệ cho người đem tới, nên chẳng tu luyện được gì cả.
Dương Khai không khỏi để lộ ra một nụ cười kinh ngạc.
Không tu luyện gì cả mà đã đến mức này, nếu chăm chỉ tu luyện thì sẽ như thế nào nữa?
Vị tiểu sư tỷ này của hắn, quả nhiên là có được ưu thế thể chất thiên phú.
- Cái đó à, là Vạn Dược Linh Dịch, có thể tẩy kinh phiệt tủy, tỷ dùng hết chưa, chỗ đệ còn nhiều lắm.
Hạ Ngưng Thường gật đầu:
- Vẫn còn một ít, mỗi ngày ta chỉ dùng một giọt, đưa cả cho sư phụ nữa,
có điều thứ này hình như không có tác dụng gì với thương thế của sư phụ.
- Mộng chưởng quầy bị thương ư?
Dương Khai sửng sốt
– Sao lại bị thương?
Tiểu sư tỷ khẽ nghiêng đầu, đôi hàng lông mày hơi nhướn lên, nàng nói:
- Ta cũng không rõ, sư phụ chưa từng kể tỉ mỉ cho ta nghe, ta chỉ biết
trên người sư phụ có mang thương tích, nên cần ta cố gắng tu luyện mới
có thể giúp người trị thương được.
Vẻ mặt Dương Khai chợt trở nên cổ quái.
Bậc cao nhân như Mộng Vô Nhai mà cũng bị thương. Sự lợi hại của lão Dương
Khai đã từng được tận mắt chứng kiến, lão mạnh và ngang tàng hơn những
Thần Du Cảnh đỉnh phong bình thường rất nhiều, có lẽ chỉ có Thần Du Chi
Thượng mới có thể đánh bại lão.
Hơn nữa nhìn bề ngoài của lão, đâu có dấu hiệu gì là bị thương, lẽ nào là vết thương cũ?
Có điều, nếu là vết thương cũ, thì hẳn là Vạn Dược Linh Nhũ có hiệu quả!
Dương Khai ngầm suy nghĩ, rồi quyết định khi nào có thời gian sẽ tìm
Mộng Vô Nhai để hỏi cho ra nhẽ.
Tuy Mộng chưởng quầy không thích
hắn và tiểu sư tỷ ở cạnh nhau, nhưng đó cũng do xuất phát từ lòng yêu
thương đồ nhi. Kỳ thực, Mộng chưởng quầy cũng rất quan tâm đến hắn, nhất là hồi còn ở Lăng Tiêu Các, điều này Dương Khai vẫn luôn ghi lòng tạc
dạ.
- Sư đệ, đệ có tin tức của Tô Nhan hay không?
Hạ Ngưng Thường chợt hỏi.
Dương Khai không tránh được buồn bã, chậm rãi lắc đầu:
- Đã phái người đi tìm rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, ta không biết nàng ấy và những đệ tử Lăng Tiêu Các khác đã đi đâu nữa.
- Đừng lo, tỷ ấy nhất định sẽ bình an vô sự.
Hạ Ngưng Thường dịu dàng nói, nàng vươn một tay ra, mạnh dạn vuốt tóc Dương Khai để an ủi.
- Nếu tỷ ấy hay tin đệ ở đây, chắc chắn sẽ đến tìm đệ.
- Mong là vậy.
Dương Khai hít sâu một hơi, tâm trạng rối rắm dần yên ả trở lại, hắn đổi chủ đề:
- Tiểu sư tỷ, thứ tỷ dùng lúc ban ngày là gì vậy? Chỉ một chiêu mà đã đánh lùi được nhiều cao thủ Thần Du Cảnh đến thế.
Hạ Ngưng Thường nhoẻn miệng cười, khẽ huơ huơ ngón tay, vòng sao nọ lại hiển hiện cùng một quầng hào quang.
- Cái này là Tàng Tinh Hoàn, sư phụ cho ta sau khi ta thăng lên Thần Du,
nghe người bảo nó là bí bảo Huyền cấp trung phẩm, bên trong có lưu trữ
ba võ kỹ của sư phụ, ta chỉ cần dùng ít chân nguyên và thần thức là có
thể kích phát võ kỹ bên trong rồi.
Biểu cảm trên mặt Dương Khai bất giác thay đổi, đồng thời còn lộ vẻ đã hiểu thông suốt.
Hắn vốn luôn nghi hoặc, cho dù Hạ Ngưng Thường có thể chất độc đáo, đã bước lên Thần Du Cảnh, cũng không đến mức phát huy được công lực khủng khiếp như vậy bằng một món bí bảo, kể cả đó là bí bảo Huyền cấp cũng khó nữa
là.
Uy lực của bí bảo, suy cho cùng thì vẫn phải dựa vào võ giả sử dụng.
Giờ có nàng giải thích, thế là đủ giải đáp mọi thắc mắc.
Đấy chẳng khác gì một chiêu do Mộng Vô Nhai tung ra bằng toàn lực, đám võ
giả Thần Du Cảnh thất tầng, bát tầng đó làm sao chịu cho thấu?
- Mộng chưởng quầy lợi hại thật.
Khóe miệng Dương Khai từ từ nhếch lên, hắn lại nghĩ, liệu có nên mượn vào món bí bảo Huyền cấp từ chỗ Mộng Vô Nhai hay không.
Có điều với tính bủn xỉn của Mộng Vô Nhai, việc này hơi khó, trước giờ bảo bối của lão chỉ dành cho Hạ Ngưng Thường, người khác, kể cả Dương Khai
cũng chớ hòng kiếm được lợi lộc gì từ tay lão.
- Khoan hãy nói cái này.
Dương Khai hoàn hồn lại, nghiêm mặt nói:
- Tiểu sư tỷ, mọi người đã đến đây, thì về sau chắc phải bận rộn rồi,
việc luyện đan phải giao cho tỷ làm chủ thôi, ta cần nâng cao sức mạnh
của mọi người nhanh nhất có thể.
- Ta thích luyện đan mà.
Đôi mắt Hạ Ngưng Thường cong thành hình trăng khuyết.
- Với ta, luyện đan chính là tu luyện, hơn nữa còn có thể giúp được đệ.
- Giúp thì giúp, nhưng tỷ cũng đừng cố sức quá, không là Mộng chưởng quầy chẳng chịu để yên đâu.
Dương Khai cười đùa, rồi lại trầm giọng xuống:
- Tiểu sư tỷ, mở thức hải của tỷ ra đi.
- Hả?
Hạ Ngưng Thường nghi hoặc nhìn Dương Khai, không biết tại sao hắn lại nói vậy.
- Có vài thứ liên quan đến luyện đan cần truyền thụ lại cho tỷ.
Hạ Ngưng Thường liền sáng rỡ hai mắt:
- Thứ có liên quan đến hai linh trận kia phải không?
Dương Khai gật đầu.
Hạ Ngưng Thường lập tức mở rộng lớp phòng ngự của thức hải ra, ngay sau
đó, nàng liền cảm giác được, có một luồng sức mạnh thần thức to lớn đến
kinh hoàng nhanh chóng xâm nhập vào thức hải.
Luồng thần thức này rất lớn, đầy tính hung hăng, tựa như một thanh gươm cứng cáp, xen lẫn
đâu đó là chút ít thuộc tính âm hàn tà ác, may mà luồng thần thức này
không tấn công vào nàng, nếu không Hạ Ngưng Thường cũng phải giật mình
một phen.
Bên trong thức hải, thần thức của Hạ Ngưng Thường ngưng tụ thành một hư ảnh, lên tiếng hỏi:
- Sư đệ?
- Ừm.
Hư ảnh của Dương Khai gật đầu.
- Làm thế nào mà đệ...
Hạ Ngưng Thường kinh ngạc nhìn vào cái hư ảnh mạnh hơn sức mạnh thần thức
của mình gấp hàng vạn lần, nàng không hiểu nổi tại sao Dương Khai có thể sở hữu thần thức như vậy ở cảnh giới Chân Nguyên Cảnh bát tầng.
- Ta không giải thích rõ ràng được, có điều không phải chuyện xấu đâu.
Dương Khai nhếch miệng cười, quay ra quan sát xung quanh, chợt phát hiện thức hải của tiểu sư tỷ đem lại một cảm giác tĩnh lặng, trong sáng, hệt như
tính cách chính con người nàng vậy.
Bên dưới là đại dương mênh
mông vô bờ, hội tụ từ vô vàn sợi thần thức. Mỗi một võ giả khi bước lên
Thần Du Cảnh đều tự khai tích đại dương thần thức thuộc về chính mình,
công lực và sức mạnh thần thức càng cao, thì đại dương này sẽ càng lớn,
năng lượng tiềm ẩn cũng sẽ càng mạnh.
Dương Khai đã từng nhìn
thấy thức hải của Phiến Khinh La, nếu so sánh với thức hải của Hạ Ngưng
Thường thì sẽ thấy rõ điểm khác biệt.
Thức hải của Yêu Mị Nữ
Vương Phiến Khinh La toát lên thứ khí tức mê màng quyến rũ, nhưng ở
trong thức hải của tiểu sư tỷ, Dương Khai chỉ cảm giác được sự tĩnh mịch từ tận đáy lòng.
Tựa hồ như thức hải của Hạ Ngưng Thường có thể thanh tẩy sự tà ác trong lòng người.
Phía trên đại dương thức hải, có hai hư ảnh đương đứng nhìn nhau.
- Hiện tại ta vẫn chưa quen lắm việc vận dụng thức hải, chỉ có thể nói
từng chút một những gì ta biết cho tỷ nghe thôi, tỷ ghi nhớ là được,
không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi ta.
Dương Khai dặn dò một câu.
Về việc vận dụng thần thức, Dương Khai chỉ biết mỗi chiêu Thần Hồn Kỹ, nếu hắn thông thuộc rồi thì hoàn toàn có thể dùng thần thức gói gọn hết mọi tri thức trong suy nghĩ rồi truyền qua cho tiểu sư tỷ, chứ chẳng cần
phải phiền phức đến vậy.
Hạ Ngưng Thường khẽ gật đầu.
Thứ Dương Khai cần truyền thụ cho Hạ Ngưng Thường, dĩ nhiên là Luyện Đan Chân Quyết.
Luyện Đan Chân Quyết, Dương Khai chỉ khám phá được một phần tri thức nhỏ
trong đó, nhưng những tri thức này lại bao gồm nhiều linh trận thần kỳ
và kinh nghiệm xương máu của nhiều đại sư luyện đan.
Những thứ
này không có chút giá trị gì với người thường, thậm chí với luyện đan sư bình thường mà nói, chẳng có gì là huyền bí ảo diệu. Nhưng với luyện
đan sư đẳng cấp như Hạ Ngưng Thường, thì đó là kho báu tuyệt thế.
Nắm được những tri thức này rồi, Dương Khai tin rằng tiểu sư tỷ sẽ nhận
được thành quả gấp bội khi luyện đan, thậm chí có thể làm được đến mức
cao siêu hơn hẳn.
Thời gian dần trôi qua, nhật ẩn nguyệt thăng,
bên trong thức hải, hai hư ảnh vẫn lặng yên đứng, một người nói, một
người nghe, chăm chú vô cùng.
Hạ Ngưng Thường sở hữu khả năng
lĩnh ngộ hơn người, có nhiều chỗ Dương Khai không hiểu lắm trong những
điều hắn tự mò mẫm được từ Luyện Đan Chân Quyết, nhưng chỉ cần Hạ Ngưng
Thường giải thích thôi, là lập tức tỏ tường.
Dần dà, hai người từ chỗ truyền thụ tri thức đơn thuần, chuyển thành luận đàm, mỗi người nêu ra ý kiến của mình, cứ thế, Luyện Đan Chân Quyết thấm nhuần vào trí óc
từng chút một.