Đi mòn gót giày tìm không thấy, tìm được rồi chẳng tốn công lao, nhân vật mấu chốt mà đệ tử Hỏa Diệu Tông cực khổ tìm kiếm suốt cả năm, không ngờ mình lại vô ý tìm được, Nghiêm Xích Lôi mừng rỡ không thôi.
Lúc này, cuối cùng hắn hiểu được vì cái gì mà mấy ngày trước Du Tuyết Tình điều động người điên cuồng công kích, di chuyển lực chú ý của Hỏa Diệu Tông.
Hiển nhiên là muốn dùng kế minh tu sạn đạo, ám độ trần thương!
Hơn nữa, nhìn phương hướng của bọn họ, quả thật là con đường quay về Băng Tuyệt Đảo.
- Thì ra vậy! Nghiêm Xích Lôi gật đầu, quay sang Du Tuyết Tình: - Thì ra mục đích của ngươi là thế này, nhưng đáng tiếc, nếu bị Nghiêm mỗ đụng tới, vậy xác định ngươi không thành công được!
Du Tuyết Tình thầm hô hỏng rồi, không nhịn được trừng Dương Khai, trách hắn nói nhiều, tự tìm rắc rối, đồng thời quát khẽ: - Thất thần cái gì, còn không mau đi! Mặc kệ thế nào, cũng phải đưa tiểu tử này đi Băng Tuyệt Đảo!
Dứt lời, Du Tuyết Tình mạnh mẽ thúc đẩy thánh nguyên, hơi lạnh thấy được bằng mắt thường lấy hắn làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.
Hơi lạnh như muốn đóng băng cả trời đất, mặt đất phủ kín lớp băng dày.
Vù vù vù...
Những cọc băng xuất hiện đằng sau Du Tuyết Tình, lóe lên tia sắc bén lạnh lẽo, nàng vung tay, vô số cộc băng bắn về phía đám người Hỏa Diệu Tông.
- Nghe danh thập tam trưởng lão đã lâu, Nghiêm mỗ chơi với ngươi, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng! Nghiêm Xích Lôi quát lớn, đối mặt vô số cọc băng vẫn không sợ hãi, đấm mạnh về phía trước.
Tiếng nổ dữ dội vang lên, ý cảnh nóng bỏng bắn ra, nắm đấm ngưng tụ từ ngọn núi đón đánh cọc băng.
Ầm ầm ầm...
Cọc băng vỡ vụn, nắm đấm lửa cũng nhạt đi, cuối cùng tan biến.
- Khương huynh, mặc kệ sống chết của những kẻ khác, nhưng nhất định phải bắt sống tiểu tử kia! Nghiêm Xích Lôi một chiêu đánh tan công kích của Du Tuyết Tình, nhanh chóng áp sát, còn căn dặn thêm.
- Hắc hắc hắc... Có câu này của ngươi, lão phu yên tâm! Khương Hi cười dữ tợn, thúc đẩy độc công.
Thoáng cái, trong vòng 10 dặm bao phủ một lớp khói độc nhiều màu, giống một cái tô lớn ụp xuống khu vực này, bao bọc kín mít. Mùi khó ngửi lan tỏa, làm người ta muốn ỏi, tất cả những cô gái Băng Tâm Cốc ngửi được mùi này đều cảm thấy choáng váng, không vận chuyển được thánh nguyên.
- Không xong, là Yên Diệt Độc Vụ của Khương Hi! Một người Băng Tâm Cốc hoảng sợ hét to.
- Mặc kệ thế nào, trước tiên đưa tiểu tử này đi ra! Một người khác tuân thủ căn dặn của Du Tuyết Tình, kêu lên nhắc nhở mọi người.
Các cô gái Băng Tâm Cốc bỗng tỉnh lại.
Hơn 1 năm qua, ít nhất hơn 1000 đồng môn chết thảm ở bên ngoài, chính là vì tìm kiếm Dương Khai. Hiện giờ cuối cùng tìm được tung tích của hắn, nếu bị người ta cướp đi, vậy hơn ngàn đồng môn cũng chết vô ích.
- Đi theo chúng ta! Một nữ nhân ăn mặc kiểu thiếu phụ quát Dương Khai.
Du Tuyết Tình bị Nghiêm Xích Lôi cuốn lấy, mọi người liền theo nàng dẫn đầu.
- Không đi được chứ? Dương Khai nhìn nàng, chầm chậm lắc đầu.
- Thực lực lão già kia còn cao hơn các ngươi, hơn nữa khói độc này còn rất ghê gớm, nếu thật chạy ra, các ngươi sẽ bị chơi chết.
- Ngươi làm gì nói nhảm nhiều như vậy, bảo ngươi đi thì đi! Thiếu phụ kia cắn răng quát lớn: - Kẻ này rất mạnh, chúng ta không thể ngăn cản được!
- Rất mạnh? Mạnh cỡ nào? Dương Khai vẫn không đổi sắc.
- Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong! Trên Xích Lan Tinh, hắn là một trong những người có hy vọng thăng cấp Hư Vương Cảnh. Băng Tâm Cốc ta cũng chỉ có 5 vị trưởng lão đứng đầu mới chống lại được hắn, ngươi đừng có không biết sống chết.
- Quả nhiên rất mạnh. Dương Khai nhàn nhạt gật đầu.
- Ngươi... Thiếu phụ một bụng tức tối, rất bất mãn với thái độ thờ ơ của Dương Khai. Nàng đã nói nghiêm trọng như vậy, đối phương lại cứ không hề để ý, chẳng phải là muốn liên lụy các nàng gặp tai họa?
- Chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất!
Một cô gái bên cạnh ảm đạm nói.
Nghe thế, thiếu phụ thở dài.
Nếu như ngay khi thập tam trưởng lão nhắc nhở, các nàng liền có hành động, vậy còn có thể chạy ra đường sống, nhưng Dương Khai lề mề như thế, nào còn cơ hội sống gì?
Khương Hi ghét cay ghét đắng Băng Tâm Cốc, thực lực cực cao, tu luyện độc công quỷ bí khó phòng, chỉ sợ kết cục đám sư tỷ muội bọn họ sẽ không tốt lành.
Nghĩ thế, thiếu phụ hung tợn trừng Dương Khai, cắn răng bạc nói: - Nếu chúng ta phải chết, đều là do ngươi làm hại, xuống âm tào địa phủ ta cũng không bỏ qua ngươi.
- Nói nghiêm trọng quá làm gì. Dương Khai vẫn không quan tâm. - Giết hắn còn không phải xong rồi.
Thiếu phụ ngơ ngẩn, các cô gái Băng Tâm Cốc cũng nhìn Dương Khai như kẻ ngốc, thầm mắng quả nhiên đàn ông đều là sinh vật ngu xuẩn, chẳng lẽ hắn không biết chênh lệch thực lực giữa hắn và Khương Hi? Lại dám ngông cuồng nói bậy như thế.
Mọi người chậm trễ một hồi, Khương Hi đã trào ra khói độc năm màu, làm người ta không thấy được người hắn, chỉ có tiếng cười dữ tợn truyền ra từ khói độc.
- Đi theo lão phu, nhưng nhớ kỹ, đừng giết ai, đám tiện tỳ Băng Tâm Cốc này đều là của lão phu. Lão phu muốn cho chúng biết cái gì gọi là người không thể chỉ nhìn bề ngoài! Khương Hi âm trầm quát lên.
Mấy võ giả Hỏa Diệu Tông trợn trắng, nhưng thực lực không bằng người, chỉ có thể gật đầu đi theo sau Khương Hi, thánh nguyên hệ hỏa tuôn trào xông về phía đám người Băng Tâm Cốc.
- Tới rồi! Nhân số chúng ta đông hơn bọn họ, trước tiên cố gắng phòng thủ, hơn nữa cẩn thận khói độc của Khương Hi! Thiếu phụ dẫn đầu kêu lên, mười mấy cô gái Băng Tâm Cốc vận chuyển thánh nguyên, thúc đẩy hơi lạnh đến tận cùng.
Nàng liếc sang Dương Khai, hạ lệnh: - Ngươi trốn ra sau... Nè, ngươi muốn làm gì?
Đang nói, nàng lại thấy Dương Khai bước lên trước, trực tiếp nghênh đón đám người Khương Hi, nhìn đúng là không biết sống chết.
- Mau trở lại!
Thiếu phụ hoảng sợ không thôi.
Ở bên kia, Du Tuyết Tình đáng đánh ngang tay với Nghiêm Xích Lôi, cũng nhận ra dị trạng, quay đầu liếc qua, cũng mặt mày biến sắc.
Vừa phân tâm, cục diện ngang tay lại bị Nghiêm Xích Lôi chiếm ưu thế, phải khổ sở phòng thủ, trong lòng mắng to Dương Khai không biết nặng nhẹ, làm việc lỗ mãng như thế.
Nàng biết, lần này xong rồi.
Chẳng những không thể dẫn Dương Khai về Băng Tâm Cốc, chỉ sợ mười mấy đệ tử cũng không còn mạng trở về. Về phần chính nàng, hy vọng chạy thoát không quá ba phần! Nhất thời, Du Tuyết Tình lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm được gì.
- Tiểu tử này thật là quái! Ừm, Nghiêm trưởng lão đã nói không được tổn thương tính mạng hắn, vậy đành phải bắt sống, đúng là phiền phức! Khương Hi nhìn Dương Khai lao nhanh về phía mình, phất tay, một luồng khói độc tách ra ập về phía Dương Khai.
Nháy mắt luồng khói độc đó đánh tới trước Dương Khai, vặn vẹo như sợi dây, quấn lấy Dương Khai, rõ ràng là muốn bắt sống hắn.
- Hỏng rồi! Ở đằng sau, trong lòng thiếu phụ trầm xuống, không dám nhìn cảnh tiếp theo nữa, trong lòng vừa giận vừa nóng vội.
Nếu không phải Dương Khai rề rà, hành động vội vàng, tối thiểu các nàng còn có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ lần này, đến lúc đó dù có thương vong cũng đáng giá, nhưng bây giờ cái gì cũng xong rồi.
Khói độc như có linh tính, trói lấy thân thể Dương Khai.
- Tiểu tử này cần thiết đối với Hỏa Diệu Tông các ngươi, vậy giao cho các ngươi!
Khương Hi nói một tiếng, cũng không liếc qua Dương Khai, trực tiếp bay qua nhắm thẳng mục tiêu vào đám người thiếu phụ.
Mấy người Hỏa Diệu Tông nhìn nhau, một người phóng về phía Dương Khai, những người khác tiếp tục theo sau Khương Hi.
Đội ngũ 7-8 người đi ngang qua Dương Khai.
Ánh sáng vàng bùng lên!
Có máu tươi bắn tung tóe, có tay chân tung bay...
Có sinh cơ mấy người, nháy mắt tan biến!
Thịt nát mảnh vụn rơi như mưa xuống đất, tràng cảnh cực kỳ máu tanh.
Cảm nhận được dao động năng lượng sau lưng, Khương Hi nhướng mày, khó hiểu quay đầu nhìn.
Ngay sau đó, mắt của hắn trợn tròn, vội vàng quay người lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn Dương Khai, trong mắt một mảnh không thể tin nổi.
Khói độc của mình trói tiểu tử này, không biết đã tiêu tán mất tăm từ khi nào, hơn nữa võ giả Hỏa Diệu Tông đi theo sau mình đã không còn một ai, toàn bộ đều chết!
Không có động tĩnh chiến đấu, không có tiếng hét thảm thiết, dường như chỉ có dao động năng lượng trong nháy mắt, 6-7 võ giả Phản Hư Cảnh tự dưng liền chết đi.
Khương Hi đột nhiên cảm thấy không ổn, hơi lạnh từ đầu kéo đến chân.
- Xảy ra chuyện gì?
Bên phía Băng Tâm Cốc, một đám cô gái cũng ngây người, thiếu phụ cầm đầu lại run người, thần sắc mịt mờ như đang trong mơ.
Thanh Nhã ánh mắt tràn đầy ánh sáng, toát ra thần sắc quả nhiên là vậy.
Dương Khai cố ý không trốn, ngược lại chủ động đón địch, nàng liền có suy đoán.
Nàng không hiểu sâu về Dương Khai, nhưng từ Tô Nhan, nàng biết Dương Khai là người thường sáng tạo kỳ tích, chiến đấu vượt cấp như cơm bữa.
Trước đó nàng chỉ đoán, còn hiện tại sự thật bày ra trước mắt nàng.
6-7 người Hỏa Diệu Tông đều từ Phản Hư nhất tầng cảnh đến tam tầng cảnh, nhưng đi ngang qua Dương Khai, tự dưng đều chết hết.
Nó không thể dùng chiến đấu vượt cấp để hình dung, nó căn bản là một kỳ tích!
Không ai biết Dương Khai đã làm thế nào, các nàng chỉ thấy ánh sáng vàng bùng lên.
- Không phải chứ?
Thiếu phụ khiếp sợ nhìn Dương Khai, lúc này trước người Dương Khai lơ lửng một sợi tơ vàng, tràn ngập lực khí huyết cùng sinh cơ quỷ dị, tựa như có sinh mệnh, làm người ta không dám coi thường.
Trên mặt hắn treo nụ cười nhạt, thoáng châm chọc nhìn Khương Hi.
Khương Hi bỗng nhiên cảm nhận được áp lực cực lớn, tựa như đối diện hắn không phải một tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh, mà là Hư Vương Cảnh thật sự!
Thần niệm biến ảo, Khương Hi xua tan bất an trong lòng, trầm thấp nói:
- Tiểu tử ngươi dám giả heo ăn thịt cọp?
- Là các ngươi quá coi thường ta mà thôi. Dương Khai mỉm cười, bình thản như không nói: - Lão già, chuẩn bị chịu chết chưa?
- Lớn lối! Khương Hi quát lớn, lập tức thi triển ra Thế, trào ra áp chế Dương Khai.