Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1632: Chương 1632: Lại là ngươi.




Trong phòng, một mỹ phụ mặc cung trang lạnh lùng nhìn Dương Khai, gật đầu nói: - Không sai, chính là hắn! Thanh Nhã ngươi lần này có công tìm người, bổn trưởng lão sẽ báo lên Trưởng lão hội, chắc chắn ngươi sẽ được ban thưởng!

Sau khi Thanh Nhã truyền tin, chỉ hai canh giờ, vị thập tam trưởng lão của Băng Tâm Cốc đã vội vàng chạy đến đây, gặp được Dương Khai trong khách điếm.

Nàng dẫn đệ tử đi tìm Dương Khai suốt mấy năm, đương nhiên biết mặt hắn, bây giờ tìm được dễ dàng như vậy, trong lòng vô cùng cao hứng.

- Tạ trưởng lão. Thanh Nhã không vui mừng gù, có chút lo âu hỏi: - Trưởng lão, đệ tử có thể hỏi một câu, tại sao chúng ta phải tìm hắn?

Thập tam trưởng lão quay đầu nhìn Thanh Nhã, ánh mắt băng hàn, lạnh lùng nói: - Ngươi để ý hắn?

Thanh Nhã không đổi sắc, mở miệng nói:

- Hắn đã cứu mạng ta từ tay Hỏa Diệu Tông, xem như ân nhân cứu mạng của ta, cho nên...

Thập tam trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu, không còn nghi ngờ nữa, từ từ nói: - Chúng ta tìm hắn đương nhiên là có nguyên nhân, ngươi không cần hỏi nhiều, hắn đã là ân nhân cứu mạng của ngươi, bổn trưởng lão có thể nói cho ngươi biết, Băng Tâm Cốc sẽ không gây bất lợi cho hắn, ngươi cứ yên tâm.

Nghe vậy, Thanh Nhã thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm tạ.

Lúc này thập tam trưởng lão mới nhìn Dương Khai, quan sát hắn một hồi, gật đầu nói: - Thực lực không tệ, ngươi tên gì?

- Dương Khai.

- Ngươi không phải người Xích Lan Tinh sao? Thập tam trưởng lão có chút đề phòng Dương Khai.

- Không phải, ta đến từ Thúy Vi Tinh.

- Thúy Vi Tinh!

Thập tam trưởng lão híp mắt, mơ hồ có suy đoán, nhưng không dám khẳng định, chỉ hỏi: - Ngươi đã biết Hỏa Diệu Tông và Băng Tâm Cốc đều đang tìm ngươi, sao lại chủ động báo cho Băng Tâm Cốc?

Dương Khai mỉm cười: - Ta có chút ân oán với Hỏa Diệu Tông, giết qua mấy người Hỏa Diệu Tông, giờ muốn tìm nơi che chở, chỉ có thể lựa chọn Băng Tâm Cốc.

Nói xong, Dương Khai thâm ý nói: - Trưởng lão hoài nghi ta có động cơ mờ ám?

- Không thể không đề phòng! Thập tam trưởng lão cũng không phủ nhận. - Nhưng ngươi lựa chọn rất chính xác, lúc này cũng chỉ Băng Tâm Cốc mới có thể che chở ngươi, à, như vậy đi, ngươi ở đây chờ một ngày, đợi ta an bài, một ngày sau, bổn trưởng lão sẽ đích thân mang ngươi về Băng Tâm Cốc!

- Đa tạ! Dương Khai đè nén tâm tình của mình, chắp tay cảm tạ.

Rốt cục, rốt cục cũng được gặp Tô Nhan! Trong lòng Dương Khai vô cùng kích động.

Hắn vô cùng mong đợi được gặp lại Tô Nhan, hắn rất muốn tận mắt nhìn thấy nàng hiện tại.

Dương Khai lo lắng chờ đợi trong khách sạn.

Về phần thập tam trưởng lão không biết an bài cái gì.

Ban đêm, những võ giả của các tông môn và gia tộc phụ thuộc Băng Tâm Cốc phát động tấn công đệ tử Hỏa Diệu Tông, chiến đấu hỗn loạn, nhất thời gần như toàn bộ sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.

Sắc trời gần sáng, thập tam trưởng lão lại tới khách điếm, gọi Dương Khai một tiếng, mang hắn và Thanh Nhã cấp tốc rời khỏi thành trì trong đêm.

Ngoài thành trì ba mươi dặm, có một đội chừng mười mấy cô gái đang lẳng lặng chờ.

Thấy thập tam trưởng lão tới, rối rít chắp tay hành lễ.

- Đi! Thập tam trưởng lão không nói nhiều, vung tay lên, dẫn đầu bay đi.

Mười mấy cô gái phân tán ra, bao phủ Dương Khai bên trong, theo sát thập tam trưởng lão, xuất phát về hướng Băng Tuyệt Đảo.

Xung quanh từng làn gió thơm truyền tới, quẩn quanh chóp mũi, Dương Khai cảm nhận được cái gọi là hậu cung trong truyền thuyết a.

Mười mấy đệ tử Băng Tâm Cốc này không cần biết tu vi thế nào, mỗi người đều cực kỳ xinh đẹp, dáng người yểu điệu, khí chất khác nhau.

Trên đường đi, những nữ đệ tử này thỉnh thoảng nhìn Dương Khai, thần sắc cổ quái.

Các nàng bôn ba chiến đấu nhiều năm bên ngoài, chính là vì Dương Khai, bây giờ gặp được hắn, đương nhiên sẽ để ý.

Các nàng đều rất tò mò rốt cuộc tên nam nhân này có gì đặc biệt, không ngờ cả hai đại tông môn đứng đầu Xích Lan Tinh đều dốc sức tìm hắn.

Vì tên nam nhân này, rất nhiều đồng môn đã chết thảm, rất nhiều đồng môn không rõ tung tích...

Dương Khai cảm nhận được địch ý rất rõ ràng.

Trong mười mấy cô gái phụ trách bảo vệ mình, có ít nhất một nửa thù oán mình.

Dương Khai không hiểu nổi!

Nếu không phải có thập tam trưởng lão trấn giữ, Dương Khai đoán chừng những nữ nhân này sẽ liên thủ đánh mình.

- Thanh Nhã sư tỷ, dường như các nàng không thích ta. Dương Khai lén lút truyền âm với Thanh Nhã.

Thanh Nhã cười khổ, thân là đệ tử Băng Tâm Cốc tham dự lần hành động này, đương nhiên nàng biết rõ nguyên nhân, nhưng không tiện nói rõ, chỉ có thể nói: - Bình thường, đệ tử Băng Tâm Cốc chúng ta đều ghét nam nhân.

- À. Dương Khai gật đầu, không nghi ngờ nàng.

Đội ngũ tiếp tục đi, tốc độ cực nhanh.

Ba ngày sau, nhóm mười đi ngang qua một sơn cốc.

Bỗng Dương Khai nhướng mày, nhìn xuống dưới.

Thập tam trưởng lão cũng phát hiện, miệng quát: - Địch tấn công!

Nàng vừa dứt lời, phía dưới xuất hiện dao động năng lượng kịch liệt, dao động năng lượng vô cùng bá đạo, nóng rực, từng con Hỏa Long từ sơn cốc bay ra, nhe răng trợn mắt đánh tới đám người Băng Tâm Cốc.

Hỏa Long có 7, 8 con, mỗi con đều ẩn chứa sát thương cực mạnh.

Địch nhân chọn thời cơ xuất thủ chính xác, mặc dù được thập tam trưởng lão nhắc nhở, các cô gái Băng Tâm Cốc cũng phản ứng không kịp.

Trên người các nàng vừa lờ mờ hiện lên thánh nguyên hộ thân, 7, 8 con Hỏa Long kia đã bay tới.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai cô gái thực lực hơi thấp đã bị Hỏa Long cắn nuốt, trong nháy mắt đã hương tiêu ngọc vẫn, những người khác cũng chật vật, vội vàng né tránh.

Dương Khai bảo vệ Thanh Nhã, trốn sang một bên, híp mắt nhìn xuống.

Dưới sơn cốc bỗng xuất hiện mấy thân ảnh, không đông bằng người của Băng Tâm Cốc nhưng tất cả đều là Phản Hư Cảnh, hai người cầm đầu lại có khí tức tương đương thập tam trưởng lão.

Thập tam trưởng lão híp mắt, sắc mặt nhăn nhó.

Nàng không ngờ mình hành động bí mật như vậy vẫn bị phát hiện.

Nàng bỏ qua khả năng nội gián, lần này mười mấy cô gái hộ tống Dương Khai đều do nàng lựa chọn vô cùng nghiêm khắc, có thể bảo đảm mỗi người đều hết lòng trung thành với Băng Tâm Cốc, hơn nữa mỗi người đều có huyết hải thâm cừu với Hỏa Diệu Tông, tuyệt đối không có khả năng phản bội.

Trùng hợp sao? Thập tam trưởng lão nghĩ, lén lút nhìn thoáng qua Dương Khai, phát hiện hắn không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Du Tuyết Tình, ngươi không ngờ lão phu lại chờ ngươi ở đây chứ hả! Có tiếng cười to, người nói chuyện là một trung niên da trắng, đôi mắt hẹp bắn ra tinh quang, nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của thập tam trưởng lão.

- Nghiêm Xích Lôi! Du Tuyết Tình cắn răng quát khẽ.

Đối phương đánh lén làm Băng Tâm Cốc tổn thất hai đệ tử, sát niệm trong lòng Du Tuyết Tình nổi lên như thủy triều dâng.

- Chính là lão phu! Nam nhân trung niên bước ra. - Đã biết mấy ngày trước ngươi làm vậy là có âm mưu, ngươi lén lén lút lút làm gì đây?

- Nghiêm trưởng lão, nhiều lời với nàng làm gì, dứt khoát một chút, trực tiếp động thủ. Một lão giả thấp người bên cạnh Nghiêm Xích Lôi hừ lạnh.

Du Tuyết Tình nhìn hắn, đôi mắt đẹp híp lại: - Khương Hi!

- Hắc hắc, không ngờ thập tam trưởng lão cũng nghe qua tên lão phu, lão phu vô cùng vinh hạnh! Lão cười đắc ý.

Du Tuyết Tình nhăn mặt, vừa lén lút nháy mắt ra dấu với các đệ tử Băng Tâm Cốc, vừa trầm giọng hỏi: - Khương Hi, Băng Tâm Cốc cùng ngươi không oán không cừu, sao ngươi lại tham gia chuyện này?

- Không oán không cừu? Khương Hi hừ lạnh. - Thập tam trưởng lão sao phải tự lừa dối mình? Sỉ nhục 20 năm trước, Khương mỗ không bao giờ quên được, ngươi đi mà hỏi ngũ trưởng lão của các ngươi!

- Chuyện đó là thật? Du Tuyết Tình kinh ngạc.

Nàng nghĩ chuyện đó chỉ là lời đồn, không ngờ lại là sự thật.

Trách không được Khương Hi lại cấu kết với Nghiêm Xích Lôi, cái này là phiền toái lớn rồi.

Đối đầu với một mình Nghiêm Xích Lôi, nàng không e ngại, nhưng Khương Hi còn khó nhằn hơn Nghiêm Xích Lôi, tu luyện một thân độc công, làm người ta khó lòng phòng bị, những đệ tử đi theo mình tuyệt đối không phải đối thủ, đừng nói chi là đối phương không chỉ có hai người đó.

- Tin đồn lại là thật. Thanh Nhã cổ quái nhìn người kia, lão giả dung mạo xấu xí, lẩm bẩm.

Hiển nhiên nàng cũng nghe qua tin đồn đó.

- Cái gì là thật? Dương Khai tò mò.

- Nghe nói 20 năm trước người này muốn cùng ngũ trưởng lão Băng Tâm Cốc kết làm vợ chồng, lại bị ngũ trưởng lão cự tuyệt, không chỉ thế, ngũ trưởng lão còn đánh hắn bị thương nặng, chúng ta cứ nghĩ đó là lời đồn, không ngờ lại là sự thật.

- Là hắn? Dương Khai giật mình.

Nghiêm túc quan sát Khương Hi, không thể phát hiện điểm tốt đẹp nào trên người hắn.

Người thì lùn, bộ dạng xấu xí, lỗ mũi dẹt, mắt to mắt nhỏ, môi dầy như hai cây lạp xưởng, da vàng sậm, cần cổ lớn, tứ chi ngắn ngủn...

Không biết dung nhan ngũ trưởng lão Băng Tâm Cốc ra sao, nhưng chắc chắn không kém được.

Không ngờ Khương Hi này lại tơ tưởng đến ngũ trưởng lão, làm Dương Khai không khỏi nhớ lại một câu.

- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Tuy rằng tình huống nghiêm trọng, nhưng Thanh Nhã vẫn nhịn không được mà cười thành tiếng.

Thính lực của Khương Hi cũng không kém, Dương Khai vừa nói ra câu đó, hắn lập tức quay đầu, nhìn Dương Khai, ánh mắt băng hàn, hừ lạnh: - Tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì?

Khương Hi tàn phế, dẫn tới tâm lý cũng vặn vẹo, ghét nhất người khác nói xấu mình.

Dương Khai đã đụng phải vảy ngược của hắn.

Nghiêm Xích Lôi cũng nhìn Dương Khai, bỗng vừa sợ hãi vừa vui mừng, nạt nhỏ: - Là ngươi!

Giờ khắc này, hắn không nhịn được muốn cười lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.