Không ngờ Tô Nhan và Thanh Nhã lại gia nhập Băng Tâm Cốc!
Đúng là thế sự vô thường.
Mấy năm trước trong Đế Uyển, Dương Khai đã từng quen biết người của Băng Tâm Cốc, sau khi vô ý đi tới Xích Lan Tinh, cũng biết Băng Tâm Cốc là thế lực khá lớn.
Nhưng hắn không ngờ Tô Nhan và Thanh Nhã lại gia nhập Băng Tâm Cốc.
Nếu sớm biết hắn đã đi tìm.
Bất quá, Băng Tâm Cốc chỉ thu nữ đệ tử, hơn nữa lại nổi danh là tu luyện công pháp băng hệ, quả thật rất thích hợp với Tô Nhan và Thanh Nhã, dù sao quan niệm của Băng Tông các nàng cũng hoàn toàn giống với Băng Tâm Cốc.
- Tô Nhan nàng rất nhớ ngươi, nhưng không có cách nào trở về Thông Huyền đại lục, nàng một mực nói với ta, chờ nàng có năng lực một mình đi qua Tinh Vực, nhất định sẽ trở về tìm ngươi. Thanh Nhã nhìn Dương Khai, cho là những năm này hắn vẫn một mực chờ trên Thông Huyền đại lục.
- Ta biết, những năm này ta cũng tìm nàng. Dương Khai mỉm cười, đang muốn tìm hiểu thêm về Tô Nhan, bỗng hắn nhướng mày, mở miệng nói: - Nơi này không tốt, chúng ta rời khỏi đây đã.
Vừa dứt lời, Dương Khai phất tay một cái, thánh nguyên bao quanh Thanh Nhã, làm nàng biến mất tại chỗ.
Sau đó một lát, một đám võ giả 7, 8 người đến đây, quan sát xung quanh, người dẫn đầu khó hiểu: - Vừa rồi ở đây có người mà, sao lại đột nhiên biến mất rồi?
- Có lẽ họ nhận ra khí tức của chúng ta, chạy mất rồi. Có người đoán.
- Ừ, thôi kệ, đi chi viện quan trọng hơn. Người cầm đầu vung tay lên, dẫn những người khác lao vào chiến trường.
Cách chiến trường kia hơn vạn dặm, trong một tòa thành nhỏ, Dương Khai và Thanh Nhã tìm một gian khách điếm, thuê một gian phòng tốt nhất.
Trong phòng, Dương Khai cẩn thận hỏi thăm về Tô Nhan.
Biết được nàng vẫn mạnh khỏe, chẳng những vào được Băng Tâm Cốc mà còn bái làm môn hạ của đại trưởng lão Nhiễm Vân Đình, rất được coi trọng, Dương Khai hoàn toàn yên lòng.
Băng Tâm Cốc có cường giả Hư Vương Cảnh trấn giữ, thế lực không nhỏ, tu vi đại trưởng lão Nhiễm Vân Đình tuyệt đối không thấp, có thể làm môn hạ của nàng là phúc khí của Tô Nhan.
Dương Khai mơ hồ có chút cảm kích Nhiễm Vân Đình.
Nếu không có nàng dốc lòng chỉ dẫn, Tô Nhan không thể đạt tới Phản Hư nhất tầng cảnh trong thời gian ngắn như vậy!
Hạ Ngưng Thường nhờ luyện hóa căn nguyên tinh tú của Thông Huyền đại lục mới có thành tựu như thế, mà Tô Nhan chỉ dựa vào tu luyện đã có thể ngang hàng với Hạ Ngưng Thường, có thể thấy tư chất của Tô Nhan xuất sắc cỡ nào.
Thậm chí Thanh Nhã còn cho hắn biết, Tô Nhan đã chuẩn bị đột phá lưỡng tầng cảnh.
Tận đáy lòng Dương Khai vì nàng mà cao hứng!
Về phần tại sao có thể bái nhập Băng Tâm Cốc, trong đó có chút vận may.
Dựa vào lời của Thanh Nhã, năm đó sau khi các nàng và Thiên Nguyệt tách ra, thông qua đường hành lang hư không đi Thúy Vi Tinh, nàng và Tô Nhan, Thiên Hạo ba người ở Thúy Vi Tinh cực khổ một đoạn thời gian, không ngại tu vi cực thấp, chỉ là Nhập Thánh lưỡng tam tầng cảnh, kiếm thánh tinh và linh đan, căn bản không đủ tu luyện.
Cho đến khi vô tình gặp được Nhiễm Vân Đình.
Lúc đó không biết vì sao Nhiễm Vân Đình lại tới Thúy Vi Tinh, gặp được Tô Nhan rất là mừng rỡ, tỏ ý muốn mang nàng về Băng Tâm Cốc bồi dưỡng.
Chuyện tốt bực này, làm sao ba người có thể cự tuyệt.
Sau khi cẩn thận dò xét về Băng Tâm Cốc, Tô Nhan và Thanh Nhã quyết định gia nhập Băng Tâm Cốc, về phần Thiên Hạo, bởi vì là nam nhân nên không thể gia nhập.
Bất quá Nhiễm Vân Đình đã an bài cho Thiên Hạo, cho hắn vào một tông môn phụ thuộc Băng Tâm Cốc, giờ cũng có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh.
Nghe Thanh Nhã giảng thuật, Dương Khai giật mình.
- Thì ra các ngươi đã từng ở Thúy Vi Tinh a. Hắn liên tục cười khổ.
Thiên Nguyệt lưu tại trên Thúy Vi Tinh lâu như vậy, nhưng thủy vẫn không tìm thấy đám người Tô Nhan, thì ra là đã trễ.
Nếu là sớm hai ba chục năm thì có thể gặp được, nhưng lúc Thiên Nguyệt đi Thúy Vi Tinh, đám người Tô Nhan đã sớm đi Xích Lan Tinh.
- A, đúng rồi, Thiên Nguyệt rất nhớ các ngươi.
- Ngươi đã gặp Thiên Nguyệt? Nàng khỏe không?
Thanh Nhã vui mừng hỏi, năm đó sau khi tách ra, nàng không gặp lại Thiên Nguyệt nữa, những năm gần đây vẫn canh cánh trong lòng, bây giờ nghe Dương Khai nói vậy, Thanh Nhã vui mừng quá đỗi.
- Khỏe hay không ngươi tự hỏi nàng đi. Dương Khai mỉm cười.
- Tự hỏi? Thanh Nhã nhíu mày, không biết Dương Khai có ý gì.
Dương Khai nhắm hai mắt lại, dùng thần niệm liên lạc với Huyền Giới Châu, tìm được Thiên Nguyệt, xác nhận nàng không đang bế quan, nói một tiếng với nàng, sau đó phất tay đưa nàng ra khỏi Huyền Giới Châu.
- Có chuyện gì? Thiên Nguyệt xuất hiện, gương mặt khó hiểu.
- Ngươi xem xem ai kìa? Dương Khai chỉ chỉ sau lưng nàng, cười tủm tỉm nói.
Thiên Nguyệt quay đầu lại, đôi mắt đẹp trợn tròn, ngay sau đó hốc mắt ươn ướt, run giọng la lên: - Tông chủ!
- Thiên Nguyệt... Thanh Nhã cũng cực kỳ kích động.
Mặc dù Tinh Vực đặc sắc, nhưng vĩnh viễn không thể phai mờ nỗi nhớ giữa các nàng, năm đó trên Thông Huyền đại lục, trong Băng Tông, tình cảm giữa Thanh Nhã và trưởng lão Thiên Nguyệt rất tốt, giống như tỷ muội, mấy chục năm trước từ biệt, giờ này gặp lại vui mừng đến không kiềm chế được.
Hai người đỏ mắt.
Trò chuyện một hồi, biết được đối phương những năm này đều bình an vô sự, tu vi tăng mạnh, vui không kể xiết.
- Không ngờ ngươi lại tìm thấy tông chủ! Thiên Nguyệt cảm kích nhìn Dương Khai, từ khi gặp Dương Khai trên U Ám Tinh, những năm gần đây Thiên Nguyệt lấy việc tìm đám người Thanh Nhã làm mục tiêu của bản thân, đây cơ hồ đã thành tâm bệnh của nàng.
Hôm nay Dương Khai đã thỏa mãn nguyện vọng của nàng!
- Tô Nhan đâu? Ca ca ta đâu? Bọn họ có khỏe không? Thiên Nguyệt khẩn trương hỏi.
- Tô Nhan rất khỏe, ca ca ngươi Thiên Hạo lúc này cũng không tệ, hắn đang ở trong Huyễn Thần Tông, ngươi không cần lo lắng. Thanh Nhã trấn an.
- Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt. Hai má Thiên Nguyệt đã ươn ướt, nước mắt vui sướng không ngừng chảy xuống, mặt luôn nở nụ cười.
- Lại đây, nói cho ta chuyện của các ngươi mấy năm gần đây, chuyện của chúng ta ta đã nói hết với Dương Khai. Thanh Nhã kéo tay Thiên Nguyệt, ngồi xuống hỏi thăm.
Thiên Nguyệt thành thật đáp trả.
Biết được nàng thiếu chút nữa trở thành gái lầu xanh, gương mặt Thanh Nhã trở nên lạnh như băng, cảm kích liếc nhìn Dương Khai.
Lại biết hiện giờ Dương Khai gần như nhất thống một hành tinh tu luyện, Thanh Nhã khiếp sợ tột đỉnh.
Mặc dù trên hành tinh tu luyện kia không có Hư Vương Cảnh trấn giữ, nhưng muốn nhất thống cũng không phải chuyện đơn giản, chẳng những cần ưu thế áp đảo, còn cần nhân cách và sức hút to lớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai nàng xa cách lâu ngày gặp lại, dường như có chuyện nói mãi không hết.
Dương Khai không quấy rầy các nàng, chỉ yên lặng ngồi một bên, chăm chú lắng nghe.
Đến tối, Thanh Nhã mới bình tĩnh lại, ngượng ngùng nhìn Dương Khai: - Chúng ta nói hơi nhiều rồi thì phải.
- Thanh Nhã tiền bối nghiêm trọng quá rồi, ta có thể hiểu được.
Nếu hắn gặp lại Tô Nhan, chỉ sợ cũng sẽ như thế.
- Hiện giờ tu vi của ngươi hơn xa ta, không nên gọi ta là tiền bối nữa.
Thanh Nhã hé miệng cười. - Hơn nữa hiện giờ ngươi cũng là tông chủ một tông, bất kể địa vị thân phận ta đều không thể so sánh, kêu ta là tiền bối nữa chỉ sợ ta bị tổn thọ a.
- Tiền bối chính là tiền bối. Dương Khai lắc lắc đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ chỉ vì thực lực tăng lên mà coi rẻ tôn trưởng.
- Nếu ngươi không chê, gọi ta tỷ tỷ là được. Thanh Nhã mỉm cười. - Ta với Tô Nhan bây giờ chính là sư tỷ muội đồng môn, nơi này là Tinh Vực, không còn là Thông Huyền đại lục, không cần phải sống trong quá khứ, chúng ta đều nên nhìn về phía trước.
Dương Khai gật đầu, mở miệng nói: - Ta đây theo Tô Nhan, gọi ngươi là sư tỷ vậy.
- Vậy là tốt. Thanh Nhã gật đầu, nhớ lại Tô Nhan, nàng cười: - Hiện giờ Tô Nhan cũng đã biết tin về ngươi, tuy rằng nàng luôn ở trong nội đảo, hàng năm bế quan tu luyện, không tiếp xúc với người ngoài, nhưng trước khi đi ta đã để lại cho nàng một phong thư, mỗi tháng nàng đều đến gặp ta một lần, thấy lá thư sẽ biết ngươi đã tới Xích Lan Tinh.
- Ta có thể đi vào Băng Tâm Cốc không? Dương Khai hỏi thăm.
- Ngươi muốn đi? Thanh Nhã nhíu mày. - Mặc dù Băng Tâm Cốc đối xử không tệ với ta và Tô Nhan, nhưng lần này đệ tử Băng Tâm Cốc xuất động quy mô lớn để tìm ngươi, nguyên nhân cụ thể ta không rõ lắm, nhưng nếu ngươi chủ động xuất hiện ở Băng Tâm Cốc, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Vậy Tô Nhan có thể rời khỏi Băng Tâm Cốc không? Dương Khai lại hỏi.
Thanh Nhã lắc đầu: - Đại trưởng lão rất kỳ vọng vào Tô Nhan, giờ lại là lúc quan trọng Tô Nhan chuẩn bị đột phá lưỡng tầng cảnh, mà chiến sự giữa Băng Tâm Cốc và Hỏa Diệu Tông ngày càng quyết liệt, đại trưởng lão sẽ không để Tô Nhan rời khỏi đảo.
- Ta muốn đi! Dương Khai trầm giọng nói.
- Ngươi... Thanh Nhã há miệng như muốn khuyên giải, nhưng vừa thấy thần sắc kiên định của hắn thì biết mình có nói gì cũng vô ích, lúc này thở dài một tiếng: - Ngươi để ta suy nghĩ chút.
Dương Khai gật đầu, không quấy rầy nàng.
Một lúc sau, Thanh Nhã mới thở dài, ngẩng đầu nhìn Dương Khai: - Ngươi muốn vào Băng Tâm Cốc, chỉ có thể để lộ thân phận của mình, để người của Băng Tâm Cốc chủ động đón ngươi vào, nếu không, ngươi không thể vào được, Băng Tâm Cốc chưa bao giờ cho phép nam nhân đặt chân vào, vạn năm nay không có ngoại lệ!
- Chỉ cần ta bại lộ thân phận, các nàng sẽ chủ động đón ta vào? Dương Khai nhướng mày.
- Ta không chắc, bởi vì ta không biết tại sao Băng Tâm Cốc lại tìm ngươi, chỉ có điều lần này động tĩnh rất lớn, nếu đại trưởng lão và tông chủ coi trọng ngươi, rất có khả năng sẽ làm vậy.
- Cứ làm vậy đi! Dương Khai toét miệng cười. - Chuyện này làm phiền Thanh Nhã sư tỷ.
- Không phiền, chỉ cần ta báo lên, nhất định sẽ có người trong cao tầng tông môn đến đưa ngươi đi! Thanh Nhã nghiêm túc. - Chỉ có điều, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Nếu ngươi thật sự đi vào Băng Tâm Cốc, sẽ phát sinh chuyện gì không ai biết được.
- Không sao, ta chỉ muốn gặp Tô Nhan. Dương Khai gật đầu.
- Tốt, nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta sẽ liên lạc với họ. Thanh Nhã gật đầu, lấy một cái la bàn truyền tin từ nhẫn không gian, rót thần niệm vào.
Một lát sau, la bàn truyền tin xuất hiện thần niệm dao động.
Sau đó Thanh Nhã thu hồi la bàn truyền tin, ngẩng đầu nhìn Dương Khai nói: - Thập tam trưởng lão đang ở gần đây, nàng sẽ đích thân mang ngươi tới Băng Tâm Cốc!