Lúc hai tỷ muội Hồ gia hốt hoảng chạy tới, chỉ nhìn thấy một cảnh hoang
tàn. Nơi đây lưu lại dấu vết sau một cuộc đại chiến kịch liệt. Trên mặt
đất, thi thể của lão giả lục sam và hoàng sam ngổn ngang.
Đôi mắt vội vàng lưu chuyển, bỗng nhìn thấy Dương Khai đứng cách đó không xa.
Trên tay hắn cơ hồ đang cầm một sợi dây xích đứng ở đó, không động đậy, toàn thân tản phát ra một cỗ dao động năng lượng băng hàn khiến người ta
kinh hồn.
Soạt soạt soạt….
Người của Quỷ Vương Cốc và Bảo
Khí Tông cũng lần lượt đuổi tới. Sau khi cảm nhận được sự quỷ dị trên
người Dương Khai, tất cả mọi người đều biến sắc, không biết hắn đã xảy
ra chuyện gì.
Nhưng cục diện trước mắt còn tốt hơn những gì mà
chúng nhân lo lắng rất nhiều. Ít nhất thì trên người Dương Khai không có thương thế gì ghê gớm, còn tản phát ra khí tức của sự sống, rõ ràng là
chưa chết.
Cảm nhận được điều này, chúng nhân đều thở phào nhẹ nhõm.
Những người này đến, Dương Khai cũng cảm nhận được. Chỉ là bây giờ hắn vẫn đang nhớ đến câu nói kia của ma linh trước khi chết.
Chỉ là một câu nói, trong đó lại ẩn chứa rất nhiều điều.
Ma Tương Mông Qua! Đây chính là danh xưng của ma linh. Từ cách xưng hô này không khó để đoán ra, y không phải là ma linh vừa ra đời, mà là người
có lai lịch lớn. Nếu không cũng sẽ không có danh có tính như vậy, rất có thân phận.
Hơn nữa, ma linh đó cơ hồ vẫn chỉ do một đám phân thần của y hình thành.
Yêu ma quỷ quái tứ đại cao thủ liên kết kịch chiến với y chưa tới một nén
nhang, hai người bị giết, hai người trọng thương tháo chạy. Còn y chỉ bị một trường mâu bí bảo găm trên mặt đất, sau đó còn rút trường mâu ra
như không có việc gì.
Một đám phân thần có uy phong như vậy, nếu bổn tôn tới đây thì kinh khủng tới mức nào?
Thực lực thực sự của người này, e là vượt xa tầm hiểu biết và nhận thức của mình! Dương Khai thầm kích động.
Cũng may y là ma thực sự, Tỏa Ma Liên chỉ có phản ứng với ma thực sự. Nếu
không phải vậy, mấy chục năm sau, e là Dương Khai sẽ hết cách với nó.
Sau khi Ma Tương Mông Qua nói xong câu đó, cơ hồ biết thời gian của mình
không còn nhiều, trực tiếp phá hủy thân thể không chút do dự.
Chỉ để lại một đám bổn nguyên lớn, băng hàn mà mênh mông.
Đám bổn nguyên này chính là bảo bối ẩn giấu trong Tà Linh Tuyền Nhãn.
Lúc này đã bị Dương Khai hút vào trong kinh mạch.
Tỏa Ma Liên trên tay cơ hồ cũng mất đi linh tính trong trận chiến này, cả
vật thể ảm đạm không phát sáng, không khác gì một phế phẩm. Nhưng Dương
Khai vẫn có thể cảm nhận được một chút sinh cơ mà nó ẩn giấu. Chỉ cần
chăm sóc đúng cách, đợi một thời gian, nó nhất định có thể hồi phục lại.
Dù sao đây cũng là bảo bối mà Sư tổ Lăng Tiêu Các để lại. Tuy thời gian đã lâu, nhưng cũng sẽ không hư hao dễ dàng như vậy.
Thở dài xa xăm, trong lòng Dương Khai bỗng nhiên hăng hái vô cùng. Hôm nay
chứng kiến phong thái của một đám phân thần Ma Tương Mông Qua, một lần
nữa kích khởi mong muốn theo đuổi võ đạo đỉnh phong của hắn.
Cắn răng, sắc mặt Dương Khai ngưng trọng, ánh mắt vẫn kiên định.
- Dương Khai….
Thấy hắn mãi lâu không nói, Hồ gia tỷ muội không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đành phải nhẹ giọng hô gọi.
- Ta không sao.
Dương Khai hít một hơi, thu Tỏa Ma Liên vào nội thể, quay đầu nhìn chúng nhân, nói:
- Ta muốn tìm một nơi nào đó bế quan.
- Ta biết một nơi thích hợp, cách chỗ này không xa!
Trình Anh vội vàng nói.
- Dẫn ta qua đó.
….
Trong một địa động của Hung Sát Tà Động, Dương Khai ngồi khoanh chân, lẻ loi
một mình, bắt đầu luyện hóa năng lượng trong đám bổn nguyên đó.
Nơi này là Trình Anh vô tình phát hiện ra, quả thực bí mật vô cùng. Hơn
nữa, sau khi Hung Sát Tà Động trải qua biến cố lần này, cơ bản đã không
còn tà linh lui tới.
Chúng nhân của Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông biết chắc chắn Dương Khai lại có thu hoạch gì đó, cũng không vội rời
đi, ở lại thủ hộ trên đia động, an dưỡng nghỉ ngơi.
Nhân những lức rảnh rỗi này, chúng nhân cũng bắt đầu lần lượt luyện hóa bổn nguyên tà linh thu hoạch được.
Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông, nhà nào cũng thu hoạch được hai Tịnh Linh
Bình bổn nguyên. Tổng cộng là bốn mươi con! Chia đều cho mỗi người, số
lượng cũng không ít.
Tỷ muội Hồ gia còn nhiều hơn, hai người bọn họ có tới năm bình.
Hai tỷ muội đều rất tốt bụng, vốn muốn chia cho Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí
Tông, mỗi phái một Tịnh Linh Bình, nhưng đều bị từ chối khéo.
Bọn họ rất hài lòng với thu hoạch lần này, làm sao có thể ngấp nghé phần của tỷ muội Hồ gia chứ? Đó là thứ mà Dương Khai cho họ.
Không còn cách nào khác, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng không khách sáo nữa.
Hai tỷ muội vận chuyển Đồng Khí Liên Chi Thần Công, tốc độ luyện hóa bổn nguyên tà linh nhanh hơn người khác mấy lần. Tuy không thể so sánh với
Dương Khai, nhưng người thường cũng không thể sánh bằng.
Trên địa động, chúng nhân đang luyện hóa bổn nguyên tà linh, Dương Khai cũng vậy.
Chỉ có điều, bổn nguyên mà Dương Khai luyện hóa không giống với bổn nguyên của mọi người cho lắm.
Dù là bổn nguyên của hồn tà linh kia để lại, cũng không thể so sánh với đám bổn nguyên này.
Đang luyện hóa, Ngạo Cốt Kim Thân truyền đến từng đợt chuyển động có tiết tấu, phối hợp chặt chẽ với năng lượng trog bổn nguyên.
Khi Chân Dương nguyên khí hoàn toàn lui về đan điền, toàn thân Dương Khai
bị hắc khí bao lấy, giống hệt trạng thái của Ma Tương Mông Qua lúc
trước.
Chỉ có điều hai người xem ra không giống nhau lắm. Mông
Qua rõ ràng có thể khống chế năng lượng của mình, thu hồi ma khí, còn
Dương Khai thì không. Cả cơ thể của Dương Khai bị bao trùm, hiện ra một
đám đen kịt, chỉ khi chớp mắt, đôi mắt kia lóe sáng.
Khí tức băng lãnh mà ma tính lan tràn, cả địa động truyền ra âm thanh răng rắc, vách động nhanh chóng kết thành sương, ngưng tụ thành vảy băng, đông thành
huyền băng.
Chúng nhân thủ hộ bên ngoài nhanh chóng cảm nhận được điều chẳng lành. Cỗ âm hàn này đã lộ ra trên mặt đất, đẩy về phía họ,
mà tốc độ lại cực nhanh.
Trong tiếng hét kinh hãi, chúng nhân vội vàng bỏ chạy cách xa hơn trăm trượng, lúc này mới sợ hãi nhìn lại phía
sau. Chỉ thấy chỗ địa động, cả thế giới đã bị băng bao phủ, nước trong
không khí ngưng kết thành băng, bao phủ từng tầng từng tầng, lan rộng
ra.
Dường như là ở đằng xa đó chính là một vùng đất lạnh lẽo.
ở một khoảng cách xa như thế, thực lực hơi thấp là thấy lạnh run, mỗi khi hồi tường lại cái rét lạnh chiếm vào tận trong linh hồn này đều cảm
thấy kinh hoảng.
- Đây là làm sao thế?
Thẩm Dịch thấy nghi hoặc:
- Sao ta lại cảm thấy cỗ hàn ý này tương tự với bên trong con suốt Tà Sát đó thế?
Lúc trước cố thủ ở trên đài cao, mọi người cũng từng cảm thụ được cảm giác rét lạnh này, nhưng nó chẳng đáng sợ bằng lần này.
- Dương Khai không sao chứ?
Hồ Mị Nhi nhẹ giọng hỏi tỷ tỷ của mình.
Hồ Kiều Nhi bình tĩnh lắc đầu:
- Đây là chuyện hắn làm ra, chỉ cần còn có động tĩnh gì đó thì chắc cũng chẳng gặp chuyện không may nào.
Thật ra trong lòng nàng cũng thiếu tự tin, nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy an ủi muội muội.
Lãnh San cũng đồng ý, gật đầu;
- Người tốt sống dai, ta cũng tin hắn không có việc gì.
- Chậc chậc.
Thẩm Di chậc miệng, bỡn cợt nhìn nàng:
- Sư muội, ta thấy sao muội nói chua chua…
- Không nói lời nào ngươi chết hay sao?
Lãnh San trừng mắt nhìn hắn.
- Ha ha..
Thẩm Di đành cười gượng cho qua chuyện.
Bên trong địa động, sắc mặt Dương Khai bình thản, căn bản chưa hề bị ảnh
hưởng của âm hàn, cảm giác lạnh băng này rất thích hợp với trạng thái
của hắn bây giờ, chẳng những không làm hắn khó chịu mà còn làm hắn thấy
thoải mái.
Trước kia vận dụng năng lượng của Ngạo Cốt Kim thân,
Dương Khai làm cho người ta có cảm giác tà ác, mà giờ thì lại là lạnh,
hai thứ tương giả tương thành càng gia tăng thêm sức mạng của đối
phương.
Bên ngoài từng ngày trôi qua, bên trong huyệt động cũng không biết đã bao thời gian.
Cho tới khi một đám căn bản nguyên cuối cùng được luyện hóa, năng lượng
chất chứa trong bản nguyên đã giống như một cái chìa khóa, mở ra huyền
bí bao năm của Ngạo Cốt Kim Thân.
Trong khoảnh khắc đó, trói buộc của Ngạo Cốt Kim Thân hoàn toàn bị hóa giải.
Tà khí cuồng bạo tỏa ra, trong địa động nháy mắt bì hắc ám bao phủ, tà khí quay cuồng, giống như giao long chuyển mình, không ngừng ô ô bên tai.
Dương Khai bỗng trợn mắt, hai tròng mắt mà đỏ chậm rãi tán đi, trở nên rõ ràng hơn.
Mà đúng lúc đó, hắn cũng hiểu được những kỳ ảo cùng huyền diệu bên trong Kim Thân.
Trong sự bao phủ của tà khí, hai mắt Dương Khai sáng lên.
Hắn hơi nheo mắt, vươn tay ra, chậm rãi điểm lên trán mình, giống như mộng huyền lẩm bẩm.
- Nhập ma!
Thân thể trong phút chốc là một cái động không đáy, điên cuồng hít tà khí tối đen bên ngoài vào.
Tất cả tà khí đều có kết cấu, biến thành một loại năng lượng dùng mắt
thường cũng có thể thấy được, bao trùm lên trên người Dương Khai.
Chỉ là khoảng thời gian ngắn, tất cả khối tà khí đó đều biến mất, thay vào
đó, toàn thân Dương Khai lại được bao phủ bởi một loại hoa văn màu đen.
Đám hoa văn đó rậm rạp, sắp xếp quỷ dị, trải khắp chín phần trên người Dương Khai, duy chỉ bộ mặt là không có.
Chậm rãi đứng dậy, thần sắc Dương Khai tự nhiên, vô hỉ vô bi, hai tròng mắt lạnh băng.
Nhưng hắn có thể thấy được rõ ràng, trạng thái hiện tại hoàn toàn khác với trước kia.
Không giống trước kia bị hắc khí bao vây, ngay cả mặt mũi đều không thấy rõ,
giờ nếu Dương Khai không cởi quần áo thì cũng chẳng khác gì người bình
thường.
Nhưng hiện tại mình có thể phát huy được sức chiến đấu mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.
Cảnh giới vẫn là cảnh giới cũ, không tăng lên chút nào, nhưng đoàn bản
nguyên tà linh thật lớn kia hình như chỉ có tác dụng mở khóa bí ẩn của
Ngạo Cốt Kim Thân.
Dương Khai đứng lên, từng phiến thiên địa cũng như run rẩy, ông ông không dứt bên tai, vô duyên vô cớ làm cho người ta sinh ra cảm giác như thế giới sắp tan vỡ.
Hơn nữa ma tính không
gì sánh kịp cũng phóng ra, hầm hầm đánh vào cảm giác của mọi người trong khoảng cách một trăm dặm, tròng mắt kịch liệt run rẩy, hoảng sợ cực
điểm.
Nhẹ nhàng nắm tay lại, một tiếng vang trong trẻo truyền ra.
Một quyền này dường như tích chứa uy năng có thể hủy thiên diệt địa vậy.
Cả người chưa bao giờ có cảm giác tự tin tới thế, dường như cho dù đứng
trước mặt hắn giờ là một võ giả Thần Du cảnh, Dương Khai cũng có thể
đánh gục được.
Tuy tay vung lên một đạo tà khí tối đen bay ra
ngoài, trực tiếp chui vào vách động, Dương Khai dùng thần thức cảm thụ
thấy phá xa hơn mười trường rồi mới biến mất không thấy gì nữa.
Uy lực không tệ, Dương Khai nhếch miệng cười, hơi có chút dữ tợn.
Trừ lần đó ra, Dương Khai cảm thấy trên cỗ thân thể này cũng chất chưa khí
huyết, còn là tràn đầy trước nay chưa từng thấy, nhiều gấp bốn năm lần
bình thường.
Khí huyết tràn đầu, rõ ràng khôi phục sức mạnh ban đầu, lực đạo cùng tốc độ đều tăng lên.
Sau khi nhập ma, toàn bộ khí huyết trong cơ thể đều bị kích hoạt, hơn nữa còn được phòng đại lên