Vũ Luyện Điên Phong

Chương 348: Chương 348: Ta chính là ma tướng Mông Qua




Ngoài mười dặm, Qủy Vương Cốc, Bảo Khí tông và tỷ muội Hồ gia vẫn đang nhanh chóng trở về.

- Các người theo đến đây làm gì?

Hồ Kiều Nhi vừa cùng với muội muội chạy vội vừa không ngừng gượng cười hỏi.

- Vậy hai người quay lại làm gì?

Lãnh San không trả lời mà hỏi lại.

- Quan hệ giữa bọn ta với hắn thì khác!

Hồ Kiều Nhi trả lời, vừa dứt lời thì mọi ánh mắt tức khắc đều nhìn đến, ý thức được ý khác trong lời nói của mình, nàng ta liền vội vàng nói:

- Bọn ta đã quen nhau từ lâu rồi, Huyết Chiến bang và Lăng Tiêu các là láng giềng.

Nghe nàng nói vậy mọi người mới hiểu tại sao trước đây giữa Dương Khai và hai người họ có chút thân mật, thì ra là vẫn có mối quan hệ này.

- Trở lại thì rất có khả năng sẽ chết!

Giọng Hồ Kiều Nhi trầm xuống.

Lãnh San bĩu môi:

- Đó là các người, bọn ta dù sao cũng là người của Qủy Vương Cốc, thuộc phạm vi quản hạt của Âm Minh Qủy Vương, Si Mị Võng Lượng không chắc sẽ ra độc thủ với bọn ta.

Thẩm Dịch gật đầu:

- Nói không sai, vẫn là Đào huynh các người đừng có đến chuyến nước đục này thì tốt hơn.

Đào Dương thản nhiên cười một cái:

- Bọn ta là người của Bảo Khí tông, càng không thể chết, bốn lão già đó chỉ cần vẫn còn có chút lý trí thì sẽ biết giá trị của bọn ta.

- Các người…ai!

Hồ Kiều Nhi một hồi không nói được gì, làm sao mà nàng không biết đám người này đang tự kiếm cớ cho mình, thực ra vẫn là vì muốn đi giúp một tay.

Dù sao thì trước đó Dương Khai cũng nhiều lần cứu họ khỏi nước sôi lửa bỏng, lúc này Dương Khai gặp nạn mà bọn họ lại mặc kệ bỏ đi thì e là cũng không qua được lương tâm của mình.

Nhưng mà đối mặt với bốn đại cao thủ đó, những người này đi thì cũng ích gì?

Chỉ là kiến càng lay cây mà thôi!

Trong lúc bay chạy thì đột nhiên bên đó truyền đến tiếng gầm rung trời, rồi chợt tia sáng xanh biếc trên người tỷ muội Hồ gia đột nhiên băng tán và biến mất.

Đám người vội vàng dừng bước, kinh ngạc mà nhìn hai người.

- Đây là thế nào?

Hồ Kiều Nhi vẻ mặt nghi hoặc,

- Không phải ngươi nói trừ phi lão già đó chết, thì phụ cốt u ảnh đó mới có thể phá giải sao?

Mọi người đều ngẩn người ra, vẻ mặt hoảng sợ.

- Không phải chứ? Mới có bao lâu?

Vẻ mặt Thẩm Dịch như không dám tin.

Bọn lão Si Mị Võng Lượng mới đi chưa được nửa canh giờ, lẽ nào đã chết rồi? Nhưng nếu không phải như vậy thì tại sao phụ cốt u ảnh trên người tỷ muội Hồ gia lại đột nhiên tự bị phá giải?

Bốn lão đó mà liên thủ lại thì sẽ vô địch Thần Du cảnh, rốt cuộc là gặp phải nguy hiểm gì mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã mất mạng?

Xoạt xoạt…

Hai bóng người trước mặt bay tới, mọi người vội vàng đề phòng, ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là hai lão trong số Si Mị Võng Lượng đó đang nhanh chóng đến gần.

Một tên là lão già áo xanh bắt Dương Khai, còn một tên là lão già áo tím, hai lão mặc áo vàng và áo lục thì không thấy đâu.

Hơn nữa, hai lão này không còn ngang ngược càn rỡ và hung hăng vênh váo như vừa nãy nữa, lúc này bọn lão sắc mặt tái nhợt, vết máu đỏ sẫm trên miệng chảy ra, vây quanh người đầy là những khí tức đen kịt, những khí tức này giống như là những con rắn độc quấn trên người bọn lão, khiến bọn lão vô cùng hoảng sợ.

Hai lão đều bị thương rất nặng, trong đó một cánh tay lão già áo màu xanh cụp vào một bên, rõ ràng là đã bị gãy, còn bụng lão già áo tím thì có năm lỗ máu, nhìn giống như là bị người ta dùng tay móc vào vậy, bọn lão chạy đến đâu thì máu tươi lại róc rách chảy ra đến đó mà rắc đầy đường.

Không thấy bóng dáng Dương Khai đâu khiến trong lòng mọi người đều trầm xuống.

Hai lão sắc mặt hốt hoảng, giống như gió xoáy mà lướt qua đỉnh đầu mọi người, đến nhìn cũng không nhìn, vẻ như vô cùng hoảng sợ.

Hai lão thục mạng chạy và sắc mặt hoảng sợ đó càng khiến mọi người thêm lo lắng.

Trước đó bốn lão đi, chỉ trong nửa canh giờ hai lão đã chết, còn hai lão thì trọng thương bỏ chạy, sự nguy hiểm bên đó đã không phải là nơi mà đám người trẻ tuổi này có thể đụng đến, nếu như cứ đi sâu vào trong thì chỉ e là thập tử vô sinh.

Hơn nữa Dương Khai liệu còn sống hay không vẫn là một ẩn số, rất có khả năng Dương Khai đã chết rồi.

- Tỷ tỷ…

Hồ Mị Nhi khẽ hô một tiếng, vẻ mặt kiên định nhìn vào bên trong.

- Ừ.

Hồ Kiều Nhi vẻ mặt lạnh lùng gật đầu, không nói gì hết, hai tỷ muội thân như trường hồng, nhanh như tia chớp mà xông vào đó.

Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí tông nhìn nhau, rồi cũng không chút do dự mà đi theo.



Chân nguyên toàn thân Dương Khai ngưng tụ, bước chân không nhanh không chậm, cẩn trọng và mạnh dạn tiến gần chiến trường đó.

Không bao lâu, thi thể lão già áo lục và lão già áo vàng hiện lên trong tầm mắt, nhìn thấy cái chết của hai lão Dương Khai không khỏi co mắt lại.

Thực lực hai người này tuy không được coi là đỉnh cao, chỉ là ở Thần Du cảnh tầng bảy tầng tám, nhưng Lãnh San từng nói, bốn người họ mà liên thủ lại thì vô cùng lợi hại.

Cái gọi là Ma Linh đó, có thể trong thời gian ngắn ngủi phá vỡ hợp kế chi thuật của bọn họ, lại còn giết chết hai người, thực lực hùng mạnh đó không cần phải nghi ngờ gì nữa.

Cái chết của hai lão áo lục và áo vàng đều vô cùng thê thảm, một người bị đánh mất nửa người, chết không nhắm mắt, còn một người thì thịt máu lẫn lộn, thảm không dám nhìn, nhìn thương thế của bọn họ rõ ràng là bị Ma Linh một chiêu giết chết, đến thời gian phản ứng cũng hoàn toàn không có.

Cách đó không xa có tiếng người hồng hộc truyền đến, Dương Khai vội ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy ngoài đó mấy dặm có một nam nhân thân hình vô cùng lực lưỡng, người ở trần, tướng mạo cuồng dã bị một cây giáo dài mấy trượng cắm trên đất.

Ma Linh!

Đây chính là Ma Linh sinh ra từ trong cái kén lớn đó, và cũng là vật hội tụ tất cả nước suối Tà Sát và tinh hoa mấy trăm con Tà Linh mà thành.

Hắn không giống Tà Linh, mà đã là một cơ thể hoàn chỉnh rồi có tứ chi, cũng có ngũ quan, nhìn không khác gì một con người.

Chỉ duy nhất ở bên ngoài cơ thể hắn, những đường khí tức đen kịt như mực đang bay lượn, trong mỗi đường khí tức đó đều chứa những năng lượng vô cùng kinh khủng.

Phát hiện sự xuất hiện của Dương Khai, Ma Linh đó chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái, ánh mắt như hoàn toàn không để ý đến Dương Khai.

Đồng thời mấy đường khí tức màu đen bên ngoài cơ thể hắn cuốn thẳng đến chỗ Dương Khai.

Trong khi ma khí cuồn cuộn, sắc mặt Dương Khai bình tĩnh, đưa tay ra đỡ phía trước, một tầng lồng phòng ngự chân dương nguyên khí liền chắn ngay trước mặt.

Phù phù phù…

Ma khí đập vào bình chướng, nhưng chỉ khiến Dương Khai lui sau mấy bước chứ không hề phá vỡ phòng ngự.

Ma Khí nhìn Dương Khai với chút kinh ngạc, vẻ như không ngờ hắn lại có thủ đoạn này, ngẩn ra một lúc rồi lại nhếch mép nhìn Dương Khai cười dữ tợn.

Chợt hắn lại giơ một bàn tay lớn cường tráng mạnh mẽ ra, nắm lấy cây giáo lớn đâm trên bụng, hắn gào thét mà từ từ rút cây giáo dài đó ra khỏi bụng.

Cây giáo dài này hẳn là bí bảo của bốn lão Si Mị Võng Lượng đó, dựa vào uy lực của bí bảo mà đóng tên Ma Linh trên đất thì hai người còn sống đó mới có cơ hội thoát mạng.

Cây giáo từ từ bị rút ra, Ma Linh không những không thấy khó chịu, ngược lại vẻ mặt đầy dữ tợn hưng phấn, máu chảy ra ngoài, chỉ là máu tươi của Ma Linh chảy ra đó không phải màu đỏ, mà là màu tím, nên đầy quỷ dị khó hiểu.

Hắn chưa kịp rút trường giáo ra khỏi thì Dương Khai đã ra tay rồi.

Tiếng xiềng xích vung vẩy loạt xoạt vang đến, một bộ bí bảo đột nhiên bay ra từ trong người Dương Khai, phát ra năng lượng nóng rực tinh thuần trong không trung, phóng ra bốn phía.

Bị ảnh hưởng bởi dòng năng lượng này, cơ thể Ma Linh bất giác run lên, những khí tức màu đen mấp máy bay lượn bên ngoài cơ thể hắn cũng thu vào trong người.

Loạt xoạt…

Tiếng xiềng xích trong không trung lại càng lanh lảnh vang dội, trong tối tăm, dường như vẫn chứa một loại năng lượng thần kỳ khiến tên Ma Linh đó vô cùng sợ hãi.

Trong nháy mắt xiềng xích đó đã hoàn toàn triển khai, dài không đầy ba thước, trên đỉnh có một cái vòng, hình dáng đơn giản, có chút giống với xích chó.

Tỏa Ma Liên!

Bí bảo mà Dương Khai thu được từ trong đáy Khốn Long Giản vẫn luôn được ôn dưỡng bằng chân dương nguyên khí trong đan điền đến tận bây giờ, nó trước giờ chưa có tác dụng gì, nhưng lần này lại chủ động có phản ứng.

Nếu như không có Tỏa Ma Liên thì Dương Khai cũng không tùy tiện mà chạy đến đây.

Tỏa Ma Liên là bí bảo mà tổ sư của Lăng Tiêu các để lại, nó có thể khóa chặt ma khí toàn thân của con ma đầu dưới đáy Khốn Long Giản đó, chưa hẳn là khóa không nổi con Ma Linh này.

Sau khi Tỏa Ma Liên hoàn toàn hiển hiện ra, tên Ma Linh vốn vẫn không coi Dương Khai ra gì cuối cùng cũng phải hoảng sợ, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi hẳn, thất thanh nói:

- Thuần dương chí bảo, ma khí khắc tinh!

Vừa nói, bàn tay lớn đang nắm ở cây giáo dài vừa rút mạnh và rút cây giáo ra khỏi, bất chấp vết thương của mình mà dùng hết sức hung hăng quăng cây giáo đó đến chỗ Tỏa Ma Liên.

Tiếng vỡ chói tai vang lên, cây giáo dài đó trong phút chốc gần như đã phá vỡ sự ngăn chặn của không gian, xuất hiện một cách kỳ lạ trước mặt Tỏa Ma Liên.

Nhưng cái kích đủ để hủy thiên diệt địa này lại đánh ra vô ích.

Tỏa Ma Liên đột nhiên trở nên kim quang lập lòe, cây giáo dài đó không bị ngăn cản mà xuyên qua nó, ngay sau đó, kim quang chợt lóe lên, Tỏa Ma Liên liền xuất hiện trên cổ của tên Ma Linh, vừa vặn chụp lên.

Tiếng xoẹt xẹt truyền ra, tên Ma Linh giống như bị giội nước sôi nóng bỏng lên người, trên người không ngừng bốc lên khói trắng, ma khí đen kịt bên ngoài cũng nhanh chóng bị trấn áp vào trong cơ thể.

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, thân hình khổng lồ của Tà Linh mạnh mẽ đâm tới, hai tay giữ chặt Tỏa Ma liên, muốn đẩy nó ra nhưng dù cho dùng sức thế nào cũng không làm nó mảy may lay động, ngược lại còn khiến hai tay bị đốt đến khói trắng cuồn cuộn, kêu thảm cuống quít.

Tỏa Ma Liên lúc sáng lúc tối, mập mờ bất định.

Ma khí đen kịt trên người Ma Linh lúc hiện lúc ẩn.

Hai bên rõ ràng là đang liều mạng giao đấu.

Dương Khai trầm mặt, mau chóng lui ra sau vẻ mặt nghi ngờ.

Hắn không ngờ con Ma Linh này lại có thể nói chuyện.

Ma Linh hình thành, hắn tận mắt chứng kiến, chính là do lấy bản nguyên trong con suối Tà Linh làm trung tâm, hội tụ nước suối và tinh hoa của mấy trăm con Tà Linh mà thành.

Con Ma Linh được hình thành như vậy, lẽ ra không thể có bất kỳ nhận thức gì mới đúng, có thể nói tư tưởng của hắn phải là một mảnh trống rỗng, chỉ có bản năng.

Nhưng hắn nhìn một cái đã thấy Tỏa Ma Liên là khắc tinh của ma khí, điều này có chút không bình thường.

Ánh mắt Dương Khai lóe lên, cũng không biết phải lý giải thế nào về những gì diễn ra trước mắt mình.

Trận đấu giữa Ma Linh và tỏa ma diễn ra không lâu, cùng lắm cũng chỉ là thời gian một nén nhang, hai bên đã phân thắng bại rồi.

Tỏa Ma Liên trấn áp hoàn toàn ma khí của Ma Linh, còn Ma Linh cũng không dám phản kháng giãy dụa nữa, để mặc cho cơ thể toát ra sương trắng, khoanh gối ngồi trên đất, nhe rằng cười gằn nhìn Dương Khai.

Không hề có một chút kinh hồn và sợ hãi khi đối mặt với cái chết, ngược lại hắn còn đầy hứng thú, cặp mắt hiện ra tia sáng kỳ dị.

- Tiểu tử, ta chính là ma tương Mông Qua, ngươi dám đánh thương một chòm phân thần của ta, bản tọa nhớ mặt ngươi rồi, hôm khác có cơ hội, bản tọa sẽ đích thân tóm lấy ngươi, khiến ngươi sống không được, chết cũng không xong! Ha ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.