Tinh Không rộng lớn vô cùng, mất phương hướng ở đây chỉ có chết chắc.
Sau khi thấy thu hoạch đủ lớn, Dương Khai quay lại đường cũ, Tinh Không tuy trống rỗng, nhưng có những tinh cầu dưới chân cách hắn không biết bao xa đó làm vật định hướng, Dương Khai cảm thấy mình không đến nỗi bị lạc đường.
Từng bước tiến lên, tốc độ tuy rất nhanh, nhưng đường đi còn dài, Dương Khai cũng không gấp, trong lòng nhẹ nhõm, ra sức thu hết những tinh túy trong Tinh Không này.
Rồi hắn bỗng dừng lại, cau mày kiểm tra.
Lực tinh không đang lưu động bên cạnh có vẻ không bình thường, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Dương Khai cảnh giác, vội vàng quay đầu nhìn lại, biến sắc.
Trong Tinh Không vô tận, trong phạm vi mà mắt thường không thể thấy được, xuất hiện lốc xoáy mạnh như vũ bão, bao trùm lấy Tinh Không ngút ngàn, vừa quay cuồng vừa hướng đến phía hắn.
Tốc độ cực nhanh!
Dương Khai giật mình, tuy mấy ngày nay hắn luôn tìm kiếm nơi lực tinh không dày đặc để tôi luyện thân thể, nhưng hắn không ngờ trong Tinh Không này lại tồn tại năng lượng cuồng bạo mang hình thái gió lốc này.
Từ xa Dương Khai đã ngửi thấy mùi chết chóc ập đến.
Không ngăn được! Trong phút chốc, Dương Khai nghĩ ra một kế, với sức chống đỡ của cơ thể mình bây giờ, một khi bị cuốc vào gió lốc như vậy, chỉ sợ sẽ tan tành thể xác ngay tức thì!
Tinh Không, luôn là một khu vực nguy hiểm.
Địch Diệu và Lý lão cũng không biết trong Tinh Không ẩn chứa bí mật gì, càng chưa từng nhìn thấy gió lốc tinh không, cho nên không nói với Dương Khai về điều này cũng là lẽ đương nhiên.
Ý thức được điểm này, Dương Khai dựng cả tóc gáy, không nghĩ ngợi, vội vàng cởi xích Hỗn Nguyên dưới mắt cá chân ra, hòng thoát khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất.
Từ khi Phi Vũ đưa cho hắn xích Hỗn Nguyên, Dương Khai luôn mang theo trên người, bây giờ để giữ mạng, không thể không lấy ra.
Như một tia chớp, hắn lao đi trong Tinh Không, trong nháy mắt đã bay đi rất xa.
Nhưng Dương Khai vẫn cảm thấy chưa đủ, Phong Lôi Vũ Dực vỗ phần phật sau lưng Dương Khai, đôi cánh ẩn chứa sức mạnh phong lôi đẩy tốc độ của Dương Khai tới cực hạn.
Gió thuộc linh động, sấm thuộc tốc độ, sau khi tu luyện xong Phong Lôi Vũ Dực, dung hợp với Dương Viêm Chi Dực, bất luận về chiến lực hay tốc độ, nó đều tăng lên mười phần cho hắn.
Không biết đã chạy được bao lâu, Dương Khai quay đầu nhìn lại, nhưng cảm giác sau lưng cho hắn biết mình vẫn chưa thoát được gió lốc tinh không kia, ngược lại còn ngày một gần thêm.
Phạm vi nó bao trùm quá lớn, nếu không nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, thì không thể thoát khỏi nó.
Hối hả qua mấy ngày, Dương Khai tiêu hao quá nhiều chân nguyên, gió lốc tinh không sau lưng đã gần ngay trước mắt, trong hư không vô tận, Dương Khai cảm giác như bầu trời sắp sập xuống đầu mình.
Sắc mặt bỗng lạnh xuống, bước chân đang lao về phía trước bỗng dừng lại, Phong Lôi Vũ Dực sau lưng cũng vụt khép lại, xoay người, Dương Khai nhìn gió lốc tinh không đang ngày càng đến gần mình.
Không thoát được! Không có hy vọng chạy thoát!
Nếu không thể trốn, thì chỉ có thể đối mặt ngăn cản!
Dương Khai không biết mình có thể bình an vô sự hay không, nhưng bây giờ chỉ đành đánh cược một lần.
Gió lốc tinh không càng lúc càng gần, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ra, mình chẳng căng thẳng tí nào, ngược lại còn phấn chấn, mong muốn tranh đấu hơn thua với cơn gió lốc này, máu trong người sôi lên, hai mắt Dương Khai sáng ngời, tinh quang tỏa sáng, ý chí chiến đấu cao ngất.
Lực tinh không xung quanh rất hỗn loạn, nhưng hoàn toàn không so được với gió lốc tinh không.
Cách Dương Khai không xa, có một biển thiên thạch nhỏ, hàng trăm hàng nghìn thiên thạch lớn nhỏ trôi lơ lửng, thiên thạch nhỏ chỉ bằng cái sọt, còn lớn thì như dãy núi.
Vừa nãy hắn đã xuyên qua biển thiên thạch này.
Rất nhanh, gió lốc tinh không mang theo khí tức hủy diệt lao đến, lúc bao trùm lấy biển thiên thạch kia, tất cả thiên thạch bị chạm đến trong phút chốc vỡ tan tành, bất kể lớn nhỏ.
Hơn mấy trăm mấy nghìn thiên thạch, phủ đầy cả biển thiên thạch lớn như vậy, chỉ trong phút chốc đã biến mất, trong Tinh Không chỉ xuất hiện thêm một ít cát bụi.
Dương Khai nhếch miệng nở một nụ cười quỷ quái vô thanh.
Ngay sau đó, gió lốc tinh không lao đến hắn.
- Nhập ma!
Thấp giọng lẩm bẩm, từng đường khí tà ma đen kịt, hóa thành từng đạo từng đạo đường vân năng lượng đầy tính bộc phát, Ma vân bao trùm toàn thân Dương Khai, rồi khắc sâu vào thịt, biến mất tăm.
Lực khí huyết dâng lên điên cuồng, sức bền thể xác nhanh chóng tăng cao.
Dương Khai lấy Cốt Thuẫn ra chắn trước mặt.
Nhưng bí bảo phòng ngự Huyền cấp thượng phẩm này chỉ duy trì được không đến hai hơi thở đã vỡ nát trên tay Dương Khai, không đem lại chút tác dụng gì.
Sức mạnh hủy diệt bao quanh Dương Khai, y phục rách tả tơi, máu bắn tung tóe, Dương Khai cắn chặt răng gầm khẽ một tiếng, chân nguyên cuồng bạo trào ra, bao trùm khắp người.
Nhưng chân nguyên tinh thuần này liền bị thổi bay như tuyết tan đầu xuân.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, lập tức ý thức được chân nguyên này không có tác dụng bảo vệ.
Muốn ngăn chặn kiếp nạn này, chỉ có thể dựa vào thân xác của mình.
Hiểu được điểm này, Dương Khai không lãng phí chân nguyên nữa, mà tập trung vào biến hóa cơ thể, đỡ màn đột kích của gió lốc!
Hắn như con thuyền lá trong cơn bão táp, giữa sóng xô hãi hùng, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Nhưng thần kỳ thay, hắn nghiêng trái nghiêng phải, cho dù thân thể không cố định nhưng sức lực vẫn còn nguyên.
Lực tinh không có ở khắp nơi, dũng mãnh tràn vào thân thể Dương Khai từ những vết thương trên người, từng luồng năng lượng kỳ lạ xốc vào, đấu đá trong cơ thể hắn.
Lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, mặt Dương Khai mặt cứng đờ, máu chảy như mưa, cả người không chỗ nào không bị thương, gân mạch máu thịt lộ cả ra ngoài, trông khủng khiếp vô cùng.
Cho dù có thi triển Ma Thần Biến, trong cơn gió lốc tinh không này, thân thể cứng cỏi của Dương Khai cũng không thể chịu đựng được, thân thể bị tổn thương, thần hồn chấn động, năng lượng thần hồn trong thức hải dường như cũng bị thổi bay đi.
Không dám chần chừ, Dương Khai vội vàng lấy Vạn Dược Linh Nhũ ra, bất chấp dược liệu Thánh cấp này quý báu đến đâu, hắn há mồm nuốt xuống, rồi lại bôi lên người.
Dược liệu cực mạnh phối hợp với lực khí huyết tràn đầy sau khi thi triển Ma Thần Biến, vết thương trên người nhanh chóng lành lại, nhưng vừa lành lại bị thương, mấy lần như vậy, mãi không kết thúc.
Thời gian trôi qua, khí tức hủy diệt càng lúc càng nồng nặc, càng lúc càng cuồng bạo, Dương Khai dần dần bị cuốn vào trung tâm của gió lốc tinh không.
Từng miếng thịt bị lóc khỏi xương cốt, lộ ra phần xương lấp lóa kim quang.
Đó là Ngạo Cốt Kim Thân! Là thân cốt của Đại Ma Thần!
Dưới sức tàn sát của gió lốc tinh không, cốt thân bình yên vô sự, không bị chút tổn thương.
Dương Khai đã tê rần cả người, trong đầu chỉ còn một ý niệm ngoan cường giãy giụa để hắn cố gắng đến cùng, hắn biết, nếu chịu thua, thì mình sẽ xong đời.
Tuy hắn cũng không rõ mình có thể sống sót sau kiếp nạn này hay không, nhưng nếu liều mạng, thì luôn có hy vọng.
Thời gian chưa bao giờ chậm đến thế, từ khi bị cuốn vào gió lốc tinh không đến bây giờ, không quá nửa tuần hương, Dương Khai lại thấy như nhiều năm đã trôi qua, mỗi một hơi thở đều khó khăn như bị tra tấn.
Vạn Dược Linh Nhũ bị tiêu hao không ngừng, đến nước này, Dương Khai không thể tiết kiệm dược liệu Thánh cấp này nữa.
Máu thịt bị gió lốc tinh không hủy hoại đang tái sinh, càng lúc càng cứng cáp, có thể ngăn được những thương tổn lớn hơn nữa.
Cũng không biết bao lâu, sức mạnh cuồng bạo giảm đi không ít.
Tinh thần Dương Khai chấn động, cẩn thận xem xét, phát hiện mình đã thoát khỏi trung tâm của gió lốc.
Thời điểm khó khăn nhất đã qua, Dương Khai mừng như điên, cảm thấy mình có hy vọng sống, gắng sức đứng dậy.
Năng lượng cuồng bạo ngày càng giảm, thời gian trôi qua, gió lốc tinh không ập đến, thổi bay Dương Khai ra xa.
Dương Khai đầu váng mắt hoa hồi lâu, mới dần ổn định lại, kinh ngạc nhìn gió lốc tinh không dần biến mất, không kìm được bật cười ha hả.
Tiếng cười khàn khàn, không còn sức nhưng đầy vui sướng.
Ngay sau đó, linh hồn Dương Khai run rẩy, như bị bóng tối nuối trọn, hắn rơi vào hôn mê.
...
Trong hư không vô tận, Dương Khai nằm bất động, đến sức giơ ngón tay lên cũng không có, thân thể và thần hồn buông lơi, cảm giác máu thịt của mình đang thay đổi.
Hắn không biết mình hôn mê đã bao lâu rồi, cơn đau nhức khắp mình mẩy đã kéo hắn tỉnh lại.
Cho dù không nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, nhưng Dương Khai biết, mình rất thê thảm, bởi vì hắn cảm giác được, máu thịt của mình thiếu đi rất nhiều.
Máu ma thần tỏa ra kim quang vàng nhạt từ trong người, mang đến sức sống cuộn trào mạnh mẽ, vỡ ra từ mạnh máu, hóa thành một dòng năng lượng tinh hoa lạ thường, chữa trị những tổn thương gân mạch và máu thịt của hắn.
Ngạo Cốt Kim Thân là căn cơ sinh ra máu ma thần, sau kiếp nạn này, Ngạo Cốt Kim Thân như cũng bị kích phát công năng, từng giọt máu tinh thuần của ma thần chậm rãi sinh ra, mỗi giọt sinh ra, sẽ chuyển hóa thành lực sinh mạng cho Dương Khai.
Lúc ở Ma Thần Bảo, Dương Khai thấy được sức khôi phục và lực kháng đòn dũng mãnh của tộc Cổ Ma, tố chất thân thể của họ, võ công so với võ giả khác còn mạnh hơn mấy lần.
Vì bọn họ có huyết thốngthượng thặng, có năng lượng mỏng manh của Đại Ma Thần chảy trong cơ thể.
Mà Dương Khai thân là người thừa kế chính thống của Đại Ma Thần, về sức hồi phục và lực kháng đòn, còn mạnh hơn tộc Cổ Ma không biết bao nhiêu lần.
Gân mạch và máu thịt cứng cáp chuyển động không ngừng, dưới tác dụng của máu ma thần, những nơi bị tổn thương đều tỏa ra hào quang màu vàng, gân mạch đứt rời được nối lại, cứng chắc hơn xưa, máu thịt bị tổn hại cũng được chữa trị.