Trong Tinh Không vô tận, một quầng sáng màu nâu bao lấy Dương Khai và Địch Diệu, trong quầng sáng, có một luồng năng lượng không chút kiêng dè đâm qua đâm lại, xâu xé thân thể hai người.
Cả hai đều để trần thân trên, lộ ra cơ thể cường tráng, máu chảy đầm đìa, trên da thịt chi chít những vết thương, máu thịt nhu động không dứt.
Tuy Địch Diệu có gương mặt trắng trẻo còn đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng thể chất y cũng tương đối mạnh, hoàn toàn không phải là ở cấp bậc luyện đan sư có thể có, có thể nói Địch Diệu cũng giống Dương Khai, không những tinh thông luyện đan, về lực chiến đấu cũng có độc đáo riêng.
Hai người ngồi ngay ngắn trong sự bảo vệ của bí bảo phòng ngự, vừa lấy cách này rèn luyện thân thể mình, vừa lĩnh ngộ sự kỳ diệu của lực tinh không.
Đến Tinh Không đã hai ngày, hai ngày này, Địch Diệu luôn thử mở rộng lớp thủ hộ của bí bảo phòng ngự, để lực tinh không tràn vào, lượng độ cũng ngày càng lớn, đối với y mà nói, thu hoạch không nhỏ.
Hai ngày tôi luyện khiến thân thể hắn mạnh lên nhiều.
Nhưng Dương Khai dần dần có chút bất mãn, bây giờ lực tinh không tràn vào, hắn hoàn toàn không có chút áp lực, ngược lại Địch Diệu thì lần nào trông bộ dạng cũng đều như sắp tới cực hạn.
Nếu cứ tu luyện như vậy, hắn không thể tiến bộ được nhiều.
Nghĩ một hồi, Dương Khai nói:
- Địch huynh, chúng ta chia ra hành động đi. Ta thấy huynh duy trì bí bảo này, có vẻ cũng rất tiêu hao chân nguyên, không có ta, huynh sẽ thoải mái hơn.
Hai ngày này, Địch Diệu cũng liên tục dùng đan dược bổ sung chân nguyên, nếu không thì không thể duy trì công năng của bí bảo.
Y mang toàn đan dược thượng hạng đến, rõ ràng là đã sớm có chuẩn bị.
Nghe vậy, Địch Diệu cau mày nói:
- Tách ra thì không thành vấn đề, nhưng huynh có bí bảo phòng ngự Thánh cấp không? Thánh cấp hạ phẩm chưa chắc được, phải là Thánh cấp trung phẩm trở lên đấy.
- Ta nghĩ, chắc ta không dùng đến bí bảo.
Dương Khai nói một cách quái đản.
- Cái gì?
Địch Diệu tưởng mình nghe nhầm.
- Đừng nói huynh muốn dùng thân thể mình gánh đỡ lực tinh không đấy chứ?
- Ta thử xem đã, nếu không được thì tính sau.
Dương Khai đề nghị.
Địch Diệu cau mày, rất lâu sau mới khẽ gật đầu:
- Vậy huynh cẩn thận, tuy ta biết thân thể huynh mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng đây không phải chuyện đùa, nơi này là Tinh Không, thân thể mạnh đến mấy cũng chỉ có đường chết, cường nhân Nhập Thánh Cảnh cũng không ngoại lệ.
- Ta biết.
Dương Khai cười ha hả
- Ta ra đây.
Lời vừa dứt, Dương Khai đã xuyên qua phạm vi thủ hộ của bí bảo phòng ngự.
Đặt mình vào giữa Tinh Không, Dương Khai lập tức thấy khác hẳn, một thứ năng lượng khó tả nhoi nhúc bốn phương tám hướng, như kẻ thù vô hình, không chút lưu tình tấn công hắn.
Vù vù vù...
Trên thân hình cao lớn đó, lập tức có thêm vô số những vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra, nhưng Dương Khai không cảm thấy đau đớn, mà còn sướng như điên.
Quả nhiên, thân thể của mình có thể chịu được sức xâu xé của lực tinh không, chẳng những không phải lo sẽ chết, ngược lại nếu tu luyện ở đây, có thể thu được thành quả khó mà tưởng nổi.
Sắc mặt Địch Diệu liền thư thái trở lại, giật giật khóe miệng, có phần hâm mộ đố kị nói:
- Quái vật!
Y không dám rời khỏi vòng bảo vệ của bí bảo phòng ngự, tuy thể chất của y không kém, nhưng còn xa mới đạt tới trình độ như Dương Khai.
Thậm chí có thể nói, dù cho y thêm mấy năm, cũng chưa chắc đạt được.
- Cảm giác thế nào?
Địch Diệu nhanh chóng bình tâm trở lại, tò mò hỏi.
- Đã lắm.
Dương Khai làm bộ mặt mất hồn, nháy mắt nói:
- Địch huynh có muốn ra thử không?
- Miễn đi, ta tự biết mình!
Địch Diệu vội vàng từ chối.
- Ừm, huynh không cần dùng đến bí bảo phòng ngự, vậy chúng ta tách ra hành động, xem ai tìm được thông đạo hư không xuống Thông Huyền đại lục trước.
- Được!
Dương Khai gật đầu.
- Ở đây không tiện liên lạc, nếu ta tìm được thông đạo hư không trước, mà ta lại không chịu nổi nữa, còn huynh vẫn không xuất hiện, thì ta về trước đấy.
- Địch huynh không cần lo lắng cho ta, ta chơi đủ rồi sẽ đi.
- Vậy huynh cẩn thận, đừng để chết đấy.
Địch Diệu trầm giọng dặn dò:
- Còn chuyện này nữa, lực tinh không không phân bố đều nhau, đã hình thành thì không đổi, không chừng sẽ có chỗ lực tinh không mạnh hơn, những chỗ đấy huynh không nên đến, khéo vong mạng như chơi!
- Có chỗ như thế nữa ư?
Vẻ mặt Dương Khai như nóng lòng muốn thử, cực kỳ hưng phấn.
Địch Diệu day day trán, cảm thấy đau đầu, y phát hiện, Dương Khai tuy giống tính mình, nhưng có điểm tuyệt đối không giống, khi đối mặt với nguy hiểm, y muốn yên ổn, nhưng Dương Khai lại thuộc kiểu ưa mạo hiểm.
- Những gì cần nói ta đã nói rồi, nếu huynh muốn chết cũng không liên quan đến ta, gặp lại ở Phù Vân Thành!
Địch Diệu chắp tay, không chờ Dương Khai phản ứng, quay người bước đi.
- Huynh cầm lấy cái này.
Dương Khai ném ra một vật cho Địch Diệu.
- Gì đây?
- Đồ tốt.
Dương Khai cười khì khì.
- Nếu bị thương nặng thật, bôi thứ này ngoài da, sẽ lành rất nhanh.
- Cảm tạ.
Địch Diệu mỉm cười gật đầu, nhanh chóng vào trong giữa Tinh Không, càng lúc càng xa.
Nhìn bóng lưng y đi khuất, Dương Khai khẽ mỉm cười.
Dương Khai rất có thiện cảm với Địch Diệu, lấy được Ma hoa ngàn năm cũng là nhờ sự giúp đỡ của y, nếu không có y, Dương Khai nghĩ mình không hành sự được thuận lợi như vậy.
Cho nên trước khi chia tay đã tặng cho y chút Vạn Dược Linh Nhũ.
Dương Khai của ngày trước, không tiếp xúc với việc luyện đan, không biết phân biệt cấp bậc cao thấp và giá trị của các dược liệu, nhưng hiện tại, hắn sớm đã trở thành luyện đan sư có chút bản lĩnh, nhãn giới cũng tốt hơn trước kia.
Hắn cũng đã nhận ra được cấp bậc của Vạn Dược Linh Dịch và những thứ khác rồi.
Vạn Dược Linh Dịch thấp nhất, đại để là thuộc Linh cấp, Vạn Dược Linh Nhũ là Thánh cấp, còn về Vạn Dược Linh Cao có phân lượng ít nhất đó, Dương Khai vẫn chưa nhìn ra, nhưng luôn cảm thấy nó có điểm khác nhau, như đã vượt ra ngoài phạm trù Thánh cấp.
Đưa Vạn Dược Linh Nhũ cho Địch Diệu, coi như là có qua có lại.
Đứng im tại chỗ trong giây lát, Dương Khai mới xoay người, đi ngược hướng với Địch Diệu.
Tiến vào trong Tinh Không vô tận, vật để xác định phương hướng chỉ có duy nhất một tinh cầu Thông Huyền đại lục bên dưới kia, Dương Khai vừa tìm kiếm thông đạo hư không, vừa tôi luyện thân xác.
Lực tinh không không lúc nào là không xâu xé thân thể hắn, lực này dù không nguy hiểm tới tính mạng Dương Khai, nhưng đủ làm hắn bị thương.
Máu chảy ra, mơ hồ có thể thấy được sắc vàng mờ mờ.
Đó là máu của ma thần.
Lệ Dung và Hàn Phi từng nói, sẽ có một ngày, máu của Dương Khai sẽ biến thành màu vàng hoàn toàn, đến lúc đó, hắn có thể có được bản lĩnh thông thiên giống Đại Ma Thần trong truyền thuyết.
Dương Khai rất trông ngóng ngày này sẽ đến.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dương Khai cũng không rõ mình lưu lạc trong Tinh Không bao lâu rồi, ban đầu, lực tinh không có thể làm tổn thương thân thể hắn, thời gian dần qua, sau khi thân thể hắn cứng cáp hơn, những sức mạnh này tấn công vào người chỉ như gãi ngứa.
Dương Khai vẫn chưa tìm thấy thông đạo hư không, hắn cảm giác mình đi nhầm đường rồi, hướng Địch Diệu đi mới là hướng có thông đạo hư không.
Nhưng hắn cũng không vội, không ngừng đi lại trong Tinh Không, tìm kiếm nơi có thể tôi luyện thân thể, cảm ngộ thiên đạo.
Như lời Địch Diệu nói, trong Tinh Không này, năng lượng huyền diệu phân bố không đều nhau, có chỗ nhiều, có chỗ ít.
Nơi có nhiều sức mạnh chính là mục tiêu Dương Khai đang tìm kiếm, cũng chỉ ở đó, Dương Khai mới có thể tôi luyện hiệu quả.
Trong hành trình dài đằng đẵng vô biên này, tâm tính và ý cảnh của Dương Khai vô hình trung đã có thay đổi theo chiều hướng tích cực, tư duy và thần thức càng lúc càng nhạy bén.
Một ngày nọ, Dương Khai ngồi ở một nơi có năng lượng mạnh trong hư không để tôi luyện thân thể, thả thần thức để lãnh ngộ những điều huyền diệu trong Tinh Không, bỗng nhiên cảm giác có điều gì đó lạ thường.
Vội vàng tập trung tinh thần, điều tra cẩn thận, lát sau cũng đã phát hiện ra.
Hóa ra là là do Vô Tự Hắc Thư của hắn.
Nói đúng hơn, là do một thứ gì đó trong không gian Hắc Thư.
Tinh không lực bốn phía xâm nhập vào không gian Hắc Thư nhanh như cắt mà không để lại chút dấu vết, bị vật đó trong không gian Hắc Thư hấp thụ.
Quan sát cẩn thận, Dương Khai kinh ngạc hắn phát hiện thứ hấp thụ lực tinh không, lại là hai hòn đá tròn đen xì không rõ chất liệu, không tỏ công dụng đó.
Năng lượng nhập vào, hai hòn đá tròn phát ra hào quang mờ mờ, lúc sáng lúc tối, như bắt đầu có sức sống.
Dương Khai vô cùng ngạc nhiên.
Hắn nhận ra, muốn khám phá căn cơ của hòn đá này, không chừng mấu chốt là ở lực tinh không!
Bằng hữu của Đỗ lão lấy được hòn đá này mấy chục năm trước, cũng không phát hiện ra manh mối gì, bởi vì lão chưa từng tới Tinh Không.
Đúng là quá khéo, Dương Khai thầm nghĩ, tập trung tinh thần quan sát, hòng xem hòn đá này biến hóa thế nào.
Thời gian trôi qua, không biết là bao lâu rồi, Dương Khai dần nguội lòng.
Bởi vì hai hòn đá không biến đổi gì mấy, không ngừng hấp thụ lực tinh không, hào quang vẫn lúc sáng lúc tối, chẳng có tiến triển thêm.
Lắc đầu, không lãng phí thời gian nữa, Dương Khai đứng dậy, nhìn bốn phía, tìm phương hướng, lại bước vào hành trình trên Tinh Không.
Trong thời gian ngồi tôi luyện thân thể ở đây, đã tiêu hao không ít lực tinh không quanh đây, không tìm nơi khác thì không rèn luyện được.
Liên tục đổi vị trí, mỗi lần tìm đến một nơi, năng lượng đều đầy đủ hơn nơi cũ, thân thể của Dương Khai do đó cũng trở nên cứng cỏi nhanh chóng.
Vết thương trên người, cứ hết lớp này phủ lên thay lớp kia, chi chít đầy người, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng, chịu đựng đau đớn thế nào thì có được giá trị tương đương thế.
Thời gian dần qua, Dương Khai cũng không tìm được chỗ thích hợp cho mình tôi luyện nữa, những điểm chết trong không gian hắn từng qua, bây giờ bước lại chẳng còn bị ảnh hưởng nào nữa.
Tuy hắn tin là càng vào sâu trong Tinh Không, nhất định sẽ có năng lượng không gian cuồng bạo hơn, nhưng nếu vào sâu hơn, Dương Khai lo mình sẽ không tìm được đường về.