Vú Nuôi Của Rồng

Chương 65: Chương 65: Đời người chỉ là một giấc mộng ảo không thành




Trời mưa lất phất rơi ngoài mái hiên, A Khờ run rẩy giật mình tỉnh giấc mơ say. Cái bụng của hắn đang đói đến cồn cào, cơn mưa lại càng thêm lạnh buốt. Vậy mà trên thân hắn mồ hôi tuôn đầy như mưa xối. Hắn ngơ ngác nhìn mái ngói dột nát để cho nước mưa chảy vào, lại nghĩ đến những gì mà hắn vừa nằm thấy qua. Bộ quần áo rách nát trên người làm hắn như bừng tỉnh:

- Lẽ nào chỉ là một giấc mơ xuân thôi sao?

Hắn thơ thẫn hồi lâu nhìn cái bớt đỏ trên mặt qua hình chiếu nghiêng ngả dưới vũng nước mưa. Cái bớt ấy đã theo hắn hơn hai mươi năm qua, nó còn ở đấy thì hắn làm sao không nhận ra mình vừa mới mơ xong. Nhưng giấc mơ ấy làm sao mà thực quá đỗi, hắn ước gì mình mãi không cần tỉnh dậy nữa. Tiếng bước chân vội vã của một ai đó đang đi vào bên trong miếu. A Khờ như nhớ ra là mình vừa mơ thấy một giấc mơ tương tự như vậy. Hắn ngồi dưới pho tượng thần đổ nát mà run như cầy sấy.

- Không phải... không phải là mọi chuyện sẽ tiếp diễn như trong giấc mơ đấy chứ?

Hắn hưng phần nghĩ thầm trong bụng. Hắn ước gì mình ngay lập tức nhào ra để mà cho người ta đâm lên một nhát, sau đó lại xuyên qua đến trong thế giới giấc mơ của mình. Nhưng thứ hắn thấy đâu phải là như vậy? Một gã nam nhân toàn thân bịt kín đồ đen, trên vai vác một cái tấm chăn nệm cuộn tròn như một đòn bánh tét khổng lồ. A Khờ nhìn đến trân trân:

- Đây... đây không phải là thật a!

Khác biệt, hoàn toàn khác biệt với giấc mơ hắn vừa mơ thấy. Nhìn gã áo đen đang dần đi tới, hắn sao con dám nhào ra để cho người ta đâm hắn. Trái tim của hắn, hắn cũng không biết là nó lệch đi như trong mơ hay không. Nhưng chắc chắn một điều rằng, hắn mà để cho gã áo đen nhìn thấy sự có mặt của mình, mạng hắn chắc chắn nguy to. Hắn vội vàng nấp ngay phía sau bức tượng thần. Hai tay hắn vừa nắm chặt, vừa run rẩy. Mặc dù ở đây hắn bị kẻ khác khinh khi, đánh đuổi vì cho rằng hắn là điềm gở, nhưng hắn vẫn rất muốn sống. Hắn thật sự chưa muốn chết.

Gã áo đen hai mắt đảo quanh, bàn chân rón rén đi đến trước mặt pho tượng, rồi cẩn thận đặt cái chăn nệm để xuống đất. Trời mưa nước thấm đi vào, A Khờ nấp ở đằng sau mà vẫn cảm thấy cái chăn nệm kia vậy mà run lên từng chập.

- Quái lạ, bên trong lẽ nào có người hay sao?

A Khờ suy tư mà dự đoán. Quả thật đúng như hắn nghĩ, gã áo đen ánh mắt hèn mọn nhìn chằm chằm vào cái chăn đang cuộn tròn, hai tay không ngừng xoa xoa vào với nhau, miệng cười bỉ ổi nói:

- Tiểu mỹ nhân a tiểu mỹ nhân! Bổn đại gia vất vả lắm mới đem được ngươi ra đây. Hôm nay ngươi phải hầu hạ đại gia cho thật tốt a!

Gã nói xong ánh mắt lại đảo một vòng, xong rồi cẩn thận lật cái chăn nệm ra trải xuống đất. A Khờ vừa nhìn đến hai mắt liền trợn tròn:

- Trời ạ, đây là chuyện gì?

Hắn hít thở gấp gáp, trong lòng la lên. Người nằm trong đó không phải là thiếu phụ Nhược Lan mới mất chồng cách đây ba hôm hay sao? Tuy mẹ nàng đối xử với hắn rất tệ, nhưng mà nàng lại chưa từng khinh khi hắn lấy một lần. Chỉ là, trong giấc mơ đó hình như nàng không có giống như vậy. Còn bây giờ nhìn nàng hai mắt nhòe lên, thân hình trần truồng run rẩy đầy sợ hãi và uất nghẹn.Hắn trong lòng cảm thấy một bầu lửa nóng cuộn trào lên đến khó tả. Cứu, hay là không cứu nàng đây? Hắn đương do dự bỗng nhiên gã áo đen la lên:

- Ai, mau bước ra đây cho ta!

Không biết có phải vừa rồi do hắn hít thở gấp gáp nên đã để lộ hơi gió làm cho gã áo đen phát giác hay không. Bây giờ hắn chỉ là một phàm nhân, đối mặt với một tên trộm có nghề như gã hắn nào dám làm liều. Ánh mắt gã áo đồ đen lại quét ngang qua phía sau bức tượng, hai tay hắn giắt ở sau lưng mà cẩn thận bước đến từng bước. A Khờ thấp thỏm, hai tay nắm chặt.

- Đừng có lại gần, đừng có lại gần a!

A Khờ sợ hãi lẩm nhẩm trong bụng mà cầu nguyện.

- Meo... meo...

Một con mèo từ phía sau đột nhiên nhảy vọt tới, gã mặc đồ đen hai mắt trợn tròn, miệng hừ hừ mấy tiếng:

- Chỉ là một con mèo hoang, làm ta còn tưởng có kẻ nào đó dám dòm ngó bổn đại gia hành sự. Thật là đáng ghét!

Gã nói xong đem con dao ngắn cầm trong tay ném đi.

Phốc!

- Meoooo...

Con mèo kêu lên một tiếng rồi nằm giãy chết bên trong vũng máu. A Khờ sợ hãi đem tay bụm chặt miệng lại để không kêu lên thành tiếng.

- Ác, cái người này dĩ nhiên là quá ác!

Hắn sợ, thiếu phụ nằm im dưới đất còn sợ hơn.

- Khà khà khà, tiểu mỹ nhân! Bây giờ thì ngươi mau mau ngoan ngoãn hầu hạ bổn đại gia vui chơi một chút nào.

Ánh mắt bỉ ổi của hắn quét ngang thân thể trắng nõn của nàng. Hai bầu ngực no tròn của nàng thở lên từng tiếng gấp gáp. Nàng biết vận mệnh hôm nay của mình e rằng khó mà qua khỏi. Nàng nhắm mắt chấp nhận sự thật đớn đau trong lòng. Nước mắt nàng rơi dài xuống hai bên gò má. Chồng nàng vừa mất, thân thể nàng bị kẻ khác làm nhục. Nàng hận không thể tự mình kết liễu lấy mình. Bàn tay nhơ nhuốc, gớm ghiết của gã hắc y bắt đầu sờ soạng lên trên da thịt của nàng. Từng cơn run rẩy làm cho mưa rơi ngoài miếu trở nên gấp gáp hơn vô số lần. A Khờ nhìn không được, hắn không biết là mình tìm đâu đến một khúc cây mà hét ầm lao ra.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng sét đánh trên bầu trời, gã áo đen giật mình nhìn lại xung quanh. Rõ ràng vừa rồi hắn như nghe thấy tiếng ai la hét, làm sao vừa lúc trời cũng nổi lên sấm chớp đùng đùng. Một cái bóng đen từ trên bức tượng nhảy xuống. Gã áo đen khéo môi nhếch mép lên cười:

- Khà khà khà! Cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra rồi sao? Khà khà, vừa rồi ngươi nhìn thấy cũng không ít nhỉ? Vậy thì có thể đi chết được rồi đấy!

Gã rút nhanh con dao giấu ở thắt lưng, nhảy bổ đi tới. Nào ngờ đâu chân hắn vừa hay bị níu lại, động tác lỡ mất một nhịp. A Khờ hét lớn một tiếng, rồi đem khúc gỗ đập mạnh lên đầu gã. Gã nhìn thấy không gian như muốn xoay tròn, bức tượng thần như nhìn gã cười lên một tràng dài đây mỉa mai. Gã ôm cái đầu máu mà ngã lăn xuống đất. A Khờ biết gã con chưa có chết, đang muốn đập thêm cho gã mấy phát nữa. Nhưng khi hắn nhìn thấy Nhược Lan thân thể run lên từng chập, không biết là do nàng bị nhiễm lạnh hay bị sỡ hãi mà run lên như vậy. Nghe được giọng nói yếu ớt của nàng kêu lên:

- Hắn... hắn sắp tỉnh lại... mau... mau chạy đi...

Nàng hai tay xấu hổ đem chăn nệm cuộn tròn lại, ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn. Hắn thấy hơi thở của nàng có chút khác thường, không biết nàng có bị tên áo đen làm cho bị thương hay không. Hắn do dự một chút liền đi tới bên cạnh nàng, đem cả nàng và tấm chăn nệm vác lên trên vai, miệng tự nói với chính mình:

- Đã lỡ cứu người rồi, thì đành phải cứu cho trót vậy.

Trời phía bên ngoài mưa vẫn đổ xuống, A Khờ vội vã mang theo Nhược Lan chạy đi trong mưa. Hắn đang không biết là nên đem nàng trả lại cho mẹ nàng, hay kiếm một chỗ an toàn để mà lánh tạm. Vì tình hình lúc này có chút bất thường, hắn không dám lỗ mãng đem nàng trả về được. Lỡ như bọn họ nói hắn là tên đạo tặc, vậy thì không phải hắn rất thê thảm hay sao. Đây là Tây Thục Đế quốc, hắn chỉ là một phàm nhân, hắn không có thực lực để tự bảo vệ lấy mình, còn trông mong vào chuyện nói lý với thiên hạ được sao. A Khờ nhắm mắt, định cho mình một cái phương hướng mà chạy đi. Bầu trời u tĩnh, mưa cũng tạnh dần. Hắn không biết đây là chỗ nào, đoạn đường hắn đi cũng không biết được bao xa. Nhưng hắn biết, khoảng cách của hắn cùng với cái trần nhỏ đó đã rất xa rồi. Phía trước mặt hắn lúc này là một dãy rừng hoang vu, hẻo lánh. Hắn nghe thỉnh thoảng có tiếng sói tru, vài tiếng chim kêu đến lanhn sống lưng. Cái chăn nệm vậy mà càng lúc càng run lên mãnh liệt. Một con lợn rừng không biết từ đâu lao tới rống gào. Hắn nhìn thấy nó thì trợn hai mắt lên hét to:

- Trời ạ, là ma thú! Một con tam nhãn trư cấp một, không phải số ta lại xui xẻo đến như vậy chứ?

Hắn tuy là la lớn như vậy, nhưng chân vẫn chạy rất nhanh. Hắn không dám dừng lại một chút nào. Nói đùa gì chứ, hắn bây giờ là cái phàm nhân. Một phàm nhân nếu gặp dã thú đã khó giữ mình rồi, huống hồ là gặp phải loại yêu thú sơ giai cấp một thế này. A Khờ rầu rĩ trong lòng:

- Ta là chạy đi đến chỗ nào, làm sao mới đến lại gặp phải ma thú rồi. Gần chỗ phàm trấn chẳng phải là rất hiếm khi ma thú xuất hiện hay là sao? Ài, thật là...

Hắn thở dài một hơi rồi luồng đi như rắn. Con tam nhãn trừ chạy đuổi theo một đoạn, đột nhiên nó không dám đuổi tới nữa, chỉ phì phì thở ra khói trắng trên mũi, rồi nhanh chân chạy đi mất. A Khờ không biết chuyện này, khi hắn xoay người lại thì mới thấy con tam nhãn trư đi mất rồi.

- Không phải tại ta chạy đến lợi hại như vậy chứ?

Hắn đang tự sướng một mình, đột nhiên mặt đất dưới chân của hắn bị sụp xuống. Hắn kinh hãi hét lớn lên một tiếng:

- Aaaaaaaa... ta không muốn chết a...

Bịch!

Hắn cảm giác như mình vừa rơi xuống một lớp bùn đất mềm mại, vô cùng dễ chịu. Hắn hơi khom người đứng dậy, phủi lấy bụi đất trên người. Hắn cảm giác cả người nhẹ bổng, hơi kinh hồn quay lại nhìn. May là cái chăn nệm đem theo Nhược Lan rơi ở cách đó không xa. Hắn vội vàng chạy đến chỗ của nàng, cẩn thận tháo tấm chăn nệm ra. Thân thể trắng hồng của nàng run lên từng chập, giọng nàng yếu ớt kêu lên:

- Khó chịu... khó chịu quá!

Hắn không biết chút gì về y lý, hắn thấy nàng cứ run lên như vậy, hơi thở hỗn loạn không sao kiểm soát được. Hắn mới lo lắng đem tay đặt lên trán nàng, nhiệt lượng trên người của nàng quả nhiên rất cả. Từng mảng da thịt trên người nàng cũng bắt đầu đỏ lên. Hơi thở của hắn vừa phả ra, cánh tay của nàng cũng vươn tới đem thân thể có phần gầy yếu của hắn kéo ngã xuống. Hắn kinh hãi vội vàng muốn giãy thoát ra, đột nhiên nghe thấy tiếng nàng nói khẽ bên tai:

- Tướng công, mau yêu thiếp đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.