Vú Nuôi Của Rồng

Chương 64: Chương 64: Gặp lại Nhược Tử




Long hồn hiện, A Khờ hiển uy. Một khối thiết huyết nam nhân cuồn cuộn trong ngực, A Khờ hét lớn một tiếng:

- Phụ thể thuật, lên!

Toàn thân khí chất bất đồng thay đổi. Cái dáng cà lơ phất phơ hóa thành uy mãnh ngang dọc không sợ người. Một luồng khí tức long uy mạnh mẽ bao trùm không gian vạn trượng, một tiếng rồng ngâm chấn động tứ phương. Trên người A Khờ phản phất như đang tự khoác lên mình một bộ hoàng kim chiến giáp, trước ngực phô trương một cái đầu rồng vô cùng chói mắt. Tiêu Hùng khóe miệng co giật liên hồi, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn mang theo một tia run rẩy khó hiểu. Cảm giác nguy cơ mạnh mẽ làm Tiêu Hùng bất giác lùi lại mấy bước. Thân hình A Khờ chợt hiện, rồi như hòa lẫn vào trong tinh không mà biến mất.

Ầm!

Một gậy như ngũ sơn lôi đình giáng mạnh, Tiêu Hùng hai tay run rẩy sụp xuống hố sau trăm trượng.

Ầm! Ầm!

Lại đánh, liên tiếp mấy gậy mà Tiêu Hùng không cách nào ngăn trở. Đây là cái gì thực lực, hắn là làm sao đột nhiên tới, đột nhiên biến mất. Là Long Tinh Nguyệt quán chú thần thông thuật pháp thần cấp lên người A Khờ, cơ thể hắn mạnh mẽ xé rách hư không mà đi tới. Với thực lực mạnh mẽ như vậy, Tiêu Hùng làm sao lại là đối thủ của hắn. Chỉ là Long Tinh Nguyệt vừa mới thức tỉnh, duy trì thuật pháp phụ thể cũng chỉ có hạn. Nàng gấp gáp giục:

- Nhanh, giết chết hắn! Ta chỉ có thể giúp ngươi duy trì được nửa nén nhang. Ngươi còn không giết được hắn thì ta cũng hết cách rồi.

A Khờ sao không nhận biết việc này. Chỉ có điều, ở trước mặt hai chị em Tiêu Lăng kêu hắn giết đi huynh trưởng của các nàng, chuyện này hắn làm không được. Hắn không giết người nhưng công kích vẫn không ngừng ngơi tay. Tiêu Mỵ đứng bên trong kết giới phòng hộ, hai tay nắm chặt, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm A Khờ. Trong lòng nàng, hắn là một tên nam nhân xấu, lừa gạt tỷ tỷ còn ra tay đánh đại ca ca. Mặc dù lần trước hắn cứu nàng thoát khỏi nô phường, lại liên tục tìm kiếm tung tích của đại ca ca. Nhưng trong mắt nàng, hắn hoa tâm khắp nơi, trêu hoa ghẹo nguyệt không chút nào là người đứng đắn. Thố tộc các nàng, trọng nhất là nam nữ luyến ái, một vợ một chồng. Nên nàng chưa bao giờ nhìn A Khờ vừa mắt. Tiêu Lăng trong lúc thấp thỏm, hai tay nắm chặt, tâm tình vô cùng phức tạp. Tiêu Mỵ có thể không nhìn thấu tính cách của A Khờ, nhưng nàng là hắn thê tử, làm sao nhìn không ra rõ ràng. Nàng biết, hắn là đang mượn hồn thể của người khác để mở ra thuật pháp, thời gian duy trì không được bao lâu. Mặc dù nhìn thấy hắn hung hăn đánh, nhưng nàng cũng biết là hắn đang đánh nương tay. Lòng nàng vừa đau xót, vừa lại hạnh phúc. Hắn là đang nhìn lấy mặt mũi cũng như tâm tư của nàng nên mới làm như vậy. Nhưng hắn càng làm như vậy lòng nàng càng đau. Ca ca nàng hiện tại thần trí mơ hồ, không còn nhận ra thân nhân. Chỉ cần sơ sảy một chút, chắc chắn A Khờ sẽ gặp nguy hiểm.

Trong lúc nàng đang lo lắng, binh đoàn hắc kỵ do Xuân Nhi lãnh đạo tạo thành một cơn cuồng phong cuốn quét hết thẩy. Bạch Tượng khổng lồ cũng được, Thần Quy Cửu Đầu Xà cũng tốt. Một thân phụ thể do Bạch Lang nữ thần quán chú lên trên người Xuân Nhi tạo thành một lực trùng kích mạnh mẽ. Thánh thú hậu kỳ như Bạch Tượng cũng chỉ chống đỡ không quá ba mươi hơi thở đã bị nàng đánh cho trọng thương. Chín cái đầu rắn của Thần Quy Cửu Đầu Xà cũng bị nàng vặt xuống tám cái. Dù nó có nhanh chóng mọc lại đầu rắn cũng là thực lực đại giảm. Binh đoàn phía sau chém giết không ngừng nghỉ, hỡi là ma thú nhảy vào vòng chiến đều bị loạn pháp phân thây. Tuy rằng người ngã ngựa đổ, nhưng khí thế của họ vẫn hung mãnh phi thường. Bọn họ từng là thiết huyết binh đoàn, thân kinh ngàn trận, từ lâu đã quên mất sinh tử. Sự tồn tại của bọn họ chính là giết chóc và sinh tồn. Trong mắt huyết quang, máu nhuộm chiến bào. Trương Tuấn cũng là một cái thủ lĩnh quân đội tài năng, binh tuy không quá đông, nhưng trận hình chặt chẽ. Ma thú có thể đông, lại là tự công tự thủ, không có bất cứ trận hình gì. Chỉ có thể mạnh mẽ để mấy ngàn binh sĩ hắc kỵ giết chóc không nương tay.

Phía bên kia tường thành, công chúa Trịnh Tú Trinh dẫn lĩnh hai vạn tu sĩ thủ thành công phá vòng vây. Tuy đội quân thủ thành thực lực thua xa đội quân hắc kỵ mấy ngàn người, nhưng trên người trang bị cũng không phải là ít. Các loại pháp bảo, pháp khí công kích, phòng ngự đều được thi triển đi ra. Đánh đánh, giết giết một hồi. Hơn trăm vạn ma thú tổn thất đã quá nửa, hai đội quân từ hai hướng công kích đến cũng hao tổn không nhỏ. A Khờ cũng đánh cho Tiêu Hùng tay chân rối mù.

Đúng lúc này, phía xa xa vùng chân trời, một vật thể không lồ từ xa lù lù đi đến. A Khờ thực lực đại tăng, ánh mắt nhìn đến một chút liền nhận ra được đó là một chiến phi thuyền loại lớn. Trên đó quân bị chỉnh tề, phía trước có một nam tử trẻ tuổi tiêu sái chắp tay sau lưng. Trên thân một bộ hoàng bào ngũ long vô cùng chói mắt. Mặt dù phi thuyền lớn, nhưng tốc độ lại không nhỏ. Chỉ có điều, A Khờ nhận ra ngươi đến tâm không phải là tốt. Rõ ràng bọn họ có thể tăng tốc cứu viện, lại làm như vẻ bàng quang chẳng chút gấp gáp gì. Công chúa Trịnh Tú Trinh cũng đã nhìn ra, thuyền này là chiến thuyền của Đại Việt Đế quốc, người đứng ở trên đầu thuyền còn không phải nhị hoàng tử, Ngô Bá thì là ai.

Nàng chán ghét hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng một tiếng:

- Nhanh không đến, chậm không đến, lúc này lại đến. Ngô Bân, ngươi giỏi lắm! Nam Việt quốc của ta tuy phải lệ thuộc vào đế quốc các ngươi, nhưng món nợ này ta cũng sẽ không có dễ dàng mà bỏ qua. Hãy đợi đấy!

Nàng trong lòng mắng chửi một hồi, miệng vẫn là giả vờ ra vẻ vui mừng hô lên:

- Nhị hoàng tử, ngươi đến thật đúng lúc a! Chúng ta sắp không trụ nổi rồi, xin thỉnh hoàng từ xuất binh!

Nàng lời nói tuy khiêm tốn, nhưng lời lẽ rõ ràng là đang chửi khéo Ngô Bân. Ngô Bân chắp tay cười lên hà hà:

- Tú Trinh, ngươi vẫn là vất vả rồi a! Bổn hoàng tử thật sự là chậm trễ một ít, làm nàng phải sợ hãi rồi!

Ngô Bân vừa nói, vừa phất tay hiệu lên cho tu sĩ trên thuyền lao ra công kích ma thú. Tiêu Hùng nhìn thấy tình hình bất lợi, liền gầm lên một tiếng rồi vung chưởng đánh lên người A Khờ. A Khờ ở trước mặt nhiều người như vậy cũng làm ra vẻ vận sức chống đỡ, lại âm thầm vận lực đẩy Tiêu Hùng lui ra xa. Tiêu Hùng không chút chần chờ mà chạy thoát đi. Không biết Tiêu Mỵ từ lúc nào từ phía sau đuổi theo Tiêu Hùng, ánh mắt cay độc liếc nhìn A Khờ. A Khờ hai mắt trợn trừng:

- Cái này...

Hắn lúc này quay lại mới biết, kết giới đã được giải trừ, mà Tiêu Mỵ nhờ thế mới chạy đuổi theo Tiêu Hùng. A Khờ rất là buồn bực, chính hắn là người cứu nàng ra khỏi nô tràng, cũng là chính hắn lưu tay thả ra Tiêu Hùng. Vì lý gì mà nàng ánh mắt nhìn hắn như vậy? Hắn tuy rằng rất khó chịu, cũng không có ghét nàng. Dù sao nàng cũng là một cái em vợ, mà em vợ thì phải nâng niu, yêu thương mới là. Hắn nghĩ đến đó đột nhiên rùng mình một cái:

- A Khờ ơi A Khờ, ngươi là đang nghĩ bậy bạ cái gì đấy!

Lúc này nhóm người Tiêu Lăng cũng vừa hay chạy đến. Trương Tuấn dẫn theo binh đoàn hắc kỵ đứng trước người hắn rồi quỳ rạp xuống đất. Thấy thủ lĩnh quỳ xuống, đám binh sĩ phía sau đều cũng quỳ xuống. A Khờ nhìn bọn họ rất là vừa mắt, cười lên ha ha, nói:

- Một đại nam nhân, quỳ cái gì mà quỳ! Mau đứng lên, mau đứng lên cho ta!

Trương Tuấn một mực không chịu đứng dậy, miệng không ngừng hô lớn:

- Là thuộc hạ bất tài, đã đến chậm trễ! Kính xin chủ nhân trách phạt!

A Khờ nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì cười ha ha:

- Cái gì trách phạt với không trách phạt! Lúc nãy không có các ngươi đến hỗ trợ kịp thời thì ta còn có thể đứng đây để mà nói chuyện được nữa hay sao? Mau đứng lên cả đi!

Thấy hắn vẫn chần chờ chưa chịu đứng dậy, A Khờ không vui, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Trương Tuấn đi theo hắn tuy không lâu, nhưng tính khí hắn thế nào Trương Tuấn vẫn hiểu được ít nhiều. Biết hắn sắp tức giận, Trương Tuấn cũng không dám trái lệnh, đứng dậy nói:

- Chủ nhân, từ khi rời đi Hắc Thạch thành, thuộc hạ đã tận thực thu lưu lại mấy vậy huynh đệ Hắc Kỵ doanh lưu lạc khắp nơi. Thuộc hạ vô năng, chỉ có thể thu thập được một phần. Tất cả bọn họ đều một một trang thiết huyết binh sĩ, nếu có thể tăng trưởng thực lực. Thuộc hạ tin răng chủ nhân sau này ắt hẳn sẽ có cuộc sống khoái hoạt, thoải mái không lo thiên hạ dòm ngó!

A Khờ nhìn mấy ngàn binh sĩ hàng ngũ chỉnh tề, khí thế oai hùng. Hắn không khỏi đắc ý cười lớn, mà vỗ lấy vai Trương Tuấn cười lên ha ha:

- Tốt, rất tốt! Ngươi sau này là một cái phó thống lĩnh Huyết Kỵ doanh binh đoàn do ta thành lập. Lấy chi binh sĩ này làm trung tâm, ta muốn người trong thiên hạ sau này đều phải nhìn ta mà lát mắt.

Hắn đang lúc dương dương tự đắc, thì từ phía sau có người đi tới hừ lạnh:

- Hừ, đúng là đồ khoác lát không biết xấu hổ!

A Khờ hơi bị cụt hứng, hắn quay mặt lại nhìn rồi cười lên hì hì:

- Xuân Nhi, ngươi là nang khen ta hay là đang mắng ta đây?

Một cái thiếu nữ áo trắng phất phơ, khuôn mắt hồng nhuận nhìn hắn trợn mắt mắng:

- Mặt dày, ngươi đúng là một cái mặt dày vô sĩ!

Nàng đương lúc muốn mắng hắn thêm một tràng nữa, nhưng mà lúc này đã có một trung niên nam tử mặt chiến giáp hoàng kim, trên mang phù hiệu đầu rồng vô cùng chói mắt tằn hắn đi tới:

- Xuân Nhi, ngươi là một cái nữ nhân, làm sao lại ăn nói như phường vô lại như vậy? Thật muốn làm ta mất mặt với thiên hạ hay sao?

- Hừ!

Nàng tức giận dậm chân một cái, rồi cũng không nói thêm lời nào nữa. A Khờ nghi ngờ nhìn trung niên nam tử trước mặt:

- Người đây là...

Hắn đang hỏi thì có một thiếu nữ mặc áo lụa màu hồng phấn, ngoái đầu ra nhìn hắn cười:

- Ngươi còn không chịu đứng lên gọi người ta là một tiếng nhạc phụ! Thanh niên bây giờ thật không biết cái gì là lễ nghĩa!

Thiếu nữ làm như bộ dạng cao nhân đắc đạo, lời lẽ nói ra thật khiến người ta có chút buồn cười. Nhưng hắn vừa nhìn thấy nàng đều là mồm miệng mở to. Hắn nghĩ lại chuyện gần nửa năm trước bị nàng chơi cho một trận thừa sống thiếu chết, hai trán gân xanh nổi lên, lưng thì mồ hôi chảy ròng.

- Thế nào, hôm nay ta mới nghĩ ra một cái trận pháp mới. Ngươi có muốn cũng ta thử trận một chút hay không?

Nhìn nàng cười cười tiến gần về phía mình. Hắn hai mắt mở to mà muốn la lên:

- Tha mạng, tha mạng a!

Mọi người đều kinh ngạc không hiểu, hắn vừa khi nãy còn rất oai phong lẫm liệt, làm sao vừa mới nhìn thấy thiếu nữ trông rất bình thường trước mắt lại bỏ chạy nhanh đến như vậy. Chỉ có Xuân Nhi là đứng ở một bên che miệng cười thầm. Nàng bình thường đánh không lại hắn, miệng cũng không đấu lại. Hắn đôi lúc còn lợi dụng tàn hồn của Bạch Lang nữ thân mà chiếm tiện nghi trên người của nàng. Hôm nay thấy hắn bị cô cô của mình hù cho sợ chạy như vậy, trong lòng nàng càng đắc ý cười to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.