Khói phun trào, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Cơ Hạo vung cột vàng nặng trịch, hướng về cửa tàng bảo đại điện điên cuồng đánh phá một trăm lần, cửa bị va đập bắn đốm lửa tung tóe, cửa điện kim loại dày nặng chỉ hơi hướng vào phía trong lõm xuống.
“Tu Xà kia, lực lượng thật mạnh!”
Nhìn mình thành tích sau khi công kích mãnh liệt một phen của mình, Cơ Hạo không khỏi hướng bốn người A Bảo nhìn một cái.
Tu Xà chỉ vài lần đánh mạnh đã đem cửa điện công phá, bởi vậy có thể thấy được Tu Xà không hổ là cự yêu lâu năm trong hồng hoang sót lại, thực lực của hắn quả thực mạnh hơn Cơ Hạo rất nhiều. Dù là cự yêu như thế, dưới sự liên thủ bốn người bọn A Bảo, ngay cả sức đánh trả cũng không có, đã bị đánh cho hồn phi phách tán, càng có thể thấy được thực lực bốn người bọn A Bảo đáng sợ bao nhiêu.
“Cái cửa này, thật đúng là… Ta thật là ngu xuẩn!”
Có chút xấu hổ nhìn nhìn cửa điện kia, Cơ Hạo cười khan vài tiếng, vứt cây cột vàng vụng về nặng nề, vung tay lên rút Cửu Dương Đãng Ma Kiếm. Thái dương đạo chủng chậm rãi xoay tròn, từng mảng ánh sáng vàng theo cánh tay không ngừng rót vào trong Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, chín vầng mặt trời chói chang dần dần từ trên chín miếng thái dương thần phù trên thân kiếm phun ra.
“Phá cho ta!” Cơ Hạo khẽ quát một tiếng, trường kiếm rung động, chân đạp Bắc Đầu Thất Tinh Bộ, mang theo mấy chục tàn ảnh lao về phía trước, Cửu Dương Đãng Ma Kiếm mang một vòng hồ quang màu vàng, nhẹ nhàng bâng quơ bổ vào trên cửa điện.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, cửa điện kim loại dày tới một trượng ầm ầm hòa tan, đầy đất đều là kim loại lỏng đỏ rực tùy ý chảy.
‘Tốt’ !
A Bảo, Quy Linh, Kim Linh, Vô Đương bốn người đồng thời tán thưởng một tiếng, vừa rồi Cơ Hạo chém ra một kiếm đó, đã được một phần vạn tinh nghĩa kiếm đạo Vũ Dư đạo nhân truyền thụ.
Cơ Hạo bái vào môn hạ Vũ Dư đạo nhân chưa tới trăm năm, thật sự được Vũ Dư đạo nhân truyền thụ kiếm đạo chỉ mấy tháng, có thể lĩnh ngộ một phần vạn kiếm đạo tinh nghĩa của Vũ Dư đạo nhân, thiên tư bực này đã có thể xưng là khủng bố. Nhiều ký danh đệ tử, ngoại môn đệ tử của Vũ Dư đạo nhân, bọn họ bái vào môn hạ Vũ Dư đạo nhân đâu chỉ vạn năm, nhưng thu hoạch ngay cả một phần ngàn của Cơ Hạo cũng không bằng.
Cơ Hạo thu kiếm, đạp ngược thất tinh xoay người quay về, một kiếm thuận thế phun về phía sau.
Từng dải kim quang mãnh liệt mảnh như sợi tóc, không thể nhìn thẳng từ trên lưỡi kiếm tuôn ra, kéo theo từng đạo quỹ tích hình cung vô thanh vô tức đảo qua hư không. Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, cửa mấy chục tòa điện phủ phụ cận bị một đòn của kiếm quang phá vỡ, cửa kim loại vỡ vụn nặng trịch sập xuống, đập mặt đất nhoáng lên một phen.
“Những người này. Đều đã chết.”
Phong Hành đang dùng ánh tên phong tỏa cửa đại điện Tu Xà đập vỡ vội nói: “Nhiều người ta cũng chưa thương tổn đến bọn hắn, bọn hắn đã chết rồi!”
A Bảo vung tay áo, hướng các chiến sĩ thủ hạ Tu Xà thất khiếu đổ máu ngã lăn chộp một cái, ngửi ngửi khí tức chộp tới từ trên thân bọn họ, lạnh lùng nói: “Bọn họ bị đan độc của Tu Xà giết… Ừm, không ổn, sợ là chúng ta xâm nhập thiên đình, đã bị người ta biết được!”
A Bảo vừa dứt lời, một mảng mây nước màu đỏ tươi đã quay cuồng từ xa xa lao nhanh tới.
Trong mây nước, một quái ngư hình dạng như cá chép, nhưng toàn thân đỏ rực, trên vây cá mơ hồ có ánh lửa lóe lên, thân dài trên trăm trượng lắc đầu quẫy đuôi hét giận dữ lao tới đánh giết. Toàn thân quái ngư lân giáp lung lay, khi bay lân giáp không ngừng khép mở va chạm, phát ra tiếng vang to rõ ‘Leng keng’.
“Hoành Công Ngư?” Quy Linh cười: “Năm đó ở dưới núi Côn Luân từng gặp hắn, bần đạo còn muốn thu hắn làm trấn sơn linh thú trông coi môn hộ, lại bị hắn mạnh mẽ chạy mất. Thằng nhãi này đao thương bất nhập, lửa đốt không tổn thương, thật ra hơi khó đối phó.”
Hoành Công Ngư, thiên địa dị chủng, cũng là sinh linh hồng hoang, tổ linh đồ đằng Bắc Hoang Hoành Công nhất tộc cung phụng chính là hắn.
Cách thật xa, Hoành Công Ngư ngoác cái mồm rộng, mấy ngàn ánh đao màu đỏ dạng hình như vẩy cá lao vút, như mưa rào hướng đoàn người Cơ Hạo bổ bừa tới. Cùng lúc đó càng có một thanh âm sang sảng tức giận từ trong miệng hắn truyền đến: “Tu Xà là bạn thân của ta, các ngươi giết hắn, giống như giết ta! Tôn chủ không cho phép chúng ta rối loạn vị trí… Nhưng ta sao có thể đồng ý cho các ngươi sống sót?”
Hò rống một phen, Hoành Công Ngư đã lao tới đỉnh đầu đám người Cơ Hạo.
Càng có mấy vạn chiến sĩ Hoành Công bộ mặc trọng giáp vẩy cá màu đỏ tươi, cầm cung mạnh nỏ cứng đạp mây nước lao lên. Cách mấy chục dặm, các chiến sĩ Hoành Công bộ đó đã kéo cung bắn tên, từng ánh tên màu đỏ giống như sao băng lao qua không trung, hỗn tạp hướng đoàn người Cơ Hạo rơi xuống.
A Bảo vung tay áo, đỉnh đầu phóng lên một đám mây lành, một tòa Linh Lung Bảo Tháp toàn thân dâng trào huyền hoàng khí từ trên mây lành trồi lên.
Tòa Linh Lung Bảo Tháp này là hộ thân chi bảo của Đại Xích đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân ra mặt, giúp Cơ Hạo từ trong tay Đại Xích đạo nhân mượn được. A Bảo tu vi hùng hậu, lấy pháp lực của hắn thúc dục, tòa Linh Lung Bảo Tháp này thật ra cũng có thể phát huy được một hai thành diệu dụng.
Từng đạo huyền hoàng khí cuốn ngược xuống, vô số thần quang như chuỗi ngọc hạ xuống từng chút một, hóa thành một quầng sáng đem đoàn người Cơ Hạo bao phủ hết bên trong. Ánh đao Hoành Công Ngư phun ra hung hăng va chạm ở trên huyền hoàng khí, sau đó giống như cối xay gió cấp tốc xoay tròn, vòng quanh huyền hoàng khí chém bừa một trận.
Những ánh đao này đều là Hoành Công Ngư vô số năm qua cởi vảy cá luyện chế thành, cứng rắn vô cùng, sắc bén vô cùng.
Nhưng tòa Linh Lung Bảo Tháp này phòng ngự kinh người, huyền hoàng khí nhìn như trôi nổi bất định dị thường, ánh đao chém lên, huyền hoàng khí so với bất cứ vật nào trong thiên địa còn cứng rắn hơn gấp trăm lần. Chợt nghe tiếng ‘Đương đương’ rậm rạp không dứt bên tai, nhiều ánh đao bị lực phản chấn chấn đến mức vỡ nát.
‘Hô’ một tiếng gió rít truyền đến, mũi tên mấy vạn chiến sĩ Hoành Công bộ bắn ra đã đến đỉnh đầu đám người Cơ Hạo.
Mắt thấy những mũi tên đó đã sắp rơi ở trên huyền hoàng khí Linh Lung Bảo Tháp phát ra, Phong Hành đột nhiên bay lên trời, quanh thân có mảng lớn ánh tên lao vút ra.
Được bồ đề tử Cơ Hạo tặng, đến từ bản thể Mộc đạo nhân kết, Phong Hành lại có cung thần giúp đỡ, trong thời gian ngắn ngủn hắn cũng thuận lợi đột phá cảnh giới Vu Đế, đã chọn thái cổ tinh thần, bản mạng vu tinh đầu tiên đang ngưng tụ.
Chỉ thấy quanh thân hắn ánh tên dâng trào, những mũi tên hướng vào đầu rơi xuống đột nhiên ngưng trệ ở giữa không trung, theo ánh tên trên người Phong Hành bắn ra, mấy vạn mũi tên phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ quay đầu đi, so với lúc tới nhanh hơn gấp mười hướng chiến sĩ Hoành Công bộ lao đi.
Tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, mấy vạn chiến sĩ Hoành Công bộ không kịp trở tay bị mũi tên xuyên thấu chỗ yếu hại quanh thân, khắp cả người phun ra các vòi máu tươi.
Phong Hành ngạo nghễ thét dài: “Ở trước mặt ta, về sau đừng có chơi cung tên!”
Chỉ thấy Phong Hành vung đôi tay, cung mạnh nỏ cứng trong tay các chiến sĩ Hoành Công bộ ùn ùn bay lên, phát ra tiếng ‘Ong ong’ hướng hắn bay tới.
Cơ Hạo thở dài vỗ tay: “Hay lắm, sướng lắm… Phong Hành, trở về mời chúng ta uống rượu đi!”
“Tai, tai, tai!” A Bảo vỗ một cái vào trên ót Cơ Hạo: “Còn không mau đi tìm vật kia?”
Trước mặt nhiều người, A Bảo cũng chưa nói ra tên ‘Tức Nhưỡng’.
Cơ Hạo thét dài một tiếng, mang theo đoàn người Man Man, Thiếu Ti vội vàng hướng đại điện ẩn dấu Tức Nhưỡng phóng đi.
Trên mây lửa, Hoành Công Ngư hét giận dữ một tiếng, thân thể hắn nhoáng lên một cái, hóa thành một tráng hán da đỏ cao ba trượng, hai tay cầm hai thanh Đại Khảm Đao từ không trung hạ xuống, vừa vặn chắn trước cửa đại điện đoàn người Cơ Hạo muốn đi.
“Muốn đi vào? Giết ta rồi nói sau!” Hoành Công Ngư mãnh liệt hét lớn một tiếng, hai thanh đại đao kéo theo hai luồng hàn quang hướng vào đầu Cơ Hạo bổ xuống.