Vu Thần Kỷ

Chương 939: Chương 939: Ngồi xem




Thiên đình, Thần Nguyên trì.

Cộng Công Thị ngồi ở trên một cái ngai báu thiên đế trăm con rồng quấn quanh, nhìn một mảng thần quang màu máu cất tiếng cười điên cuồng.

Trong huyết quang, một bóng người cường tráng như ẩn như hiện, từng tia sáng kỳ dị đang không ngừng hướng đầu bóng người nọ chui vào. Nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe được bóng người phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Qua không bao lâu, huyết quang đột nhiên tản ra, một nam tử thân phi kim giáp, cường tráng tuấn lãng hiện ra thân thể.

Một đám mây tía năm màu tự sinh ra, vững vàng nâng thân thể nam tử. Mi tâm nam tử lóe ra một điểm màu vàng sáng ngời, hắn mở mắt, mặt không biểu cảm nhìn về phía Cộng Công Thị.

Cẩn thận nhìn chằm chằm Cộng Công Thị quan sát một lúc, nam tử đem một cây giáo màu vàng ở tay trái đeo ở sau lưng, trên giáp sau lưng hắn hai vuốt rồng nho nhỏ mở ra, chụp lấy cây giáo.

Nam tử quỳ một gối xuống trên mây tía năm màu, rất cung kính hướng Cộng Công Thị hành một lễ: “Thần, thiên đình chiến bộ lôi bộ chiến tướng Lôi Nha khấu kiến thiên đế bệ hạ.”

Theo động tác của Lôi Nha, một mảng lôi quang màu vàng phạm vi một trượng sau lưng hắn giống như sóng nước nhộn nhạo ra, trong lôi quang dày nặng màu vàng, một cái đầu cọp răng kiếm tạo hình hung tàn như ẩn như hiện. Theo tiếng sét ‘Xẹt xẹt’, cái đầu cọp răng kiếm dần dần tiêu tán, hai cái răng dài lớn hóa thành hai luồng điện quang màu vàng quay quanh Lôi Nha cấp tốc xoay tròn.

“Lôi bộ chiến tướng Lôi Nha!” Cộng Công Thị nhe răng trợn mắt cười: “Tốt, tốt, tốt, ngươi thế mà còn có tên, bớt cho bản tôn bao nhiêu phiền toái? Tốt, tốt, tốt, tốt lắm sự! Đứng ở một bên, chờ đợi sai sử đi!”

Lôi Nha mặt không biểu cảm đứng dậy, lật tay cầm giáo lên, mây tía năm màu dưới chân bay bay, nâng hắn bay đến bên người Cộng Công Thị, thân hình như núi đứng sừng sững ở nơi đó không nhúc nhích.

Giống với Lôi Nha, mi tâm đều có một mảng thần quang lóe lên. Tráng hán thân thể cường tráng, khí thế uy nghiêm ước chừng đông hơn một ngàn người, phía sau bọn họ hoặc là lôi quang lóe lên, hoặc là cơn lốc vờn quanh, hoặc là sóng nước nhộn nhạo, hoặc là kim đao sừng sững… Các loại lực lượng các khác nhau, nhưng khí tức tất cả mọi người đều cường đại dị thường, mỗi người đều đạt đến tiêu chuẩn Vu Đế đỉnh phong.

Một mảng hơi nước màu đen lơ lửng ở bên người Cộng Công Thị, gương mặt tái nhợt của Hà Bá ở trong hơi nước như ẩn như hiện.

Nhìn thấy Lôi Nha trở về vị trí, Hà Bá không khỏi vui vẻ cười lên: “Tôn chủ. Không ngờ được bí pháp Đế Thích Sát kia truyền lại, quả nhiên có thể khiến tôn chủ nắm giữ các thần linh mới sinh này. Chỉ tiếc, tùy tiện đem bọn họ thúc giục ra, thực lực của bọn họ lại so ra kém lực lượng tự nhiên thai nghén nên có.”

Cộng Công Thị cười ‘hắc hắc’, vui vẻ nhìn đám tráng hán bọn Lôi Nha lắc lắc đầu: “Không, không, không, bọn họ chỉ là thần linh cấp thấp nhất của Thần Nguyên trì, tổn thất một chút lực lượng tính là gì? Đỉnh phong Vu Đế. Cũng đủ sử dụng rồi.”

Tùy tay hướng các quầng sáng sâu trong Thần Nguyên trì, thể tích vô cùng lớn kia chỉ chỉ, Cộng Công Thị khoái ý cười nói: “Bọn họ mới là căn bản, bọn họ mới là chỗ dựa thật sự để bản tôn tương lai thống trị Bàn Cổ thế giới này. Chỉ cần có thể đem bọn họ thúc giục ra, hắc hắc, lực lượng bọn họ là các chiến tướng bình thường như Lôi Nha có thể so sánh sao?”

Cộng Công Thị đang cười, trong một mảng ánh lửa đường kính vạn dặm quay cuồng không ngớt đã có một bóng người thật lớn dần dần hiện ra.

Từng tia sáng kỳ dị cấp tốc xuyên qua trong ánh lửa, không ngừng hướng đầu bóng người to lớn kia chui vào. Bóng người đó rít gào trầm thấp, hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: “Chúc Dung… Trong thiên địa. Hỏa sinh vạn vật… Chúc Dung…”

Cộng Công Thị nhảy bật dậy, hắn kinh hỉ đồng thời sợ hãi nhìn quầng lửa to lớn đó: “Chúc… Chúc Dung Thị? Ha, thai nghén trong quầng lửa đó, là Hỏa Thần đời đầu mới? Cáp, sao lại có vận số như thế chứ?”

Sốt ruột không chịu được chà xát hai tay, Cộng Công Thị ngửa mặt lên trời khàn giọng thét dài: “Mau mau thai nghén đi. Hỏa Thần đời đầu! Ha ha ha, chờ ngươi thai nghén xong, ta muốn ngươi tự mình chém giết đương đại Chúc Dung! Ha ha ha, bản tôn đã sốt ruột không chờ được nữa, ra đời nhanh lên!”

Trong ánh lửa thật lớn bóng người chợt mở đôi mắt. Trong mắt hắn ánh lửa hừng hực, hai con ngươi như hai ngọn núi lửa hoạt động phun lửa cháy, gắt gao nhìn thẳng Cộng Công Thị không tha.

“Đế… nam phương Xích Đế… Thiên đế… Ta… Chúc Dung…”

Hỏa Thần đời đầu còn ở giai đoạn thai nghén trong ánh lửa hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm, Cộng Công Thị và Hà Bá thì nhìn nhau, hai người mắt to trừng mắt nhỏ phát ngốc. Qua một lúc lâu, Hà Bá mới hàm hàm hồ hồ nói: “Thượng cổ thiên đình, ngai báu Xích Đế là thuộc Hỏa Thần đời đầu sở hữu sao? Lão thần chính là thần sông núi, đối với thần vị thiên đình quy thuộc thật ra không rõ lắm.”

Cộng Công Thị cũng đầu đầy sương mù, hắn xoay đầu nhìn quầng lửa thật lớn kia, rất ngây thơ lắc lắc đầu.

Hai người đang muốn tìm tòi nghiên cứu một chút, ngai báu thượng cổ thiên đình nam phương Xích Đế rốt cuộc là thuộc sở hữu nhất mạch thần tộc nào của Hỏa Thần nhất hệ, đột nhiên trong mấy vạn chiến sĩ thuỷ thần nhất tộc đứng hầu trong Thần Nguyên trì, có hơn vạn chiến sĩ khoác giáp mềm vảy rắn, cầm trường thương thất khiếu phun máu ngã xuống.

Các chiến sĩ đó ban đầu chân đạp đám mây lơ lửng giữa không trung, mấy vạn người ù ù cạc cạc đồng thời hộc máu ngã xuống, thân thể bọn họ rơi vào Thần Nguyên trì, va chạm với các quầng sáng đang thai nghén thiên địa thần linh, chợt nghe từng trận tiếng sấm, tiếng gió rít gào, hơn vạn tinh nhuệ thuỷ thần nhất tộc ngay cả rú thảm cũng chưa kịp phát ra một tiếng, đã bị những quầng sáng đó biến thành các làn khói mỏng.

“Cái này…”

Cộng Công Thị không biết làm sao mở to mắt nhìn: “Sao lại thế này?”

Hà Bá thì sắc mặt kinh hoảng kêu lên chói tai: “Tu Xà chết rồi! Tu Xà, Tương Liễu, Câu Xà bọn họ, trời sanh tính đa nghi, sợ sĩ tốt dưới trướng làm loạn, đều lấy bản mạng đan độc khống chế bộ hạ tương ứng. Các chiến sĩ này đều là tâm phúc cận vệ của Tu Xà, bọn họ đã chết, đó là Tu Xà đã chết, đan độc trong cơ thể mọi người bùng nổ, cho nên chết theo Tu Xà!”

Khuôn mặt Cộng Công Thị run rẩy một cái, hắn nhớ tới chi tiết này.

Xà tính đa nghi, Tương Liễu, Tu Xà, Câu Xà, các cự yêu loài rắn của Cộng Công nhất tộc đối với chiến sĩ dưới trướng phần nhiều không tín nhiệm, cho nên tộc nhân bộ lạc tương ứng bọn họ trưởng thành gia nhập quân đội dưới trướng bọn họ, đều sẽ bị bọn họ dùng đan độc của bản thân xâm nhiễm khống chế.

Bọn họ bình an vô sự thì thôi, bọn họ một khi ngã xuống, thì toàn bộ chiến sĩ bị đan độc của bọn họ khống chế đều sẽ chết theo.

Trên vạn tinh nhuệ ù ù cạc cạc thất khiếu phun máu… Còn đều là chiến sĩ tương ứng Tu Xà, có thể thấy được Tu Xà quả thật đã triệt để ngã xuống.

“Tôn chủ!” Hà Bá xoay người, khẩn trương nhìn Cộng Công Thị: “Tu Xà đang vơ vét thiên đình bảo khố… Hắn xảy ra chuyện, như vậy có người đã xâm nhập thiên đình. Tất nhiên là người của Đế Thuấn, nhưng bọn hắn vào bằng cách nào?”

Cộng Công Thị đứng dậy, vòng quanh ngai báu thiên đế vài vòng, sau đó lại lần nữa ngồi trở lại trên ngai báu.

Hắn nheo mắt, nhìn mảng ánh lửa to lớn đang cấp tốc mấp máy kia, trầm giọng nói: “Mặc kệ cái khác, truyền lệnh Tương Liễu, Vô Chi Kỳ ai ở yên vị trí người ấy, nơi khác đều không sao, chỉ cần Thần Nguyên trì nơi này không xảy ra chuyện gì… Mặc kệ bọn hắn đi!”

Nghe xong lời Cộng Công Thị nói, Hà Bá chậm rãi gật gật đầu.

Ngoài cửa thiên đình bảo khố, Cơ Hạo khiêng lên cột vàng Tu Xà vừa mới sử dụng, dốc hết toàn lực va vào trên cửa chính một tòa đại điện.

Nổ vang một tiếng, cửa chính đại điện hơi nhoáng lên một cái, bốc lên một mảng lớn khói tím, đốm lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.